• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Quân Dương như đang có một loại âm khí lạnh lẽo, thâm trầm không thể giải thích đang bủa vây xung quanh anh.

Ngay cả An Thành, giờ phút này cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

 Thậm chí ngay cả khi mở miệng, giọng anh ấy vẫn run rẩy: “Quân, Quân Dương…”

Cố Quân Dương đi ngang qua anh rồi đi thẳng đến ghế sô pha trong phòng khách.

An Thành đi theo, tay buông ra rồi lại nắm chặt lại, rất khẩn trương.

Anh nhìn Cố Quân Dương ngồi xuống, đôi chân dài thẳng tắp của anh vắt chéo lên, đôi mắt phượng đỏ không sâu không cạn đang lạnh lùng nhìn về phía anh.

Giọng nói càng thêm lạnh lùng mấy lần: “Anh đã tra ra thân phận của người kia chưa?”

An Thành vội vàng gật đầu, tiến lên báo cáo tình hình.

Anh ấy vội vã chạy đến ngay sau khi nhận được cuộc gọi của Cố Quân Dương.

Sau đó, anh gọi cho đội an ninh của tiểu khu đến kéo người đàn ông bất tỉnh trên mặt đất đến đồn cảnh sát.

Anh cũng đã nhờ người dọn dẹp nhà cửa, ngoại trừ phòng ngủ chính, nơi Tần Noãn đang ngủ.

“Người đàn ông đó là fan của cậu, cậu ta có chút… biến thái, cậu ta… bị gay.”

An Thành nói một câu phải dừng lại mấy lần, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Sau khi anh dứt lời, rõ ràng nhiệt độ trong phòng khách đã giảm xuống một chút.

Da đầu An Thành lạnh đến tê dại, dáng đứng càng thêm câu nệ.

Tuy nhiên, Cố Quân Dương vẫn nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm, như muốn chọc thủng mặt anh ấy.

“Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra! Tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng! Yên tâm đi!”

An Thành lấy đầu ra bảo đảm cho Cố Quân Dương.

Có lẽ chính sự thành thật của anh ấy đã khiến Cố Quân Dương nhượng bộ.

Người đàn ông cuối cùng cũng rời tầm mắt, nhìn vào chiếc bàn bằng đá cẩm thạch.

Một lúc lâu sau, Cố Quân Dương nói: “Đưa hắn ta đến Châu Phi khai thác mỏ, không cho quay về nước nữa.”

An Thành: “…”

Anh luôn cảm thấy gần đây Cố Quân Dương đã đọc quá nhiều kịch bản về các nam chính kiểu tổng tài độc đoán, nghe những lời này cảm giác cậu ta đúng chất một tổng tài bá đạo.

   

Nhưng anh ấy chỉ dám nói thầm chứ không có ý phản bác.

Một lúc sau, Cố Quân Dương lại nói: “Đổi cho tôi một căn hộ khác.”

“Nơi này quá kinh tởm, tôi không thể sống ở đây một giây phút nào nữa.”

Anh nói lời này, lông mày bất giác nhíu lại.

An Thành biết rằng Cố Quân Dương là một người đàn ông ngay thẳng.

Lần này bị một fan nam xông vào nhà… Chắc sẽ để lại cái bóng rất lớn cho anh.

“Vậy chuyển đến Trường Đảo Quốc Tế ở vùng ngoại ô phía tây thì sao?” An Thành nghĩ, Trường Đảo Quốc Tế là nơi Tần Noãn đang sống, Cố Quân Dương nhất định sẽ rất thích.

Quả nhiên, Cố Quân Dương cũng đồng tình với đề nghị của anh.

“Tôi cũng nghĩ thế.”

“Nhưng trước khi chuyển đến, tốt hơn là nên trang trí lại bên đó.” Cố Quân Dương không thích cách trang trí của tòa nhà ở Trường Đảo Quốc cho lắm, hơn nữa bố trí căn hộ cũng hơi nhỏ.

An Thành dự định ngày mai sẽ hỏi xem căn hộ cạnh căn hộ của anh ở Trường Đảo Quốc Tế có đang rao bán hay không.

Anh sẽ mua thêm một căn để Cố Quân Dương có hai căn hộ liền nhau.

Trong khi An Thành đang suy nghĩ về điều đó, Cố Quân Dương đã đưa ra một ý kiến cho anh: “Về việc trang trí, hãy tìm công ty nội thất Sunflower ở trung tâm thành phố, còn về thiết kế nội thất, anh cứ việc tìm Tần Noãn.”

Khi nghe đến tên của Tần Noãn, An Thành đột nhiên tỉnh táo lại.

Cuối cùng anh cũng nhận ra rằng Cố Quân Dương đang làm ăn dưới hình thức trá hình cho Tần Noãn!

“Không thành vấn đề!” Thời điểm này, Cố Quân Dương bảo gì anh cũng đều phải nghe theo: “Trong thời gian sửa sang lại nhà, cậu định ở đâu?”

“Nếu cậu muốn ở khách sạn, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

An Thành thuộc phái hoạt động.

Nói là làm, vừa nói, anh vừa rút điện thoại di động ra khỏi túi.

May mắn, Cố Quân Dương ngăn anh không cho gọi điện.

Người đàn ông nhìn chằm chằm anh không nói gì một hồi, trầm giọng nói: “Tôi đi đâu cũng đều có chỗ để ở, anh không cần lo lắng.”

Cố Quân Dương đã có kế hoạch của riêng mình,anh cũng không định nói cho An Thành biết.

Nói xong, anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần nửa đêm.

Nghĩ rằng Tần Noãn vẫn đang ngủ trên giường trong phòng ngủ chính, Cố Quân Dương đứng dậy, nói: “Không còn việc gì nữa, anh đi về đi.”

An Thành chậm rãi gật đầu.

Thấy Cố Quân Dương định đi vào phòng ngủ chính, An Thành đột nhiên như lên cơn động kinh, hỏi: “Quân Dương, có cần anh đi siêu thị mua đồ tránh thai cho cậu không?”

Cố Quân Dương choáng váng, tay nắm chặt chốt cửa, đầu đập nhẹ vào cửa.

An Thành cả kinh: “Tổ tông ơi, cậu phải cẩn thận một chút chứ, đừng để bản thân bị thương.”

Cố Quân Dương che trán, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn anh: “Biến đi!”

Anh định đá một cước, An Thành vội vàng chạy ra cửa.

Trước khi đi, anh ta mỉm cười với Cố Quân Dương: “Cẩn thận, đừng lấy mạng người ra trêu đùa.”

Bụp–

Một chiếc dép nam size 43 bay thẳng đến chỗ An Thành đang đứng.

An Thành liền bỏ chạy lấy thân mà không quay đầu lại.

Cố Quân Dương nhảy lò cò đến cửa nhặt dép, quay trở lại cửa phòng ngủ chính với khuôn mặt nóng bừng.

Ngón tay thon dài đặt lên nắm đấm cửa, những lời An Thành vừa nói lại hiện lên trong đầu anh.

Vành tai đột nhiên nóng lên, Cố Quân Dương rút tay lại như bị điện giật.

Anh đứng trước cửa phòng ngủ chính hồi lâu, cuối cùng mới rón rén mở cửa, nhìn thoáng qua.

Tần Noãn đang chìm vào giấc ngủ say, dưới ánh đèn tường ấm áp, bắp chân lộ ra khỏi chăn trắng nõn như ngọc.

Cố Quân Dương không dám nhìn nhiều, xoay người đi tới phòng khách trên sô pha nằm xuống.

Cửa phòng ngủ chính để mở, để nếu trong phòng có bất kỳ tiếng động nào, Cố Quân Dương có thể chạy vào ngay lập tức.

Ban đầu, anh muốn ngủ trên ghế sô pha một đêm.

Nhưng sau khi nằm xuống, anh lại không khỏi nghĩ đến vòng eo nhỏ nhắn của Tần Noãn…

Chết tiệt!

Anh không tài nào ngủ được!

Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Noãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô cố nén cơn đau đầu, đưa tay sờ dưới gối, cuối cùng buộc phải mở mắt, nhấc gối lên tìm điện thoại.

Tiếng chuông ngừng lại, Tần Noãn vẻ mặt như đưa đám, mắt nửa mở nửa khép ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường vén chăn đi tìm.

Hóa ra điện thoại di động nằm trong chiếc túi trên bàn cạnh giường ngủ.

Khi Tần Noãn lấy điện thoại ra, nhạc chuông lại vang lên, là cuộc gọi đến từ Tô Bảo Bảo.

Cô nhắm mắt lại, trả lời điện thoại trong khi nằm ngửa trên giường: “Alo—”

“Noãn Noãn, mình đánh thức cậu sao? Xin lỗi nhé.” Tô Bảo Bảo  với giọng điệu đang kìm nén sự kích động: “Nhưng mình thật sự nhịn không được, mình muốn nghe ngóng tin tức!”

   

Tần Noãn có chút không hiểu: “Cậu nói nhảm gì vậy?”

Cô chống một tay lên mí mắt để ngăn ánh sáng chói vào mắt, uể oải nói: “Tối hôm qua lúc mình đang ngủ có phải cậu đánh mình không? Bây giờ đầu mình đau quá.”

Tô Bảo Bảo ở đầu bên kia điện thoại giật giật khóe miệng, cười: “Ngoại trừ đau đầu, cậu còn có cái gì đau không? Eo đau chân run không?”

Tần Noãn đang nói chuyện với cô, suy nghĩ của cô dần dần thông suốt, cơn buồn ngủ cũng dần tan biến.

Đột nhiên, Tần Noãn nhớ tới cái gì, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Não giật giật, cô hít một hơi thật sâu vì đau.

Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Bảo ngượng ngùng và rụt rè hỏi: “Noãn Noãn, cậu và Cố Quân Dương tối hôm qua … hai người đã làm rồi sao, hehehe …?”

Tần Noãn hoàn toàn không chú ý đến lời nói của Tô Bảo Bảo, cô đang nhìn căn phòng được trang trí bằng tông trầm trước mặt.

Một lúc sau, Tần Noãn hỏi Tô Bảo Bảo: “Tối qua cậu không đưa mình về à?”

Cô mơ hồ nhớ rằng mình đã uống một chút rượu và rời đi trước.

Trí nhớ có chút đứt gãy, cô không nhớ nổi mình đã nói gì với Tô Bảo Bảo lúc ở bồn hoa.

Cho nên hiện tại cô đang ở đâu?

—–

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay khu bình luận ngẫu nhiên rơi xuống hồng bao ~ hehehe~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK