Mục lục
Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tinh Tinh?” Tần Sở vừa quay lại phòng riêng nhìn thấy Nhan Như Tinh liền tỏ ra ngập ngừng muốn nói gì đó, rõ ràng là anh ta cảm thấy khó hiểu vì cô đã đẩy mình ra.

Nhan Như Tinh liền biến thành bộ dáng kiêu ngạo trước mặt người ngoài, cô ngẩng đầu lên rồi bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh có tin em không?”

Nghe thấy cô hỏi như vậy, Tần Sở cảm thấy hơi bối rối.

“Tin, anh tin.”

“Vậy anh phải giữ con dao đó trong người không được vứt nó.” Nhan như tinh nói.

Tần Sở gật đầu.

“Từ nay về sau, con dao không bao giờ được rời khỏi tay anh.” Nhan Như Tinh tỏ ra nghiêm túc: “Bảo vệ bản thân cho tốt, chỉ cần anh còn sống thì em mới có thể tồn tại được.”

Cô vừa dứt lời, Tần Sở đã bị giật mình và nắm chặt bàn tay cô trong vô thức.

“Dọn dẹp đồ vật để có thể đi bất cứ lúc nào.”

“Chỉ sợ ở toa xe khác cũng không an toàn.” Tần Sở nhíu mày, anh nhìn tận mắt chuyện xảy ra ở toa xe số 6, chắc bây giờ cả đoàn tàu đều hỗn loạn rồi.

“Nếu bây giờ có thể rời khỏi đoàn tàu thì tốt rồi.” Tần Sở nhìn ra ngoài cửa số.

Nhưng không biết từ lúc nào, bên ngoài đã bị bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng xóa, thậm chí cửa sổ cũng đã bị một lớp tuyết bao phủ. Có thể nhận ra được nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức nào.

“Vương quốc Cách Lâm.” Tần Sở lẩm bẩm một mình.

Mắt Nhan Như Tinh giật một cái, nghĩ đến đặc sản của trạm Cách Lâm được quảng cáo trên tấm áp phích, lại nhìn thế giới băng tuyết bên ngoài cửa sổ khi đoàn tàu chạy qua, đẹp như vương quốc băng giá trong truyện đồng thoại, lúc này thì cô đã hiểu.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi lôi tấm áp phích ra và xem đi xem lại nó. Đột nhiên, mắt cô dừng lại ở một vị trí nào đó và không di chuyển.

Cho đến lúc có một thoáng lạnh lẽo thổi qua. Nó xuyên qua da, lạnh đến tận xương tủy thì Nhan Như Tinh mới bừng tỉnh.

Khi cô tỉnh táo lại thì trên vai có thêm một chiếc áo khoác.

Nhan Như Tinh dứt khoát mặc vào rồi quay đầu nhìn Tần Sở. Nhưng giờ cô mới nhận ra anh rất cao, nhất là nhìn từ hướng của cô, vai rộng eo thon chân dài, thân hình quá đẹp. Không giống một người sinh viên bình thường chút nào, mà giống như một người mẫu.

Tuy nhiên, khí chất của anh không giống người mẫu. Nhất là khi không nói chuyện, cả người toát ra vẻ nghiêm túc và dứt khoát, cách xa với người khác.

Giống một người chỉ huy cao cấp.

Nhan Như Tinh nhìn Tần Sở với vẻ mặt ngơ ngác, dưới ánh nhìn của cô, dái tai và cổ của Tần Sở lặng lẽ đỏ lên, thậm chí thân thể cố gắng bày ra tư thế hoàn mỹ nhất theo bản năng.

“Anh nghĩ đoàn trưởng trong miệng của nhân viên phục vụ trên tàu sẽ ở đâu được? Chúng ta có thể tìm được người không nhỉ?” Bỗng nhiên Nhan Như Tinh lại mở miệng nói chuyện.

Tần Sở thấy cô nhìn mình chằm chằm mà trong miệng lại nhắc đến người đàn ông khác nên mặt mày sa sầm, buột miệng nói ra mấy câu khó nghe: “Dù ở đâu thì anh ta cũng không đủ tư cách làm đoàn trưởn.”

Nhan Như Tinh thấy bất ngờ vì thấy anh giận dỗi, cô cười khẽ: “Nhân viên phục vụ nói anh ta mất tích rồi còn gì. Chắc là gặp phải rắc rối gì đó, không thể làm gì được em”.

Tần Sở nhíu mày, muốn cãi lại, muốn mắng mỏ tên đoàn trưởng vì cái tội vô trách nhiệm. Nhưng khi há miệng ra để nói thì kỳ lạ là không có tiếng nào vang lên cả.

“Được rồi, anh lạnh không?” Vào thời điểm quan trọng, Nhan Như Tinh liền cắt ngang chuyện này, phá vỡ sự ngại ngùng của anh.

Tần Sở rất muốn nói một câu anh không lạnh. Kết quả là vừa mới miệng thì đã hắt xì một cái, làm cho anh phải tự đỏ mặt.

Nhiệt độ giảm nhanh hơn so với dự kiến của Nhan Như Tinh.

Ngay lúc này, toàn bộ toa xe như vừa chuyển từ mùa hè sang mùa đông giá lạnh.

Nhan Như Tinh và Tần Sở đã chuẩn bị sẵn quần áo có thể mặc cho vào vali. Tiếc là, dựa theo hành trình du lịch, thân phận mà phó bản sắp xếp cho cô thì quần áo trong vali phần lớn là quần áo xuân thu mỏng

Dù sao trong mắt người bình thường thì trên tàu có điều hòa nên chỉ cần mang theo một số quần áo phù hợp ở trạm cuối cùng là được. Không cần mang nhiều thứ cho mất công.

Tuy nhiên, không ai ngờ đoàn tàu sẽ gặp phải sự cố bất ngờ, điều hòa bị hỏng. Vì vậy, lúc này trên người Nhan Như Tinh đang mặc ba chiếc áo len bó sát người.

Hai cái của cô còn một cái là của Tần Sở.

Dù vậy nhưng Nhan Như Tinh vẫn cảm thấy lạnh.

Cô giơ tay ra cảm nhận, chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà nhiệt độ đã giảm xuống đến âm 10°.

“Lên giường đi.” Nhan Như Tinh thấy Tần Sở đi đi lại lại không ngừng liền bảo anh.

Tần Sở lập tức bế cô lên giường, sau đó kéo hai cái chăn từ giường trên xuống và đắp lên cho cô.

“Anh cũng lên đây nằm đi.” Nhan Như Tinh dựa vào thành xe và vỗ vào bên cạnh mình.

Tần Sở đỏ mặt, anh nhanh chân cởi giày và chui vào.

Cơ thể của đàn ông có nhiệt độ cao hơn phụ nữ, anh vừa nằm vào thì Nhan Như Tinh liền cảm nhận được độ ấm ở bên cạnh.

Không cần suy nghĩ gì hết, cô cứ thế dựa vào gần anh.

Tần Sở quen tay ôm cô vào lòng.

Nhiệt độ vẫn đang giảm, không biết từ bao giờ bên ngoài đã thấy những bông tuyết đang rơi thành một mảnh trắng xóa, gần như không thể nhìn thấy được thứ gì cả.

Trong nháy mắt, nhiệt độ đã dưới âm 30°.

Nếu cứ đi xuống với tốc độ này thì chẳng bao lâu nữa nhiệt độ sẽ đạt tới mức nhiệt độ khủng khiếp là âm 50°.

Nếu không nghĩ ra cách mà nhiệt độ lại giảm như vậy thì chậm nhất là ngày mai bọn họ sẽ bị chết cóng.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Như Tinh.

“Ai?” Tần Sở ôm chăn, run rẩy bước xuống giường để đi ra cửa.

“Tôi, Trình Đông.”

Tần Sở quay đầu nhìn Nhan Như Tinh, sau khi cô gật đầu anh mới mở cửa ra.

“Đại ca bảo tôi gọi hai người đến sưởi ấm cùng.” Trình Đông cũng đang quấn chăn, mũi sụt sịt, giọng nói khàn khàn.

Nhan Như Tinh chỉ nghĩ ngợi hai giây rồi gật đầu.

Tuy nhiên, khi họ tới đó mới thấy có tất cả hơn mười người đều ngồi trong phòng rồi, nhìn chật chội mà hình như cũng không còn chỗ cho họ nữa.

Thực tế đúng là không còn thật.

“Tại sao họ lại đến đây thế?” Triệu Mộng nhìn Nhan Như Tinh với vẻ mặt khó chịu.

Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

Vân Phong vẫy tay ra hiệu cho hai người đi sang phía mình, còn anh ta thì nhích người sang bên cạnh và để tạo ra chỗ trống cho hai người ngồi.

Tần Sở ôm Nhanh Như Tinh đi qua với vẻ mặt vô cảm.

Lúc này Nhan Như Tinh thò đầu ra khỏi chăn và nhìn xung quanh.

Nhìn thấy “lò sưởi” làm Nhan Như Tinh giật mình. Ngay lập tức, có một bàn tay che hai mắt cô lại, bây giờ cô mới chắc chắn mình không bị hoa mắt.

Cái gọi là ‘lò sưởi ’lại là Lưu Chấn Hải đang cởi trần, ngồi xếp bằng, có đốm lửa mọc trên người.

Có thể đoán ra người này chắc là có được đặc tính liên quan đến lửa nhưng không ngờ sẽ dùng cách này để bày ra cho mọi người biết.

Hơn nữa, nhìn vào lượng tiêu thụ chắc là không nhỏ.

Nhan Như Tinh liếc liếc mắt nhìn những lọ thuốc xung quanh Lưu Chấn Hải và bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

“Anh, cái này có vẻ không ổn…” Tề Học còn chưa dứt lời đã bị hai chai thuốc màu xanh của Vân Phong chặn miệng.

Cậu ta nhíu mày nhìn Lưu Chấn Hải đang nhắm mắt khống chế ngọn lửa, cầm chai thuốc trong tay và không nói gì thêm nữa.

Cả quá trình, Nhan Như Tinh không nói một lời, Tần Sở ôm chặt lấy cô, ánh mắt dừng trên người Lưu Chấn Hải thêm hai giây, trong mắt nổi lên gợn song và mím chặt môi.

Nhiệt độ vẫn còn giảm xuống, dần dần, ngọn lửa trên người Lưu Chấn Hải không còn sáng rực như lúc đầu nữa.

Nhan Như Tinh bị tiếng sấm đánh làm cho bừng tỉnh.

Cô bật dậy theo bản năng, kết quả là bị ngăn lại.

Cô phân vân có nên đánh thức người khác không nhưng sự cảnh giác khi ở trong hoàn cảnh như thế này làm cô không phải im lặng.

Không biết ánh đèn trên tàu đã bị tắt đi lúc nào, khiến cho xung quanh trở nên tăm tối. Loại này giống như đang bị mắc kẹt trong vũng lầy, giơ tay ra không thấy năm ngón tay, khiến cả người cảm thấy hoang mang.

May thay, mặc dù bên trong vẫn lạnh nhưng Nhan Như Tinh cũng cảm thấy nhiệt độ này trong khả năng chịu đựng của mình.

Vì vậy cô vươn cánh tay thoát khỏi tầng tầng lớp lớp trói buộc và véo mạnh vào mặt Tần Sở, khi anh cảm tỏ hét lên một tiếng đau đớn mới thả tay ra.

“Ôi ——”

Tần Sở hít hà một tiếng, khi mở mắt ra suýt nữa không biết mình là ai, mình đang ở đâu.

“Gọi những người khác đi.” Thấy anh tỉnh lại, Nhan Như Tinh thay đổi tư thế, cô nằm lên vai anh rồi vừa nói vừa thở dốc.

“Nhỏ tiếng thôi, em thấy tình hình này hơi lạ.”

Tần Sở hiểu ngay ý cô, yên lặng đặt Nhan Như Tinh xuống. Dựa vào trí nhớ của mình, anh men sang chỗ Văn Phong ngồi và véo anh ta một cái rất chính xác và tàn nhẫn.

Đúng là ‘ danh sư xuất cao đồ ’.

Chờ Vân Phong giật mình ngồi dậy mới nói lại lời cảnh báo của Nhan Như Tinh đã nói với anh lúc nãy. Sau đó, Tần Sở không quan tâm gì nữa, cứ thế quay lại tìm bạn gái.

Khi anh giơ tay chuẩn bị ôm người lại bị ngăn cản.

“Anh cõng em đi.” Nhan Như Tinh ghé vào vai anh và thì thầm một câu.

Lỗ tai của Tần Sở bắt đầu đỏ lên, nóng rực. Anh không biết từ chối là gì, lập tức ngồi xổm xuống và quay lưng với cô.

“Anh cầm con dao chưa?” Nhan Như Tinh nằm trên lưng anh và hỏi.

Tần Sở lặng lẽ sờ con dao đặt bên hông, gật đầu.

“Đang cầm đây rồi.”

Tần Sở dừng lại và dứt khoát rút dao ra.

Vân Phong tỉnh lại rồi, nhìn thấy trước mặt tối đen như mực, lại nghe thấy lời cảnh báo từ miệng Tần Sở nên cảm thấy hoang mang.

Tuy nhiên, dù sao cũng là người chơi nên đã bình tĩnh ngay lập tức. Đồng thời anh ta cũng nhanh chóng đánh thức những người bên cạnh.

Nhưng trong toa xe tối quá, đi lại không tiện nên cũng hơi do dự, lúc sau anh ta quyết định làm thử xem thế nào.

Anh ta tìm điện thoại, nín thở và bật trình bảo vệ hình.

Ánh sáng không quá chói giống như ánh sáng của một viên ngọc đột nhiên xuyên qua đêm đen.

Sau khi thở vài hơi mà không thấy có gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm. Lê Sơ ngồi bên cạnh đã không kịp chờ đợi gì nữa mà bật đèn pin trong điện thoại lên, anh ta than vãn: “Trong toa xe đều là người mình, làm sao có nguy hiểm gì chứ.”

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn kèm theo tiếng kính vỡ vụn khiến người ta tê cả da đầu, ai cũng phải giật mình.

Còn Lê Sở thì sợ quá vung tay ra và ném luôn điện thoại ra ngoài.

Sau cú ném này, chiếc điện thoại cũng không vỡ và đèn vẫn sáng trưng. Vừa khéo nó úp mặt màn hình xuống đất, đèn pin chiếu thẳng lên trên làm cho toàn bộ toa xe sáng hơn nhiều.

Và nhờ ánh sáng này mà tất cả mọi người đều nhìn thấy đồ vật đập vào cửa sổ.

Lúc này, tiếng thở dốc liên tục không ngừng.

“Răng rắc.”

Tiếng vang bất thường đã đánh thức lý trí của mọi người, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về con quái vật ở ngoài cửa sổ đang muốn phá vỡ cửa sổ để bò vào trong. Không cần ai nhắc nhở, Tần Sở vốn đang lặng lẽ lui dần về phía cửa liền bước nhanh mở cửa và lao ra ngoài, trên lưng còn cõng Nhan Như Tinh.

Trước khi họ bước ra khỏi cửa, cửa sổ đã bị vỡ tan tành.

“Về phòng riêng của chúng ta đi, đừng nhìn lại, yên lặng một chút.” Trái tim của Nhan Như Tinh đập bình bịch như tiếng trống dồn dập, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, Tần Sở vốn dĩ cảm thấy hồi hộp dần dần trở nên ổn định hơn.

Anh chạy thẳng về phía trước và dựa vào trí nhớ của bản thân để mò mẫm đường về phòng riêng của mình trong bóng tối.

Khi cửa phòng đóng lại, anh đặt Nhan Như Tinh xuống đất, sau đó quay người lại run rẩy ôm cô.

Nhan Như Tinh vỗ nhẹ lên vai anh, trên mặt đầy vẻ suy tư.

Hình như từ đêm thứ 3 sau khi tàu chạy, từ lúc đến trạm thứ 3 của vương quốc Cách Lâm, đoàn tàu bắt đầu mất khống chế.

Sau hai lần liên tiếp chìm vào giấc ngủ không rõ nguyên nhân vì sao, Nhan Như Tinh có lý do để nghi ngờ rằng mối nguy hiểm thực sự đang đến gần.

Hoặc là nó đã đến rồi.

Cứ nghĩ đến con quái vật có bộ da xấu xí như một con ếch, Nhan Như Tinh đã nhận ra mình không thể đối phó lại được với nó.

Cũng may là lúc nãy cô dặn Tần Sở luôn trong trạng thái chuẩn bị chạy, nếu không bây giờ cũng đã muộn rồi.

Nhan Như Tinh áp tai lên thành xe, lắng nghe những âm thanh khác nhau “tanh tách xèn xẹt” ở bên ngoài, mà cô cũng không có bao giờ có ý định ra ngoài xem trò vui.

Mùi máu tanh xộc vào mũi làm cho cô hiểu rằng có ai đó đã chết, hoặc là nhiều hơn một người.

Không biết bây giờ là mấy giờ, liệu đoàn tàu có đi qua khỏi vương quốc Cách Lâm này được không.

Nhan Như Tinh vừa ôm Tần Sở vừa suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, khi một tia nắng bên ngoài ló rạng chiếu vào tai của Nhan Như Tinh đang trợn mắt cả đêm, cô vỗ vào mặt Tần Sở đang nằm trong lòng mình cho anh tỉnh dậy.

Tần Sở vừa tỉnh lại nên hơi choáng váng, vừa nhìn thấy bản thân đang nằm tron vòng tay của Nhan Như Tinh, anh liền cúi đầu ngại ngùng không dám nhìn ai.

“An toàn rồi, bế em dậy đi, có người tới.” Nhan Như Tinh vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tần Sở vội vàng bật dậy khỏi mặt đất, anh bế Nhan Như Tinh trở lại xe lăn, sau đó mới đi ra mở cửa.

Nhìn thấy hai người họ vẫn ổn và tinh thần khá tốt. Vân Phong và Lưu Chấn Hải còn đang dìu dắt nhau liền tỏ ra bối rối và không biết phải nói gì.

“Có thể cho chúng tôi vào trong được không?” Vân Phong mang vẻ mặt tái nhợt mở miệng hỏi dò.

Tần Sơ quay đầu nhìn Nhan Như Tinh rồi tránh đường cho họ vào trong.

“Xem ra tối qua hai người trôi qua khá tốt nhỉ.” Tâm trạng của Lưu Chấn Hải không tốt nên lời anh ta nói ra khó chịu giống như ăn phải thuốc súng vậy.

“Cũng khá tốt, bạn trai của tôi rất giỏi.” Nhan Như Tinh vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay của Tần Sở, thể hiện tình cảm quyến luyến.

Sắc mặt Vân Phong cứng đờ, anh ta nhìn cô chằm chằm và bình tĩnh nói chuyện: “Chúng tôi đến đây muốn hợp tác với hai người.”

Nhan Như Tinh nhìn anh ta với vẻ bất ngờ.

“Lần này chúng tôi sang đây để nghe một câu trả lời chính xác.”

Nhan Như Tinh suy nghi hai giây, sau đó thu hồi lại vẻ mặt lúc nãy rồi hỏi lại: “Các anh còn lại bao nhiêu người?”

“7 người.” Nói đến đây, sắc mặt của cả Vân Phong và Lưu Chấn Hải đều rất xấu.

Quái vật người ếch đến vào tối qua khó nhằn hơn họ tưởng tượng. Chúng nó đi theo ánh sáng, rất nhạy cảm với âm thanh, tốc độ nhanh, chỉ cần một chuyển động thôi cũng khiến cho bọn chúng vồ đến tấn công.

Cuối cùng, chúng nó cũng không giết họ.

Khi bình minh sắp đến, lũ quái vật liền kéo xác chết đi luôn.

7 người!

Khi nghe được đáp án, Nhan Như Tinh cũng rất ngạc nhiên.

Trong toa số 7, nếu không tính cả cô thì có tổng cộng 15 người chơi, cách đây mấy hôm không thiếu một ai, mà mới đêm qua thôi đã chỉ còn một nửa!

Con số này không chỉ thể hiện sự nguy hiểm của đêm qua, mà còn làm cho cô càng ngày càng thấy bất lực và yếu đuối.

Nghĩ đến đây, Nhan Như Tinh cứ đảo mắt liên tục, giọng điệu tỏ ra thân thiết hơn: “Chỉ cần mọi người không chê thì chúng tôi có thể đi theo.”

“Vậy được, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ ở cùng nhau, cô có ý kiến gì không?” Vân Phong nói.

Nhan Như Tinh: “…..bảy người à?”

Cô cũng thấy hơi bất ngờ.

“Hai chúng tôi ở đây, còn hai người thì ở toa bên cạnh.” Lưu Chấn Hải cũng không muốn như vậy, nhưng mặc dù vậy anh ta cũng phải thừa nhận rằng Nhan Như Tinh có hơi kỳ quái.

“Ồ.” Nhan Như Tinh cũng thấy khá vui vẻ.

Tự nhiên lại có thêm hai vệ sĩ miễn phí, ai mà chẳng vui chứ.

Khi Lưu Chấn Hải đi dọn đồ, Vân Phong không nhịn được hỏi Nhan Như Tinh: “Tối qua cô đã biết trước được tin gì à?”

Lời anh ta nói ra làm cho Tần Sở không vui, anh nói với giọng bực bội: “Anh đang nghi ngờ bạn gái tôi có liên quan đến đám quái vật kia à?”

“Không, tôi không nghi ngờ gì cả.”

Tần Sở sững sờ, không ngờ anh ta lại nói vậy nên không biết trả lời như thế nào.

“Vậy tại sao tối qua khi anh đánh thức tôi lại nói những lời đó?” Vân Phong dò hỏi Tần Sở.

Tần Sở còn chưa kịp trả lời thì đã bị Nhan Như Tinh cắt ngang: “Là tôi bảo anh ấy nói như vậy đấy.”

“Tôi tỉnh trước mọi người vài phút.” Cô nói luôn: “Khi tỉnh dậy tôi đã nghe thấy tiếng động lạ. Ngoài trời tối đen như mực, và vì tiếng động đã làm tôi cảm thấy dường như có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy tôi mới bảo anh ấy nhắc anh cẩn thận một chút.”

“Tại sao lúc đó cô không nói?” Vân Phong tỏ ra bực bội.

“Tôi không có bằng chứng gì cả, nói ra anh cũng không tin. Hơn nữa tôi cũng sợ mình nghe lầm, sợ là ảo giác.”

Đột nhiên Vân Phong cảm thấy nản lòng.

Nếu anh ta không hỏi nữa thì bây giờ đến lượt Nhan Như Tinh đặt ra câu hỏi: “Anh có biết hôm nay là ngày thứ mấy rồi không?”

Khi nghe cô hỏi câu này, Vân Phong cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ “cuối cùng cô cũng không giả vờ nữa nhỉ!”

“Chắc là ngày thứ 6 rồi.”

“Ngày thứ 6 rồi à?” Nhan Như Tinh đã quên nhìn ra bên ngoài, ở ngoài kia có nơi tuyết đã bắt đầu tan, lộ ra màu sắc vốn có của mặt đất.

“Sắp đến trạm cuối cùng rồi.”

Như để xác nhận lại lời cô nói, chương trình phát thanh quen thuộc lại vang lên.

“Quý khách thân mến, đoàn tàu đang hướng đến trạm cuối cùng của chuyến đi này- trạm Trường Cửu!”

“Xin chúc mừng 283 hành khách đã thành công đi đến trạm cuối cùng của chuyến tàu- trạm Trường Cửu"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK