• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Bảo Bảo đang nói đùa với bạn học nam bên cạnh thì đột nhiên nghe Sở Tuyết nhắc đến Tần Noãn.

Cô đột ngột đứng dậy, định từ chối thay Tần Noãn.

Nhưng Tần Noãn lại nói trước: “Được thôi.”

Tô Bảo Bảo ngồi xuống, nghi hoặc nhìn Tần Noãn: “Tại sao cậu lại đồng ý?”

Tần Noãn cười ngọt ngào, hai gò má ửng hồng: “Cứ chơi đi, không sao đâu.”

Vừa nói, cô vừa cầm ly rượu trái cây trong tay uống một hơi cạn sạch, uống xong còn liếm liếm môi, Mộ Lan bên cạnh lại rót đầy vào cốc giúp cô.

Tô Bảo Bảo liếc nhìn ly rượu trái cây, đột nhiên hiểu lý do tại sao Tần Noãn trở nên cởi mở.

Cô chính là đang say!

”Tửu lượng của cậu cũng thật là…” Tô Bảo Bảo giật lấy rượu trái cây của cô, đẩy Tần Noãn ngồi xuống: “Không uống nữa, cậu say rồi.”

“Làm sao có thể? Mình không uống chút rượu nào, làm sao có thể say được? Nói linh tinh!”

Tô Bảo Bảo bất lực, dứt khoát lôi Tần Noãn đi chơi trò chơi với Sở Tuyết và những người khác.

Mười mấy người ngồi quanh bàn đá, số còn lại hoặc tranh thủ hát thêm vài bài, hoặc là đứng xem.

Tỷ lệ nam và nữ tham gia trò chơi là tương đối đều nhau.

Tần Noãn đang ngồi bên cạnh Tô Bảo Bảo và Mộ Lan, đôi má ửng đỏ có phần mê người.

Tất cả đàn ông đều yên lặng nhìn cô, ân cần rót một chén nước ấm cho Tần Noãn.

Tần Noãn đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo, có thể phân biệt được ai là ai.

Lúc này Sở Tuyết giải thích đơn giản về các quy tắc của trò chơi.

Sau đó, cô ta lấy một chai bia rỗng và đặt nó ở giữa bàn đá: “Miệng chai bia chỉ vào ai thì người đó sẽ bị phạt, lựa chọn đại mạo hiểm hoặc nói sự thật.”

“Nếu mọi người không có ý kiến ​​gì, chúng ta bắt đầu trò chơi.”

Sở Tuyết ngồi vào vị trí của mình, người đầu tiên xoay chai bia là Mộ Lan, bởi vì cô ấy là người đứng ra tổ chức bữa tiệc và cô ấy cũng là lớp phó.

Mộ Lan tùy ý xoay chai bia, mọi người ngồi xung quanh nhất thời nín thở.

Có lẽ là cảm thấy hưng phấn, kích thích, còn có một chút sợ sệt trong lòng.

Chai bia chậm rãi dừng lại, miệng chai chỉ thẳng vào Sở Tuyết.

Mọi người hoan hô, nhưng Sở Tuyết lại vui vẻ tiếp nhận hình phạt, khóe miệng nở một nụ cười mê hoặc: “Tôi chọn nói sự thật.”

“Lớp phó, xin hãy nhẹ tay nha.”

Mộ Lan cười đáp lại, cô ấy luôn dịu dàng và hào phóng, cũng không định làm khó Sở Tuyết: “Vậy hãy nói cho mọi người nghe về mối tình đầu của cậu đi.”

Mọi người la ó và cười một cách ái muội.

Trên khuôn mặt trang điểm thanh tú của Sở Tuyết hiện lên một tia ngượng ngùng, cô ta liếc nhìn Tần Noãn đang ngồi đối diện với mình, đôi mắt như tơ, cười kiều mị: “Mối tình đầu của tôi là Cố Quân Dương.”

“Này, chưa hẹn hò thì đâu phải là tình đầu! Đừng nói mấy lời ngu ngốc như vậy!” Một số đàn ông phản đối.

Sở Tuyết nhếch đôi môi đỏ mọng, liếc nhìn đám đàn ông, ý cười sâu hơn một chút: “Làm sao các cậu biết tôi và cậu ấy không có quan hệ?”

Mọi người rơi vào im lặng.

Sau đó mọi người ngầm nhìn Tần Noãn.

Tần Noãn đang uống nước, đầu óc tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều.

Tần Noãn khẽ nâng đôi mắt quả hạnh lên, cô liếc nhìn Sở Tuyết, cười nhạt, không nói gì.

Mọi người nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Mộ Lan cười để hâm nóng bầu không khí: “Tôi nghĩ cậu ấy nghĩ rằng chúng ta đều không thể hỏi Cố Quân Dương về vấn đề này, vì vậy cậu ấy mới không kiêng nể gì liền lấy Cố Quân Dương làm lá chắn.”

Cô ấy là đang nói đùa, không có ý tứ trách móc trong lời nói.

Mọi người đều nghĩ như Mộ Lan, Sở Tuyết sắc mặt trầm xuống, không nói gì.

Nhưng chung quy, vẫn có một số người tin đó là sự thật.

Xét cho cùng, Sở Tuyết là hoa khôi ở trường trung học, cô và Cố Quân Dương cũng được coi là đôi trai tài gái sắc, nhìn khá xứng đôi.

Trò chơi tiếp tục.

Sở Tuyết đã hoàn thành thử thách nên có quyền xoay chai bia.

Cô ta ung dung cúi người, dùng bàn tay với những móng tay được cắt tỉa cẩn thận cầm thân chai, nhìn lướt qua đám người, ánh mắt dán chặt vào Tần Noãn đang uống nước ấm.

Loại trò chơi thật thách này, Sở Tuyết đã chơi rất nhiều.

Cô ta cũng có thể cảm nhận quy luật xoay của chai bia.

Thực ra, cô ta muốn hướng cái chai vào bất kỳ ai thì không bao giờ chệch hướng.

Biết rõ thủ đoạn của Sở Tuyết, Mộ Lan không khỏi cau mày, cô lo lắng nhìn Tần Noãn.

Lúc này, Sở tuyết xoay bình rượu, miệng bình thật sự hướng về phía Tần Noãn.

Đám đàn ông hưng phấn hơn trước!

Có tiếng huýt sáo, rồi một tràng pháo tay.

Thậm chí có người còn cổ vũ Tần Noãn: “Chọn đại mạo hiểm! Đại mạo hiểm đi!”

Tần Noãn đã tỉnh táo lại một chút, so với lúc trước say rượu thì hiện tại dè dặt hơn rất nhiều.

Cô nhìn Sở Tuyết, do dự hết lần này đến lần khác, rồi lựa chọn nói sự thật.

Đại mạo hiểm sẽ có nhiều hành động nằm ngoài khả năng của cô.

Hơn nữa Sở Tuyết thoạt nhìn cũng không phải là sẽ khoan dung cho cô, nếu như cô lựa chọn đại mạo hiểm, Sở Tuyết có khả năng sẽ bảo cô chọn một người đàn ông có mặt ở đây để ôm hôn hoặc cái gì đó…

Nghĩ đến Tần Noãn lại không rét mà run.

Để an toàn, cô chọn nói ra sự thật.

Rốt cuộc, cô không có bất kỳ bí mật nào để cảm thấy xấu hổ cả.

Sở Tuyết có chút thất vọng, cô ta hy vọng Tần Noãn sẽ lựa chọn đại mạo hiểm.

Nhưng bất quá chọn sự thật cũng tạm chấp nhận.

Sở Tuyết cười cười, chậm rãi ngồi trở lại trên sô pha.

Cô ta nhàn nhã cầm ly rượu trên bàn, cố tình kéo lê, kích thích khẩu vị của mọi người.

Có người nóng lòng chờ đợi: “Mau hỏi đi! Muốn hỏi gì hỏi đi!”

Sở Tuyết cười cười, uống xong chậm rãi nói: “Vậy tôi không khách khí nữa.”

“Xin hỏi bạn học Tần Noãn, cậu và Cố Quân Dương từng hẹn hò có phải không?”

Phòng riêng đột nhiên yên tĩnh, vừa lúc bài hát kết thúc, yên tĩnh đến mức ai cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Tô Bảo Bảo cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui: “Sở Tuyết, cậu cũng lắm chuyện thật đấy.”

Cô ta cũng không thèm để bụng nói: “Trò chơi bắt đầu tôi cũng không nói chuyện này không thể hỏi, hơn nữa vừa rồi lớp phó cũng hỏi tôi một vấn đề tương tự đúng không?”

“Vậy thì tại sao tôi có thể trả lời, nhưng Tần Noãn thì không?”

“Đúng vậy, không chơi nổi thì đừng chơi a.” Bạn thân Sở Tuyết ngồi bên cạnh nhếch miệng nói, vẻ mặt như đang xem kịch hay.

Tô Bảo Bảo còn muốn nói lý lẽ, Tần Noãn đã nắm lấy tay cô ngồi trở lại trên sô pha.

Tần Noãn mỉm cười, đôi mắt mơ màng lấp lánh: “Không có.”

Lại là một trận nín thở, đầy ngạc nhiên.

Lúc học trung học Tần Noãn và Cố Quân Dương rất thân với nhau, hồi đó còn có rất nhiều tin đồn về họ trong lớp.

Ai cũng nghĩ họ đang yêu trộm.

Hiện tại Tần Noãn lại phủ nhận!

Vậy cô đang nói thật hay nói dối?

Có người nghi ngờ: “Tần Noãn, chẳng lẽ vì bọn tôi không thể hỏi Cố Quân Dương xác minh nên muốn lừa bọn tôi sao?”

Sở Tuyết rất hài lòng với câu trả lời của Tần Noãn, cô luôn không thích vụ lùm xùm giữa Tần Noãn và Cố Quân Dương.

Tần Noãn đặt ly nước xuống, cầm ly rượu của Tô Bảo Bảo bên cạnh lên và uống một hơi cạn sạch.

Ngay sau đó, cô đứng dậy, lập tức bỏ qua câu hỏi nghi vấn vừa rồi, cười nói: “Tiếp tục tiếp tục, đến lượt tôi xoay!”

Tần Noãn tùy ý xoay, chai bia xoay tròn như con quay, xoay tròn ra ảo ảnh.

Một lúc sau, chai bia dừng lại, lại hướng về phía Sở Tuyết.

Tất cả mọi người sôi trào: “Hai người các cậu đến đây để tranh nhau chơi à! ?”

Tần Noãn ngồi xuống xoa xoa thái dương.

Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.

Tô Bảo Bảo ở bên cạnh vội vàng đưa nước ấm cho cô: “Cậu uống rượu cũng thật giỏi, rượu trắng cũng uống được luôn!”

Tô Bảo Bảo từ nhỏ đã được thừa hưởng từ người cha già, tửu lượng rất tốt.

Và giọt rượu đầu tiên cô ấy chạm vào trong đời là rượu trắng, vì vậy cô ấy thích độ mạnh của rượu trắng hơn.

Ở đây, trong khi mọi người đều tu bia thì một mình cô một chai rượu trắng, uống chậm rãi với đồ ăn nhẹ ở KTV.

Ai ngờ Tần Noãn lại dũng cảm như vậy.

Tô Bảo Bảo vừa mới uống được hai ngụm rượu mà cô vừa rót đầy, thế mà Tần Noãn đã cầm lấy và uống một hơi cạn sạch.

Tô Bảo Bảo thầm nghĩ, có lẽ câu hỏi vừa rồi của Sở Tuyết đã nói trúng tim đen của Tần Noãn.

Tần Noãn không trả lời, chỉ nhìn Sở Tuyết ở đối diện: “Thật hay thách?”

Giọng điệu của cô lạnh lùng hơn trước, trên mặt một ý cười cũng không có.

Tư thế đó dường như đã hạ quyết tâm một trận tử chiến với Sở Tuyết.

Sở Tuyết không ngờ Tần Noãn lại giỏi xoay chai bia như vậy, do dự một lúc, cô ta chọn đại mạo hiểm.

Ngay khi những người cẩu nam nhân này hào hứng ám chỉ Tần Noãn, hy vọng cô sẽ cho họ cơ hội thân mật với Sở Tuyết.

Tần Noãn dựa lưng vào ghế sô pha, bàn tay vung lên, chỉ vào khoảng trống trước cửa phòng.

Cô nói với Sở Tuyết: “Vậy thì cậu đi qua đó và xoạc chân đi.”

Mọi người: “???”

Sở Tuyết: “…”

Tô Bảo Bảo là người đầu tiên cười thành tiếng: “Noãn Noãn, con thật sự là bảo bối của mẹ! Con gái, mẹ yêu con!”

Cuối cùng, cô hất hàm với Sở Tuyết: “Còn chưa đi sao? Nhớ xoạc thành hình trái tim đấy.”

Sở Tuyết ném cho Tô Bảo Bảo một cái nhìn khó coi.

Nhưng đối phương lại không thèm để ý.

Cô ta không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận đặt cược, vì vậy Sở Tuyết đành phải giẫm lên chiếc váy đỏ rực dài thướt tha của cô ta, đi đến cửa phòng riêng.

Mộ Lan biết rằng Sở Tuyết rất sĩ diện.

Trước mặt mọi người bảo cô ta xoạc chân, nhất định trong lòng cô ta nghĩ Tần Noãn đang coi mình như một con khỉ.

Giờ phút này, sợ rằng trong lòng đã mắng Tần Noãn đến phun ra máu.

Nhưng chính vì Sở Tuyết muốn giữ thể diện, nên cô ta càng không thể từ chối thử thách này.

Dù sao cô ta cũng là người đề xuất chơi trò chơi, nên đương nhiên cô ta phải nhận thua.

Để hoàn thành thử thách, Sở Tuyết còn phải xé toạc một đoạn chiếc váy đắt tiền của mình, cởi giày cao gót và lột xác.

Đôi chân trắng như tuyết ấy là bữa tiệc mãn nhãn của tất cả cẩu nam nhân có mặt ở đây.

Sau khi Sở Tuyết hoàn thành thử thách, người bạn thân nhất của cô ta chạy đến giúp, cho rằng Tần Noãn thật thủ đoạn và xấu tính.

“Tiểu Tuyết cậu ấy bị thương dây chằng khi khiêu vũ cách đây không lâu. Bác sĩ dặn cậu ấy phải chăm sóc bản thân thật tốt để tránh bị thương thêm.”

Tô Bảo Bảo nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Vậy sao không nói sớm, sao vẫn thực hiện thử thách?”

“Noãn Noãn nhà chúng ta không phải bà tiên, làm sao biết cậu bị thương.”

Giọng nói của Tô Bảo Bảo vang lên mạnh mẽ, người bạn thân kia lập tức bị lấn áp, thì thầm chửi thề vài câu, cảm thấy kinh hãi.

Sở Tuyết trở lại chỗ ngồi, tiếp tục nhắm vào Tần Noãn.

Tần Noãn cũng đã sẵn sàng, tiếp tục lựa chọn sự thật.

“Tần Noãn, hồi cấp ba cậu thích Cố Quân Dương đúng không?”

Sở Tuyết lại nhắc đến Cố Quân Dương.

Có vẻ như cô ta có ý định moi hết những suy nghĩ vụn vặt về của Tần Noãn về Cố Quân Dương.

Bên ngoài cửa phòng bao, người đàn ông trùm kín mít chỉ đẩy cánh cửa hé ra một khe nhỏ.

Tình cờ nghe được câu hỏi của Sở Tuyết.

Người đàn ông ngừng động tác, nín thở một cách kỳ lạ, cảm thấy hơi căng thẳng.

Trong phòng bao yên tĩnh trở lại.

Hai ba phút sau, Cố Quân Dương nghe thấy giọng nói của Tần Noãn.

“Không sai.”

Sau đó là tiếng la ó và huýt sáo.

Trong lúc hỗn loạn, Cố Quân Dương nghe rõ Tần Noãn bổ sung thêm một câu: “Nhưng bây giờ không còn nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK