Thân ảnh của anh thoạt nhìn chỉ là một hư ảnh nhàn nhạt màu đỏ, như ẩn như hiện, hơi không ổn đinh.
Mặc dù như vậy thì vẫn có thể thấy được ngũ quan kinh diễm của anh và khí chất sạch sẽ của anh.
Anh đưa quay lưng về phía Nhan Như Tinh, che trước mặt cô, thân hình gầy yếu nhưng vẫn cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
Nhìn đến Văn Tắc, cậu còn khiến sợ hơn cả Nhan Như Tinh. Chỉ là cậu rất nhanh đã tỉnh táo lại, đuôi cũng không dấu vết mà vung lên, đôi mắt khóe miêng đều trầm xuống, hiển nhiên rất không vui.
Nghe được lời cảnh cáo của anh, đầu tiên Văn Tắc kinh thường mà bĩu môi, sau đó không lui tình mà châm chọc: “Chịu đi ra rồi?”
“Tôi còn tưởng là anh muốn giấu giếm đến lúc cuối chứ.”
Nguyễn Trì bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu lại nhìn về phía Nhan Như Tinh. Mi mắt anh khẽ run, hai tay nuông thõng xuống, cựa quậy một cách mất tự nhiên, vừa ấy náy lại khẩn trương nói: “Tinh Tinh, em đừng nóng giận, anh có thể giải thích.”
Nhan Như Tinh nhặt cái cằm bị kinh ngạc mà rớt xuống lên, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Em không tức giận, sao anh lại đến đây?”
Nguyễn Trì ngước mắt lên nhìn cô, phát hiện cô thật sự không tức giận. Anh không khỏi dừng một lúc, xem nhẹ sự khác thường tỏng lòng, nói: “Đây chỉ là một hình chiếu của anh thôi, không phải là chân thân, không thể kiên trì quá lâu.”
“Vốn dĩ anh định sẽ xuất hiện vào lúc em gặp nguy hiểm để cứu em, kết quả……” Nguyễn Trì thở dài, quay đầu nhìn về phía Văn Tắc, ánh mắt trở nên nguy hiểm và cực kỳ lạnh lùng.
“A Tắc Nhĩ, cậu đã vượt quá giới hạn, hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc.”
Văn Tắc nghe vậy không chút lúng túng, nhìn về phía Nhan Như Tinh vẫn luôn nhìn anh từ lúc anh xuất hiện.
Một cơn giận chợt nảy lên trong lòng, cậu đứng dậy ôm lấy Nhan Như Tinh, kiêu ngạo nhìn anh, khinh thường nói: “Có giỏi thì anh đến đây đi!”
Hai tay Nguyễn Trì lập tức nắm chặt thanh nắm đấm.
Nhan Như Tinh trực giác nhận ra Văn Tắc đang tìm đường chết, còn tính toán kéo cô chết cùng, vì vậy cô quyết dịnh giãy giụa một chút.
Kết quả là cái tên ngu ngốc Văn Tắc này sức lực quá lớn.
Cậu không không biết sống chết mà vỗ vào eo cô, ngượng ngùng cúi đầu cười nói vơi cô: “Tinh Tinh à, qun hệ của chúng ta sơm muộn gì cũng không che dấu được, không thì em nói rõ quan hệ của chúng ta cho anh ta biết đi.”
“Có quan hệ gì?”
Nhan Như Tinh gần như có thể nghe được Nguyễn Trì nghiến răng.
Cô biết rõ tính tình của Nguyễn Trì, biết tuy rằng anh sẽ dung túng cho cô chơi, dung túng cho cô làm loạn, cũng dung túng cho những cảm xúc nhỏ của cô. Nhưng ở phương diện nào đó, anh rất cố chấp, đặc biệt là dục vọng chiếm hữu đối với cô, quả thật là cố chấp đến khiến người tức lộn ruột.
Ví như trong phó bản Thí luyện, trừ bỏ khi anh ra ngoài kiếm đồ ăn thì mới ra ngoài. Còn những thời gian khác, anh vẫn luôn ngồi ở bên giường bệnh của cô, dùng một loại ánh mắt khí có thể hình dung nhìn cô.
Cũng may Nhan Như Tinh là người vô tâm, hoặc là do cô đã trải qua hành vi quá đáng hơn so với hành vi này, cho nên đối với việc này không để bụng. Nếu đổi lại là người khác, có khả năng đã sớm không chịu nổi.
Nhưng nhờ khả năng này cô mới có thể an ổn sống sót ở phỏ bản thí luyện, cũng thuận lợi lấy được hai cái đạo cụ đi.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô không hề sợ Nguyễn Trì.
Được rồi, đúng là không sợ.
Nhan Như Tinh trộm liếc nhìn Nguyễn Trì thanh tú khả nhân, theo bản năng cong mắt cười đối với anh.
Ý tưởng của cô bây giờ kỳ diệu mà đạt thành nhất trí với Văn Tắc: Dù sao anh cũng không thể đến đây được, cứ dỗ dành một chút thì tốt rồi.
Bạn trai có thể có ý xấu gì chứ? Anh chỉ là muốn bạn gái an ủi mình thôi.
