Cố Quân Dương: “…”
Bây giờ anh đã biết rốt cuộc tại sao Tần Noãn cứ khăng khăng anh có vị hôn thê rồi.
Hóa ra những tin đồn thất thố này đều đến từ Giang Thiếu Cẩm!
Đúng vậy, Giang Thiếu Cẩm chính là người anh em tốt nhất của anh từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
Chẳng trách nha đầu ngốc Tần Noãn kia lại tin tưởng vào chuyện “hôn thê” như vậy.
Nghĩ đến đây, Cố Quân Dương thật muốn động tay động chân với Giang Thiếu Cẩm.
Cố Quân Dương cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng vẫn có người nào đó không biết trái phải: “Niệm tình chúng ta là anh em tốt, tôi sẽ coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của cậu.”
“Cậu hiện tại là em rể tương lai của tôi, sau này đừng nhắc tới Tần Noãn nữa, tôi sợ Thấm Thấm sẽ buồn.”
Giang Thiếu Cẩm cầm ly rượu ngồi xuống, định nói vài lời với Cố Quân Dương, nhưng anh ta thấy Cố Quân Dương đang trong tư thế co chân lên chuẩn bị đá người.
“Con mẹ nó! Em rể tương lai của cậu là thằng chó nào? Người tôi thích là Tần Noãn! Tần Noãn!”
Cố Quân Dương đá vào không trung nhưng anh bày ra tư thế không ngán bố con thằng con nào, dùng một tay siết cổ Giang Thiếu Cẩm.
…
Tần Noãn trực tiếp bắt taxi đến khu chung cư Hợp Hoan.
Người đại diện của Ôn Thuần đã đưa cho cô địa chỉ, nói hiện tại anh ta đang rảnh rỗi, có thể dẫn cô đi xem bố cục phòng tân hôn, để cô nghĩ ra cảm hứng thiết kế.
Tình cờ là Tần Noãn cũng định đưa hai bản thiết kế mà mình đã vẽ cho khách hàng xem.
Khi xe taxi đến địa điểm, Tần Noãn trả tiền rồi xuống xe.
Thời điểm này, ở chốt bảo vệ ở cổng tiểu khu chỉ có một nhân viên bảo vệ đang túc trực.
Nhân viên bảo vệ là một chàng trai trẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi, anh ta bước ra khỏi quầy bảo vệ khi nhìn thấy Tần Noãn.
Tần Noãn giải thích mục đích cô đến đây, nhưng nhân viên bảo vệ nói ở đây có quy định riêng, người ngoài phải được chủ sở hữu xác nhận mới có thể vào.
Tần Noãn đành gọi điện cho quản lý của Ôn Thuần nhưng đối phương đã tắt máy.
Bất đắc dĩ, cô chỉ còn cách nghe theo lời anh bảo vệ và ngồi đợi trong phòng bảo vệ.
Đợi khoảng mười phút, một chiếc Porsche màu đen dừng trước gác chắn cổng.
Cửa sổ của ghế lái được hạ xuống, một bàn tay lộ ra các khớp xương trắng trẻo vươn ra quẹt thẻ kiểm soát ra vào, sau đó cần kiểm soát ra vào tự động nâng lên.
Tần Noãn nhìn chằm chằm vào chiếc Porsche, tự hỏi người ngồi trong xe đó có phải là quản lý của Ôn Thuần, Chu Ngọc không?
Ngay khi cô đang suy nghĩ, chiếc Porsche đã dừng lại trước buồng bảo vệ.
Cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái liếc nhìn Tần Noãn đang ngồi trước buồng bảo vệ: “Cô là Tần Noãn à?”
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Tôi là Ôn Thuần.”
Tần Noãn giật mình, phải một lúc sau cô mới định thần lại, khẽ gật đầu: “Chào ngài Ôn, tôi là Tần Noãn đến từ công ty Sunflower.”
“Ừm.” Người đàn ông trả lời: “Lên xe đi.”
Ôn Thuần đang đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nên không thể nhìn rõ diện mạo của anh ấy.
Tần Noãn có chút do dự, không khỏi quay đầu nhìn lại nhân viên bảo vệ đang ngơ ngác, muốn cho anh ta xác nhận xem người trong xe có phải thật sự là Ôn Thuần hay không.
Ôn Thuần thoáng nhìn thấy sự do dự của cô, khẽ nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn lưu loát tháo khẩu trang ra.
Anh lại lên tiếng, với giọng điệu không kiên nhẫn: “Bây giờ cô lên xe được chưa?”
Tần Noãn quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng kia, giống hệt Ôn Thuần mà cô nhìn thấy trên màn ảnh.
Sau đó, cô mới cảm ơn anh bảo vệ, rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Ôn Thuần trực tiếp lái xe dừng ở tầng dưới.
Có lẽ vì không định ở đây lâu nên tạm thời đỗ xe ở ven đường.
Sau khi Tần Noãn xuống xe, cô bị bầu không khí u ám xung quanh người đàn ông ép đến không dám thở mạnh.
Trực giác nói với cô rằng Ôn Thuần không phải là kiểu đàn ông ấm áp như ánh mặt trời.
Chắc cũng cùng kiểu người với Cố Quân Dương, đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa.
…
Sau khi vào thang máy, Tần Noãn cố gắng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Tôi vốn tưởng rằng sẽ là ngài Chu , không nghĩ tới ngài Ôn lại đích thân tới.”
“Anh thật sự rất yêu vị hôn thê của mình.”
Ôn Thuần khẽ “hừ” một tiếng.
Khi nhắc đến vị hôn thê của mình, thái độ của anh dịu đi rất nhiều.
Tần Noãn hít một hơi thật sâu mãi đến khi thang máy đến tầng 12, cô đi theo Ôn Thuần ra khỏi thang máy, đi đến căn hộ 1212.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Ôn Thuần đối với cô có chút thay đổi.
Ít ra anh ấy cũng sẵn lòng chủ động đề cập đến một số quan điểm, suy nghĩ của bản thân về việc thiết kế phòng tân hôn.
Tần Noãn lấy một cuốn sổ nhỏ nghiêm túc ghi lại những điểm chính mà anh nói, Ôn Thuần thoáng có cái nhìn khác về cô: “Nghe nói đơn trước của cô Tần là của Cố Quân Dương?”
Nhắc tới Cố Quân Dương, nụ cười trên mặt Tần Noãn đông cứng lại, ngữ khí có chút gượng gạo: “Đúng vậy.”
“Cho tôi mạo muội hỏi một câu tại sao cô Tần lại từ chối Cố ảnh đế mà chọn tôi?”
Tần Noãn âm thầm cắn môi, liếc nhìn Ôn Thuần, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cô không biết nói gì với Ôn Thuần, nói cô và Cố Quân Dương là người quen cũ sao?
Nếu Ôn Thuần lấy chuyện này ra công khai trong giới, thì cô có thể sẽ lên hot search.
Nghĩ đến đây, Tần Noãn quyết định không nói với Ôn Thuần về mối quan hệ giữa cô và Cố Quân Dương.
Ngay khi Tần Noãn đang vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của Ôn Thuần như thế nào thì người đàn ông đã nhập mật khẩu để mở cửa.
Nhà cửa đã sửa sang lại đơn giản, đồ đạc đã được sắm đầy đủ, điện nước đã thông.
Ôn Thuần và Tần Noãn đang thay giày trên hành lang, khi hạ tầm mắt xuống, người đàn ông thoáng thấy trên giá giày có một đôi giày da nam màu đen.
Ánh mắt dừng lại, Ôn Thuần nhíu mày, sau đó liếc nhìn đôi giày cao gót màu đỏ bên cạnh.
…
Sau khi Tần Noãn đổi giày, cuối cùng cô cũng nghĩ ra lý do để thoái thác, đang định mở miệng.
Nhưng Ôn Thuần đột nhiên hùng hùng hổ hổ đi vào nhà.
“Ngài Ôn?” Tần Noãn vẻ mặt nghi hoặc, vội vàng đi theo.
Mục đích của Ôn Thuần rất rõ ràng, anh đi xuyên qua phòng khách và hành lang, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Khi Tần Noãn đi theo anh, anh đang đứng trước cửa phòng ngủ chính.
Cửa phòng mở hé, có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của một người phụ nữ từ khe cửa.
Đứt quãng, lúc cao lúc thấp, Tần Noãn không khỏi đỏ mặt.
Cô kinh hoàng.
Điều kích thích chính là trong phòng lại có người đàn ông khác, khủng khiếp hơn là Ôn Thuần đang đứng cạnh cô, không khí xung quanh đột nhiên hạ thấp.
“Hoan Hoan, em thấy Ôn Thuần hay anh, ai lợi hại hơn? Hửm?”
Giọng một người đàn ông vọng ra từ trong phòng, tràn đầy sự gợi tình, giọng nói ái muội hấp dẫn.
Tần Noãn rối rắm liếc nhìn Ôn Thuần đang nắm chặt lấy tay nắm cửa, đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho anh ấy.
Nếu đây là phòng tân hôn của Ôn Thuần và vị hôn thê của anh, chắc hẳn người phụ nữ trong phòng chính là vị hôn thê của anh.
Nhưng hiện tại vị hôn thê của Ôn Thuần đang ở cùng một người đàn ông khác…
Tần Noãn nghĩ, cô có nên tránh đi không?
Ôn Thuần ở phía trước đột nhiên nhấc chân đá tung cánh cửa phòng ngủ chính đang khép hờ.
Anh dùng rất nhiều sức để đá cú đó, như để trút giận.
Cặp đôi đang triền miên trong phòng lập tức giật mình, gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Tần Noãn còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy cạnh cửa sổ sát đất là đống quần áo đang rách tả tơi nằm đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Cô vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Ôn Thuần đứng chắn trước mặt cô không kiêng dè chút nào, đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nhìn thấy sắc mặt hung ác của người đàn ông, khuôn mặt của đôi nam nữ trong phòng sợ hãi đến sắc mặt thay đổi.
Cảm giác như bị điện giật, hai người vội vàng tách ra, sau đó luống cuống đi nhặt quần áo trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, người phụ nữ vẫn không quên giải thích: “Ôn Thuần, em chỉ say rượu… anh ta cưỡng bức em…”
Giọng của người phụ nữ có chút thống khổ, nhưng nửa phần rõ ràng đều không có, chỉ có sự hoảng loạn.
Người đàn ông bị xô ngã cũng hoảng hốt.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Ôn Thuần, người đàn ông đắc thắng cười: “Tên họ Ôn kia, Hoan Hoan nói hai người chưa từng ngủ với nhau, có thật không?”
Ôn Thuần nhận ra người đàn ông đó, anh ta là Lục Hiên, cũng là một người nổi tiếng như anh ở trong giới.
Lục Hiên và Ôn Thuần vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung, đấu đá gay gắt, không phân biệt cao thấp.
Anh không bao giờ nghĩ rằng vị hôn thê của mình sẽ gian díu với kẻ thù không đội trời chung của mình!
Ôn Thuần nghiến răng, dán mắt vào Lục Hiên, nhưng cuối cùng anh vẫn không kìm được lửa giận trong người, vung nắm đấm vào khuôn mặt điển trai đang cười của Lục Hiên.
Trong một lúc, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Hai người đàn ông vung nắm đấm vào nhau, Quân Hoan, người đang quấn chăn quanh người, la hét và khóc lóc, cố gắng ngăn họ đánh nhau.
Tuy nhiên, hai người đàn ông manh động đến mức không nghe lời khuyên can của cô ta, thay vào đó, họ đẩy người phụ nữ sang một bên.
Tần Noãn ở ngoài cửa nhìn một màn hỗn loạn, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, xuất phát từ lòng nhân đạo, Tần Noãn đã bước vào để giúp Quân Hoan can ngăn.
Cô cũng không thể nào trơ mắt nhìn hai người đàn ông đánh nhau đến chết.
…
Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc bởi Ôn Thuần và Lục Hiên sức cùng lực kiệt, không thể đánh nhau nữa.
Hai người đàn ông cứ như vậy bị kéo ra.
Quân Hoan đỡ Lục Hiên.
Ôn Thuần được Tần Noãn đỡ lên: “Ngài Ôn, bạo lực không giải quyết được vấn đề, xin hãy bình tĩnh.”
Lời này chính Tần Noãn còn không tin.
Cho nên bị Ôn Thuần lạnh lùng trừng mắt nhìn, Tần Noãn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.