Vì thế Nhan Như Tinh mở miệng nói: “Bọn em không có quan hệ.”
Lúc này Tên ngu ngốc kia lại không làm theo kịch bản, lập tức lớn tiếng ồn ào, vội la lên: “Sao có thể không có quan hệ, anh rõ ràng là bạn trai của em, không tin thì anh hỏi những người khác thử xem.”
Mắt thấy ánh mắt Nguyễn Trì bắt đầu trở lên không tốt, kể cả thân thể cũng run lên, là tức đến phát run, có vẻ như sắp tan ra đến nơi. Nhan Như Tinh vội nói, “Là giả là giả, em không thừa nhận.”
“Em đã thừa nhận, em còn ngươi còn thừa nhận trước mặt mồi tình đầu của em mà!” Tên ngu ngốc kia cũng không thuận theo không buông tha nói tiếp: “Cho nên hiện tại anh cùng lắm cũng chỉ là bạn trai cũ!”
Văn Tắc đắc ý nhìn Nguyễn Trì.
“Mối tình đầu? Bạn trai cũ?” Nguyễn Trì đột nhiên cười.
Nhan Như Tinh thấy thế thì giật thót, cũng không biết sao lại thế này, trong nháy mắt cô có cảm giác lạnh hết cả sống lưng.
“Mối tình đầu cái gì chứ, anh đừng có nồi đùa nữa, mối tình đầu của tôi rõ ràng chính là A Trì ca ca.”
“Ôi? A Trì ca ca, anh đừng đi mà, anh nghe em giải thích.”
Thấy Nguyễn Trì bị bọn họ làm cho tức giận đến mức không duy trì được thân ảnh, Nhan Như Tinh quay đầu lại nhìn Văn Tắc, đột nhiên hỏi một vấn đề.
“Anh có xác định là anh ấy không đến đây được không.”
Nhưng lúc này Văn Tắc không khẳng định giống như vừa rồi,
biểu tình lược chần chờ mà nói ba chữ: “Chắc, chắc vậy!”
Nhan Như Tinh: ……
Khí thế vừa rồi của anh đi đâu rồi?
Cô không thể tin được trừng mắt nhìn cậu.
Văn Tắc xấu hổ buông cô ra, sau đó lại ôm cô chặt hơn, hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt thâm tình nghiêm túc nói: “Nếu không thì chúng ta trốn đi.”
Nhan Như Tinh nhấc chân đá cậu, tránh ra khỏi người cậu.
“Có mất mặt không? Đấy cũng không phải là vấn đề của tôi, tôi đi trốn làm gì?”
“Thật ra anh cũng không sợ hắn đâu, anh chỉ không muốn đánh nhau với anh ta thôi.”Văn Tắc cứu vãn tôn nghiêm của chính mình
“Anh nói cho tôi biết, sao anh biết anh ấy ở trong này?” Nhan Như Tinh nâng cổ tay phải lên, lộ ra hồng châu ảm đạm.
Văn Tắc bị cô hỏi đến, ánh mắt theo bản năng trốn tránh.
“Không nói? Vậy anh nói cho tôi, có phải anh đã gặp anh ấy từ trước rồi đúng không?”
Văn Tắc nhìn cô một cái, phát hiện cô bình tĩnh, phảng phất đã biết hết mọi chuyện.
“Chính là anh ấy đã cứu tôi, đồng thời đã gặp mặt anh, còn đạt thành hợp tác gì đó?” Nhan Như Tinh xuyên qua phản ứng của cậu, sắp xếp lại suy đoán của bản thân.
Văn Tắc:……
“Vì sao lúc đó anh ấy đánh ngất tôi?” Điểm này Nhan Như Tinh không nghĩ ra, cho nên vừa rồi mới không dùng sức đẩy Văn Tắc ra, ngược lại phối hợp với cậu xúi dục đốt lửa
Cô là người mang thù, bị đánh ngất thì thôi, còn chui vào hồng châu giả bộ cái gì cũng chưa phát sinh.
Nếu không phải vì tên ngu ngốc Văn Tắc này thì cô cũng không biết hồng châu còn có tác dụng này.
Cũng may cô không ngại, nếu là người tính tình táo bạo thì đã trực tiếp đập vớ nó.
Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn hồng châu rồi buông tay.
Văn Tắc hơi thất vọng đối với phản ứng của cô.
Cậu vốn định cố ý nhân cơ hội này để châm ngòi tình cảm giữa bọn họ, không nghĩ tới rõ ràng đã châm ngòi thành công, mà Tinh Tinh vẫn còn giữ đồ đánh dấu của tên quỷ xấu kia.
Cậu không hiểu, tầm quan trọng của một đạo cụ không biết cấp bậc đối với người chơi.
“Hai người đạt thành hợp tác gì?” Nhan Như Tinh tò mò hỏi.
Văn Tắc bừng tỉnh, phát hiện Nhan Như Tinh không hề không có chút tình cảm nào đối với quỷ xấu xa kia giống như cậu tưởng.
Cả người đều có chút uể oải.
Nghe vậy thì càng không nâng lên được tâm trạng, nói: “Anh ta nhờ anh chiếu cố cho em, sau đó anh ta sẽ giúp anh tìm lại ký ức bị mất.”
Mất đi ký ức?
Nhan Như Tinh ngẩn ra, trong lòng buồn bực cảm giác sao người bên cạnh mình đều bị mất trí nhớ.
“Anh bị mất trí nhớ?”
“Đúng, quên mất một đoạn ký ức tương đối quan trọng.” Văn Tắc nghĩ đến nội dung đoạn ngắn ký ức hôm nay nhớ được, hơi thất thần.
“Tinh Tinh, mặt trang sức này anh cho em, em phải giữ cẩn thận đấy.” Văn Tắc đột nhiên nói ra.
Mặt trang sức?
Nhắc tới mặt trang sức, Nhan Như Tinh liền nghĩ đến hồng châu. Cách không khí lấy nó ra, lấy ra mặt trang sức bằng thủy tinh màu xanh lam khắc hình người cá muốn lập tức đưa cho hắn.
“Mặt trang sức này có thể bảo vệ em một mạng.”
Nhan Như Tinh vươn tay xoay một vòng tròn, đối với Văn Tắc đột nhiên ngẩng đầu mờ mịt nhìn chính mình nói: “Vậy anh đeo lên giúp tôi đi.”
“Thôi, tôi tự đeo cũng được.” Nói rồi cô nhân lúc Văn Tắc không chú ý buộc hồng châu và mặt trang sức bằng thủy tinh màu xanh lam khắc hình người cá buộc lại trên vòng tay.
Xong việc thì sung sướng giơ cổ tay đến trước mặt cậu, nói: “Rất đẹp đúng không!”
Hồng xứng lam, đặt kề nhau cùng nhau vang leng keng, còn rất dễ nghe.
Văn Tắc: ……
Cậu muốn nói cậu có dây xích dài hơn để đeo vào cổ, nhưng khi nhìn thấy Nhan Như Tinh đang nhìn chằm chằm cổ tay cô thưởng thức thì nháy mắt bình thường trở lại.
Nhưng mà cậu cảm thấy bản thân vẫn nên nhân cơ hội Nguyễn Trì không có ở đây đào cho anh ta một cái hố.
“Tinh Tinh, em thích cái tên xấu… Nguyễn Trì sao?” Cậu nhớ rõ là tên giả anh ta dùng hình như là cái này.
“A Trì ca ca?” Nhan Như Tinh đôi mắt hơi phát sáng lên.
Văn Tắc nhìn mà chua xót, miệng cũng nhịn không được ghen tỵ nói: “Tinh Tinh cũng chưa gọi anh là A Tắc ca ca bao giờ.”
Nhan Như Tinh: ……
Cậu cũng muốn so sánh cái này?
Văn Tắc tỏ vẻ cậu không chỉ muốn so sánh, còn muốn siêu việt hơn: “Tinh tinh, về sau em gọi anh là Tắc bảo bối, anh gọi em là Tinh bảo bảo được không?”
Nhan Như Tinh: “…… Ngài không bị làm sao chứ?”
Trời sắp sáng rồi, sao đầu óc càng càng càng không được tỉnh táo vậy?
“Anh bình thường, anh mặc kệ, về sau em chính là bảo bảo của anh, anh là bảo bối của em.” Văn Tắc túm cánh tay cô làm nũng nói.
Nhan Như Tinh: ……
Đến đây, giết tôi đi, ngay bây giờ!
Bị hắn làm phiền không còn biện pháp nào, dựa vào cái thứ trên cổ tay này, lại không muốn cậu làm phiền nữa. Cuối cùng, Nhan Như Tinh sống không còn gì luyến tiếc kêu một tiếng: “Tắc bảo bối.”
“Tinh Tinh bảo bảo.” Văn Tắc được một tấc lại muốn tiến một thước, chu miệng lên muốn hôn cô.
Nhan Như Tinh tát một cái đẩy cậu ra, khom lưng túm lấy túi ngủ trên mặt đất, nhét bản thân vào trong một cái túi ngủ, sau đó khuôn mặt an tường nói: “Tôi đi ngủ trước đây.”
Một loạt hành động của Văn Tắc khiến Nhan Như Tinh luôn cảm giác mình đã quên mất cái gì nhưng lại không nghĩ ra.
Dứt khoát ngủ, ngủ rồi sẽ không nghĩ nữa.
Sau khi cô nằm xuống ngủ, Văn Tắc chưa ngủ được. Cậu vốn định nói cho Tinh Tinh biết tên quỷ kia là loại vô tâm, sẽ không yêu cô, không bằng nhìn cậu. Nhưng khi cậu nghĩ đến kí ức mình đánh mất, ánh mắt lại trầm xuống.
Một lúc lâu sau, Văn Tắc đứng dậy, đem áo choàng gấp lại đặt gọn ở cạnh gối. Chính mình ngồi ở bên cạnh chống đầu đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt Nhan Như Tinh ngủ, phát hiện ra dưới ánh mắt chăm chú của cậu mà cô vẫn có thể ngủ, còn ngáy khò khò.
Văn Tắc ngẩn ra, đầu tiên là không thể tưởng tượng, đó đó mặt giãn ra thoải mái cười ha hả.
Cô quả nhiên là đại bảo bối mà.
Mỗi lần đều có thể để cậu phát hiện ra ưu điểm.
Đáng tiếc, vì sao không phải là cậu gặp được cô trước chứ?
Ngón tay Văn Tắc xẹt qua mặt Nhan Như Tinh, đáy mắt màu xám xanh tràn đầy do dự cùng không tha.
Mãi đến khi cậu tựa hồ nhận thấy được cái gì đó, sắc mặt hơi thay đổi. Cậu bám vào người Nhan Như Tinh hôn lên trán cô một cái, sau đó nhanh chóng nhích người rời đi.
Sau khi cậu rời đi, tiếng ngáy trong lều trại vững vàng dài lâu hơn nhiều so với trước đó.
——
Đảo ngầm tĩnh mịch.
Văn Tắc nhìn Nguyễn Trì nhập cư trái phép đến đây, sắc mặt hơi biến đổi, ngưng trọng nói: “Anh không muốn sống nữa?”
Nói rồi cậu nhìn anh cười gian nói: “Nếu anh không muốn sống nữa, vậy thì từ nay về sau tôi sẽ thay anh chiếu cố Tinh Tinh.”
“Dừng tay! Nếu anh lại đến nữa, đừng ép tôi không khách khí đối với anh…”
“Hai người vốn dĩ không thích hợp, đừng nói với tôi anh thích cô ấy. Cả tim anh còn không có, anh dựa vào đâu mà nói thích cô ấy? Đợi đã, đừng đánh vào mặt, tôi còn muốn đi gặp Tinh Tinh bảo bối của tôi, nếu em ấy không thấy được Tắc bảo bối sẽ không vui……”
——
Hôm sau.
Nhan Như Tinh tỉnh lại nhìn thấy áo choàng cạnh gối cũng không để ý, mãi đến khi cô không tìm được Văn Tắc ở lều trại, lúc này mới phát hiện sự tình không thích hợp.
Chờ đến 9 giờ, Thường Minh Sinh đã phái người tới thúc giục cô. Cô mới xác định, Văn Tắc ngu ngốc này, lại lần nữa rời đi cũng không nói một tiếng với mình đã chạy mất!
Nhan Như Tinh nhìn mặt trăng sức hình người cá trên cổ tay, thả ống tay áo xuống, che khuất nó đi.
Tiếp theo cô chỉ đơn giản thu thập ba lô một chút rồi đi ra lều trại.
Vừa vặn đụng phải bí thư của Thường Minh Sinh lại đến thúc giục cô lần nữa, cũng chính là cô nàng Thường Tĩnh mặt lạnh thường xuyên bầu bạn ở bên người anh ta.
“Tôi đã thu thập xong, lúc nào cũng có thể xuất phát.” Nhan Như Tinh nói với người tới.
Thường Tĩnh nghe vậy, đôi mày cau chặt hơi dãn ra.
Chờ thêm khoảng mười phút.
Nhan Như Tinh đi theo Thường Tĩnh gặp mặt mấy người chuẩn bị đi tìm “người cá” cùng với cô.
Tổng cộng có chín người.
Trong đó sáu người mặc đồng phục bảo an, ba người mặc quần áo đơn giản bình thường.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, Thường Tĩnh vẫn luôn im lặng từ lúc đến đây giải thích với cô: “Trên đường có khả năng không an toàn, cho nên mang thêm vài người theo.”
“Ba người kia là mạo hiểm giả được mời đến, ông chủ cảm thấy bọn họ sẽ trợ giúp được cho cô trong viếc tìm kiếm.”
“Chủ tịch không đi sao?” Nhan Như Tinh hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
Thường Tĩnh lạnh lùng, nói: “Hành tung của ông chủ, chúng ta không quyết định được.”
Nhan Như Tinh như ko thấy được vẻ mặt lạnh lùng cô ta, đưa ra một yêu cầu: “Tôi có thể mang theo người không?”
“Có thể.” Thường Tĩnh dùng ngữ khí cứng rắn nói: “Chỉ có thể mang thêm một người, xin nhớ kĩ nhiệm vụ của cô, cô không phải đang đi du ngoạn.”
Nhan Như Tinh mặc kệ thái độ của cô ta, vẫy tay đối Hồng Lâm đứng ở bên ngoài đang không ngừng nháy mắt ra hiệu với cô, nói: “Vậy anh ta đi.”
Hồng Lâm: ……
Nhìn Hồng Lâm không tình nguyện đi đến, Nhan Như Tinh cảm thấy khó hiểu, đem ba lô của chính mình nem cho anh ta, đồng thời không nhịn được mà hỏi một câu: “Không phải anh nháy mắt ra hiệu cho tôi, để cho tôi gọi anh đến đi cùng nhau hay sao?”
Hồng Lâm: “… Đấy rõ ràng là ý tôi muốn nói chuyện riêng với cô, ai muốn đi cùng cô chứ? Hơn nữa hôm nay tôi muốn đi theo mấy người kia tìm hiểu một chút về viện nghiên cứu.”
Thấy Nhan Như Tinh buồn bực, nghĩ chuyện đã thành kết cục đã định, hiện tại nói cái gì cũng đã chậm.
Hồng Lâm nhịn không được hòa hoãn ngữ khí, thừa dịp đội ngũ còn không có xuất phát, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng hỏi: “Bạn trai cô đâu?”
Nhan Như Tinh: “Đi ra ngoài, anh tìm cậu ấy có việc gì?”
Sao mỗi lần nhìn thấy mặt cô, câu đầu tiên hỏi đều hỏi bạn trai cô đi đâu.
Nhưng những lời này của cô lập tức đưa tới ánh mắt đồng tình của Hồng Lâm, thêm mấy từ không thể hiểu được.
“Đừng buồn.”
“Đừng buồn cái gì?” Sao cô nghe không hiểu anh ta đang nói gì chứ?
“Thôi, không có chuyện gì, về sau anh đây sẽ che trở cho em.” Hồng Lâm vỗ vai cô, thở dài an ủi cô.
Nhan Như Tinh mờ mịt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạn trai cô đêm qua, có phải sau khi rời khỏi đây thì không trở về đúng không?” Hồng Lâm thấy cô giống như không biết chuyện gì xảy ra, nhịn không được hỏi.
“Đúng, làm sao vậy?” Anh ta cứ chậm rì rì, cô hỏi một câu, anh ta đáp một câu, làm Nhan Như Tinh cảm thấy bực bội.
“Anh nói thẳng đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết đi, đừng coi tôi làm người giải đố nữa.”
“Được rồi.” Hồng Lâm nhìn ngó bốn phía rồi mới cẩn thận nói: “Đêm qua, trong chỗ đóng quân, những người trên đạo đột nhiên toát ra dị thường đặc thù.”
“Có hai người chơi, cũng trúng chiêu. Hai người chơi này, vốn dĩ muốn giấu giếm, kết quả lúc dị biến bị không ít người thấy, đưa tới tuần tra đội. Lúc này bọn họ muốn giết người tuần tra hiển nhiên đã chậm.
“Cuối cùng tiến sĩ Văn mang theo người xuất hiện, mang hai người chơi kia đi.”
“Người chơi khác không ngăn cản sao?” Nhan Như Tinh tò mò.
“Người chơi khác sợ chính mình cũng trúng chiêu, bản thân mình còn chưa lo xong, đâu ra hơi lo cho người khác. Hơn nữa trước khi rời đi tiến sĩ văn đã để lại một câu nói, là mấu chốt.”
Dưới ánh mắt thúc giúc của Nhan Như Tinh, Hồng Lâm Hồng Lâm thần thần bí bí nói:
“Tiến sĩ Văn nói, bọn họ đã bị cảm nhiễm bệnh đột biến gien, loại này cảm nhiễm trước đó hắn đã gặp qua trường hợp bị giống như vậy. Hiện tại, hắn cần phải dẫn bọn họ đi tìm biện pháp giải quyết.”
“Lúc tôi nhận được tin tức xong liền chạy tới nơi đó, hai cái người chơi kia, một người trên người mọc đầy lông, đã mất đi lý trí, tru lên giống như khỉ đột. Một người khác tứ chi chấm đất, quỳ rạp trên mặt đất như chó người người bốn phía.”
“Tình huống đấy thật sự quá kinh người, nhất thời không ai động đậy. Thế nên mới tùy ý để tiến sĩ Văn mang hai người chơi kia đi.”
Nhan Như Tinh đột nhiên nghĩ đến đêm qua, Văn Tắc nói với cô những lời đó.
Chỉ là lúc đó cô đã dùng vòng tay ngắt lời cậu, quên mất hỏi cậu vì sao lại nói người chơi sẽ thảm hại hơn. Còn có làm giao dịch với quỷ, người không ra người quỷ không ra quỷ, có lẽ là chỉ người chơi màu đen?
Cô nhớ rõ, Hồng Lâm cũng là người chơi màu đen.
“Anh là người chơi màu đen.” Nhan Như Tinh mở miệng, hấp dẫn sự chú ý của Hồng Lâm.
“Đúng, tôi là người chơi màu đen thì sao? Sợ sao?” Anh ta cười nói xong, tiếp tục nói: “Thẩm Từ cũng như vậy á.”
Nhan Như Tinh sửng sốt, nghĩ thầm chuyện này thì liên quan Thẩm Từ?
“Trong cơ thể anh có chăn nuôi quỷ đúng không?” Cô hỏi.
Nghe thấy vấn đề của cô, Hồng Lâm thu hôi tâm tư cợt nhả, híp mắt lại, mang theo vài phần lạnh lẽo nói: “Có nha, cô có muốn xem không?”
“Không cần xem, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh có cảm giác thân thể của mình có gì không không thích hợp không? Biến hóa giống như hai người biến dị hôm qua ấy.”
Hồng Lâm vừa nghe cô nói, biết được cô không có ý kiến đối với việc mình nuôi quỷ. Vì thế anh ta lắc đầu, dùng ngữ khí hòa hoãn nói với cô: “Cũng không có gì, Tôi bình thường, không trúng chiêu.”
Nhan Như Tinh không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục hỏi anh ta: “Thức ăn nước uống ở trong chỗ đóng quân, anh đã từng ăn uống qua chưa?”
“Nước chưa uống qua, đồ ăn, tôi thấy bọn họ ăn không có việc gì, ngày hôm qua tôi cũng ăn thử.”
Nhan Như Tinh: “… Anh xong rồi.”
Hồng Lâm vừa nghe cô nói vậy, lập tức khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ ý cô là không thể ăn? Nhưng hôm qua cô cũng ăn mà.”
Nếu không phải anh ta thấy Nhan Như Tinh và Văn Tắc bưng một nồi to đi khiến anh ta nhìn mà thèm thì sẽ không làm theo mà cầm một chén ăn.
Kết quả tôi nhịn hai ngày, cô trở về dụ dỗ tôi ăn xong lại nói với tôi là không ăn được?
Cô cố ý hố tôi đúng không?
“Hôm qua tôi không ăn.” Nhan Như Tinh mặt không biến sắc nói dối.
“Hôm qua chúng tôi trở về quá gây chú ý, tôi sợ những NPC đó nghi ngờ chúng tôi không hợp đàn, nên mới cố ý để bạn trai tôi cầm nồi đi ra ngoài lấy cơm.”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy lượng cơm của tôi có thể lớn như vậy sao, có thể ăn hết cả một nồi cơm? Với lại đò ăn mà NPC đưa cho anh mà anh cũng dám ăn à?”
“Ngoài ra lúc vừa tiến vào phó bản đã cho nhắc nhở mấu chốt là “Nước”. Cơm nấu cũng cần có nước, tôi có ăn lương khô đến nôn ra cũng tuyệt đối không ăn một bữa cơm bình thường!”
Hồng Lâm: ……
Không ăn thì không ăn, vì sao cô còn nói còn kích động như thế làm gì!
“Vì sao cô khẳng định là cơm không ăn được?” Hồng Lâm vẫn cảm thấy chuyện này khó hiểu.
“Cô muốn nói trong cơm có nước, vậy chúng ta cũng không thể uống nước. Với lại cơm nước đều được lấy từ nước sạch từ du thuyền, đảm bảo chất lượng.”
“Vậy anh nói xem, chuyện của hai người kia là như thế nào? Sao họ lại chúng chiêu?” Nhan Như Tinh hỏi.
Hồng Lâm cau mày, vẫn cố chấp nói: “Vậy cũng không nhất thiết là trong cơm có vấn đề. Cũng có khả năng, lúc bọn họ đi ra ngoài đã bị loại sâu nào đó trên đảo căn thì sao?”
“Tôi đã nói với cô rồi, sâu trên đảo này hung hang ngang ngược lắm. Hơn nữa chúng đều sở hữu kích cỡ gấp mấy lần so với sâu bên ngoài, vừa thấy đã biết không bình thường.”
“Anh nói xem, hai người chơi kia biến thành như vậy, có thể có liên quan với xác suất dị hóa của bọn họ không?” Nhan Như Tinh không tin, bản thân đã nhắc nhở rõ ràng như thế mà anh ta còn không phát hiên ra được trọng điểm.
“Với lại đêm qua các anh không mở giao diện hệ thống ra xem xét trạng thái à?” Cô khó hiểu hỏi.
Giao diện?
Hồng Lâm ngẩn ra, tâm tư khẽ động, theo bản năng mở ra giao diện thông tin cá nhân của mình xa xem thử.
“Không có vấn đề gì mà?” Anh ta mờ mịt nhìn Nhan Như Tinh.
“Không có vấn đề gì? Xác suất dị hóa cũng không có vấn đề gì?” Nhan Như Tinh không tin, chảng lẽ tối qua cô hoa mắt?
Xác suất Dị hoá?
Hồng Lâm ngì ngờ, thầm nói chuyện này thì liên quan gì đến xác suất gị hóa, nhưng vẫn theo lời cô nói mà nhìn thử.
Sau đó, anh ta ngây ngẩn cả người.
[ Xác suất dị hoá: 186
Xác suất đồng hóa với yểm quỷ: 15
Chú ý: Yểm quỷ chính đang gặp ô nhiễm không rõ ăn mòn, năng lượng hệ thống đang trong quá trình thay đổi ]
Đây là cái gì? Hàng chữ nhỏ này lòi ra từ bao giờ thế?
Hồng Lâm vội vàng liên hệ với yểm quỷ trong cơ thể mình.
Âm thanh của yểm quỷ có hơi suy yếu.
“Chủ nhân, tôi, hình như tôi có thân thể.”
Hồng Lâm:!!?
“Thân thể cái gì, mày đừng có dọa tao.”
“Thật sự, tôi biến thành một con thỏ mắt đỏ.” Yểm quỷ vội vàng nói không ngừng, sau đó biến thân cho Hồng Lâm thấy.
“Làm sao bây giờ chủ nhân? Tôi cảm giác mình sắp tách khỏi ngài rồi.”
“Không phải mày vẫn luôn muốn thoát khỏi tao hay sao?”
“Nhưng mà tôi không muốn thoát khỏi kiểu này, tôi có linh cảm, nếu bây giờ tôi thoát khỏi ngài, sau này tôi sẽ biến thành một con thỏ mắt đỏ không có bất kỳ năng lực gì.” Yếm quỷ vô cùng đáng thương nói.
Dây là lần đầu tiên Hồng Lâm thấy nó sợ hãi.
“Chủ nhân, ngài cũng đùng vui mừng quá sơm, nếu tôi biến thành con thỏ, ngài cũng không trốn thoát được đâu…… Ngài mau nghĩ cách đi, nếu cứ để như cứ để tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không rời khỏi phó bản được đâu…”
——
“Sao rồi?” Nhan Như Tinh thấy sắc mặt anh ta càng ngày càng không tốt, nhìn không được tò mò hỏi.
Hồng Lâm không còn dáng vẻ hăng hái khí phách như ban đầu, run rẩy môi nhìn Nhan Như Tinh, nửa ngày cũng không nói ra nổi một câu.
Anh ta không mở miệng, một người chơi nam xa lạ vẫn nghe lén bọn họ nói chuyện bỗng kêu lên ôi trời cuối cùng chửi “ĐM”, người này thay anh ta lên tiếng.
“Mọe nó, giao diện của mình thêm một hạng xác suất đồng hóa từ bao giờ?” Trước kia nếu không bị buff công kích không biết, trạng thái cá nhân đều sẽ trực tiếp hiển thị dưới tên họ của người chơi. Ai nghĩ được lần này lại không giống vậy, thế mà lặng lẽ không tiếng động dung nhập vào thôn tin giao diện cá nhân của mình chứ.
Mẹ đúng là không nói lý mà!
Không bao lâu sau, người chơi này đã hấp tấp vọt vào về phía đội người chơi của mình. Nhất thời Thường Tĩnh lấy được mệnh lệnh xuất phát trở về thấy đội ngũ mình lựa chọn kỹ càng đã hỗn loạn thành một đoàn.
Cô ta dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh vô tội nhún vai, tỏ vẻ cô cũng không biết.
Thường Tĩnh thấy vậy chỉ có thể đen mặt lạnh lùng ra ước thúc bọn họ.
Chỉ là nhóm người chơi hiện giờ đã lâm vào hoảng sợ mình sẽ giống như hai người chơi đêm qua, bị bệnh đột biến gien đồng hóa thành động vật không biết tên. Lý trí của bọn họ đã trên bờ vực tự sa ngã, sao có thể nghe lời của một NPC.
Càng thái quá hơn là, người chơi không tính Nhan Như Tinh và Hồng Lâm, thế mà có đến bốn người, gồm ba mạo hiểm gia và một bảo tiêu trong đội ngũ bảo tiêu.
Người chơi có phải hơi nhiều hay không?
Cô nhìn về phía Hồng Lâm, kết quả phát hiện được vẻ mặt rối rắm của anh ta, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô đem nghi vấn của chính mình vứt cho anh ta.
“Đúng là rất nhiều. Trừ đi 13 mạo hiểm giả được mời, Thường Minh Sinh còn tự mình mang theo bảo tiêu và chuyên gia cũng khoảng 20 người, người chơi cũng chiếm ít nhất một nửa. Đây còn chưa tính đến nhân viên công tác ban đầu trên du thuyền.”
“Theo tôi biết mà nói, bây giờ trong chỗ đóng quân của NPC có hơn nửa là người chơi.”
“Trong mỗi phó bản người chơi đều nhiều như vậy sao?” Nhan Như Tinh nghi hoặc.
“Không phải, chỉ có phó barn thế giới quan mở rộng mới có thể có nhiều người chơi như vậy. Phó bản bình thường chỉ có nhiều nhất 10 người chơi.”
Đây cũng là một thông tin mới, Nhan Như Tinh vội vàng lấy giấy bút ghi nhớ trong lòng.
“Nhan Như Tinh.” Hồng Lâm đột nhiên nghiêm trang mà kêu tên cô.
“Nếu như ở phó bản này tôi không thể ra ngoài, cô có thể nói với anh trai tôi một tiếng được không, nói là tôi sai rồi, lần sau sẽ không chọc anh ấy tức giận nữa. Còn đạo cụ di vật của tôi, cô có thể tự mình lấy vài món, còn lại đều giao cho anh ấy.”
“Anh trai tôi là Trì Niên, cô biết anh ấy.”
“Haiz, ai bảo tôi xuất sư bất lợi, một mình vừa vào đã gặp phải khó khăn cấp địa ngục.” Hồng Lâm phiền muộn nói xong, cũng không thấy anh ta có bao nhiêu sợ hãi với cái chết.
“Nhưng mà cô xui xẻo hơn tôi nhiều, một người chơi cấp E, sao lại gặp loại phó bản khó lòng phòng bị này chư?” Vẻ mặt anh ta kỳ quái hỏi.
“Xác suất đồng hóa là cái gì?” Nhan Như Tinh đánh gãy màn tự oán trách tự nuối tiếc của anh ta.
Thuận tiễn cũng chỉ đường cho Thường Tĩnh đi ở phía trước.
“Xác suất đồng hóa…… Thực ra tôi cũng không rõ cho lắm, nhưng căn cứ nhắc nhở tôi chỉ đoán là tôi đã gặp đã bị ô nhiễm cái gì đó. Nếu không tìm được biện pháp thanh trừ ô nhiễm thì không đến một tuần, tôi sẽ giống như hai người chơi kia, lột xác thành một động vật nào đó.”
“Một tuần?” Thời hạn của phó bản là 14 ngày, dựa vào đây có thể nói ắt hẳn có cách để xoay chuyển cục diện.
Cô nói suy đoán của mình cho Hồng Lâm.
“Cô nói có đạo lý.”
Đúng lúc này, trong đội ngũ người chơi bắt đầu xảy ra chuyện.
Thường Tĩnh lạnh mặt qua đi, cả giận nói: “Lại nháo, đều cút hết về cho tôi.”
“A, cái đồ ……”
“Xin lỗi bí thư Thường, tôi muốn hỏi một chút, hôm qua các người đã đưa bạn của chúng tôi đi, còn nói sẽ giúp họ giải quyết vấn đề. Bọn họ đã bị như vậy rồi, còn có thể trở lại bình thường được không?” Lại là người nghe lén Nhan Như Tinh và Hồng Lâm nói chuyện, hắn vội che lại miệng đồng đội, khép nép hỏi.
“Đương nhiên.” Thường Tĩnh cao ngạo nhìn bọn họ, thuận miệng nói: “Cũng chỉ là đột biến gien bình thường thôi, tiến sĩ Văn đã sớm tìm dc biện pháp giải quyết.”
“Thật sự?”
“Tất nhiên là thật. Đừng hỏi nữa, tăng tốc độ đi, tranh thủ hôm nay thăm dò rõ ràng đường đi.” Thường Tĩnh không kiên nhẫn nói, không hề để ý tới bọn họ.
Nhưng có hai câu trả lời này của cô ta mà người chơi nháy mắt đã an phận.
Không có quấy nhiễu người, cả hành trình đi đường đều rất thuận lợi.
Trên đường gặp được không ít hình động vật có thù kỳ quái, không cần Nhan Như Tinh ra tay, đã có người tiến lên nhìn.
Đáng tiếc chính là, bọn họ cũng không tìm được người cá.
Điều này làm cho Thường Tĩnh có thái độ rất kém đối với cô khi trên đường trở về.
Nhan Như Tinh cũng không để ý.
Mãi đến ba ngày sau, sau khi một lần nữa bất lực trở về. Thường Tĩnh dùng vẻ mặt vô biểu tình lạnh nhạt đưa cô đi, lại lần nữa co gặp được Thường Minh Sinh.
Khiến cho Nhan Như Tinh ngoài ý muốn là thân thẻ Thường Minh Sinh khỏe mạnh hơn so với trước kia không ít. Ngoài ra lần này cô còn gặp được vị tiến sĩ Văn thần bí kia.
Tiến sĩ Văn tuổi cũng không lớn, khoảng ba mươi, lớn lên vừa cao vừa gầy, ít khi nói cười, đứng với Thường Minh Sinh tiếu diện hổ tạo thành đối lập rõ ràng.
Nhưng Nhan Như Tinh lại cảm thấy diện mạo của tiến sĩ Văn này có vẻ khá quen, giống như cô đã từng gặp qua ở chỗ nào rồi.
“Cô Nhan có vẻ rất tò mò đối với Tiến sĩ Văn?” âm thanh của Thường Minh Sinh rất vang, không nghe ra được ý tốt xấu.
“Hiện tại trong khu đóng quân này, phỏng chừng ai cũng sẽ cảm thấy tò mò đối với ân nhân cứu mạng là tiến sĩ Văn đây.” Nhan Như Tinh thẳng thắn thừa nhận ngược lại khiến tiến sĩ Văn quay đầu nhìn cô một cái.
Một cái liếc mắt này càng khiến Nhan Như Tinh cảm thấy anh ta quen mắt.
“Tiến sĩ Văn có anh em gì không?” Nhan Như Tinh bật thốt lên hỏi.
Tiến sĩ Văn nghe vậy, ánh mắt hơi thu lại, không vui nói: “Không có.”
Nói rồi, anh ta đứng dậy, tùy ý nới với Thường Minh Sinh: “Nếu không có việc gì, tôi đi về trước.’
Đúng lúc này, bảo tiêu của Thường Minh Sinh nhanh chóng đi đến, mừng rỡ như điên nói: “Chủ tịch, địa chỉ của viện nghiên cứu đã xác định được!”
Bước chân rời đi của tiến sĩ Văn ngừng lại.
Theo sát sau, thường Tĩnh vội vàng đi đến, khi đi qua Nhan Như Tinh, ánh mắt có chút cổ quái.
Cái này làm cho Nhan Như Tinh mạc danh có chút thấp thỏm.
Chờ Thường Tĩnh gần sát lỗ tai của Thường Minh Sinh nhỏ giọng mở miệng, Nhan Như Tinh tập trung tinh lực đi nghe.
Nhưng mà quá mức mơ hồ, mơ hồ chỉ nghe được mấy từ “tung tích, nhân ngư, tây
Nhan Như Tinh trầm mặc, cô thầm nghĩ Văn Tắc sẽ không ngu như vậy chứ.