Tần Noãn nói xong, thuận tay cầm lấy chai rượu trước mặt Tô Bảo Bảo lên tu một hơi.
Cô uống hết nửa số rượu còn lại trong chai.
Uống xong, Tần Noãn đặt chai rượu rỗng xuống bàn, đứng dậy: “Ngại quá, mình hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Vừa rồi uống nhiều quá, rất xin lỗi mọi người.”
Nói xong, cô nhặt chiếc túi trên ghế sô pha, đứng dậy, đi qua một lối đi hẹp, đi về phía cửa.
Tô Bảo Bảo khiếp sợ ngồi im, nhìn thẳng vào chai rượu rỗng trên bàn.
Mộ Lan vỗ vai cô nhắc nhở: “Tần Noãn uống nhiều rượu rồi, cậu đi theo cậu ấy ra ngoài xem có chuyện gì không.”
Tô Bảo Bảo gật đầu liên tục, trừng Sở Tuyết một cái rồi rời đi.
…
Tần Noãn mở cửa phòng riêng ra liền đụng phải một bức tường thịt.
Đôi chân run rẩy, cơ thể vô lực không thể chống đỡ.
May mắn thay, người đàn ông đã giơ tay ra đỡ cô.
Tần Noãn ổn định cơ thể, không thèm ngẩng mặt lên, nói: “Rất xin lỗi.”
Nói xong, cô đi lướt qua người kia.
Khi Tô Bảo Bảo đuổi theo cô ra ngoài, cô ấy cũng suýt đụng phải người đàn ông ở cửa.
Nhưng người đàn ông đã tránh ra, nên cô không chạm được vào người anh.
Nhưng Tô Bảo Bảo nhìn người đàn ông này một cách nghiêm túc, nghi ngờ liệu người đàn ông này có bị bệnh tâm thần hay không.
Trời nắng nóng như vậy sao trùm kín giỏi quá vậy?
Nếu không phải cô vội vàng đuổi theo Tần Noãn, cô thật sự đã dừng lại tra hỏi người đàn ông này là ai rồi.
…
Tần Noãn từ Twilight KTV đi ra, đầu óc mơ hồ, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
Chắc do gió thổi nên men say dâng lên.
Cô loạng choạng đi đến bồn hoa bên cạnh KTV rồi ngồi xuống, một tay chống trán, cau mày chịu đựng cơn đau đang từ từ đánh sâu vào não.
Tô Bảo Bảo vội vàng từ bậc thang chạy ra, từ xa nhìn thấy Tần Noãn, liền đỡ cô: “Noãn Noãn!”
“Cậu chạy nhanh như vậy mình không đuổi kịp.” Tô Bảo Bảo thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Tần Noãn.
Quay đầu nhìn về phía Tần Noãn, Tô Bảo Bảo nói: “Cậu nhìn cậu kìa, rõ ràng không biết uống rượu, lại còn ngu ngốc tự mình uống gần hết chai rượu.”
“Cậu có thấy tức ngực, buồn nôn không? Để tớ bắt taxi đưa cậu về trước.”
Tô Bảo Bảo định để Tần Noãn về trước rồi tiếp tục quay lại bữa tiệc.
Dù sao cũng mãi mới có mới có một ngày rảnh rỗi, hiếm lắm mới được gặp mặt Mộ Lan, cô vẫn muốn vui vẻ một chút.
Nhưng cô ấy cũng rất lo lắng cho Tần Noãn.
Tần Noãn xua tay: “Không cần, cậu đi vào chơi đi.”
“Mình vẫn ổn.”
Hiện cô vẫn đủ tỉnh táo để có thể tự bắt taxi về.
“Không đời nào, mình không thể để cho cậu về một mình được.” Tô Bảo Bảo lẩm bẩm nói, vội vàng sờ điện thoại để gọi xe.
Lúc này, một bóng người cao lớn đứng trước mặt Tần Noãn và Tô Bảo Bảo.
Tô Bảo Bảo, người đang định đặt một xe taxi, ngẩng đầu lên và thấy đó là người đàn ông xa lạ mà cô vừa gặp ở cửa phòng riêng, cô nhất thời luống cuống.
Theo bản năng, Tô Bảo Bảo đứng dậy, đứng chắn trước mặt Tần Noãn.
Cô cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông: “Anh là ai? Tại sao anh lại đi theo chúng tôi?”
Cố Quân Dương đang đeo khẩu trang: “…”
Đôi mắt phượng liếc nhìn Tô Bảo Bảo, giơ tay đẩy cô sang một bên, nắm lấy cổ tay Tần Noãn.
Tô Bảo Bảo bị đẩy ra: “!!Cấm nhúc nhích!! Anh có tin là tôi báo cảnh sát không?”
Tô Bảo Bảo chưa bao giờ thấy một kẻ biến thái ngang ngược như vậy, cảm thấy anh ta thật quá đáng!
Cố Quân Dương đỡ Tần Noãn đứng dậy.
Nha đầu kia đầy men say trong người nhìn anh bằng ánh mắt say sưa, khuôn mặt trắng như sứ ửng hồng đầy quyến rũ.
Tần Noãn bỗng nhiên nở nụ cười, nhếch môi, hàm răng trắng như ngọc, sáng ngời: “Bảo Bảo, cậu đi chơi đi, mình nhận ra người này.”
Tô Bảo Bảo sửng sốt một chút, nghiêm túc hoài nghi nhìn Tần Noãn-lúc này đầu óc không tỉnh táo.
“Noãn Noãn, đừng sợ, mình sẽ gọi điện thoại cho Mộ Lan, bảo cô ấy mang một số bạn học nam to con ra đây!” Đây là biện pháp tốt nhất mà Tô Bảo Bảo có thể nghĩ ra trong tình huống này.
Nói đoạn, Tô Bảo Bảo gọi điện cho Mộ Lan.
Vừa gọi xong, người đàn ông đang ôm Tần Noãn trước mặt cô đột nhiên kéo chiếc khẩu trang đen trên mặt xuống.
Tô Bảo Bảo sững người.
Gương mặt tuấn tú không tì vết hiện ra dưới ánh đèn đường trắng lạnh rất giống Cố ảnh đế mà cô thường thấy trên TV.
Đúng là lông mày như núi xa xăm, đôi mắt như nước mùa thu, phong thái có chút lạnh lùng.
Tô Bảo Bảo thậm chí còn quên thở, thiếu chút nữa mà bị nghẹn chết.
“Cố…” Cô nhìn chằm chằm, rồi đột nhiên im lặng.
Bởi vì người đàn ông đã nhìn cô đầy cảnh cáo rồi đeo khẩu trang lại.
Cuộc gọi của Tô Bảo Bảo, Mộ Lan không bắt máy.
Có lẽ là bởi vì KTV quá ồn ào, Mộ Lan không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Sau khi hoàn hồn, Tô Bảo Bảo vội vàng cúp máy.
Cô nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nhìn Cố Quân Dương, chỉ vào Tần Noãn đang hoa mắt không phân biệt được đông tây nam bắc: “Noãn Noãn say rồi, cậu ấy uống ba ly rượu trái cây, và cũng uống một ít nước trắng.”
“Hiện tại cậu ấy có thể rất khó chịu, cậu phải chăm sóc cậu ấy thật tốt đấy nhé.”
Tô Bảo Bảo dặn dò một hồi mới yên tâm giao Tần Noãn cho Cố Quân Dương.
Hỏi cô tại sao lại làm thế?
Đương nhiên là bởi vì đối phương là Cố Quân Dương!
Mặc dù Tần Noãn nói cô không còn tình cảm gì nữa nhưng Tô Bảo Bảo lại không tin điều đó.
Nếu cô thực sự buông tay, nếu có thể buông sao lại uống nhiều rượu như vậy? Lại tìm lý do chạy ra ngoài như thể chạy trốn vậy.
Tô Bảo Bảo đi thật chậm rãi, mãi đến khi cô đi đến cửa KTV, liếc nhìn về phía bồn hoa, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia đang ôm ngang Tần Noãn lên.
Một cái ôm kiểu công chúa thực sự, đây là giấc mơ của bao fans nữ của Cố ảnh đế mơ ước bấy lâu nay.
Nay đã được gặp đối thủ.
Cô thật muốn ship ngay Cục Dân Chính đến ngay cho bọn họ!
…
Sau khi lên chiếc xe Maybach đậu ở bên đường, Cố Quân Dương tháo khẩu trang và mũ ra, buông Tần Noãn ra.
Để cô có thể thoải mái dựa vào lưng ghế.
Lý Hưởng ngồi ở ghế lái có chút nóng mông.
Anh vừa định nhàn nhã hút một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa đã thấy Cố Quân Dương ôm Tần Noãn đi tới.
Nếu cảnh này mà bị paparazzi(*) chụp được! Không cần đợi đến ngày mai, trong đêm nay cô sẽ bị phóng hỏa!
(*) Paparazzi: những thợ chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng, thường là chụp lén khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.
Lý Hưởng đã nghe nói về vụ tai nạn xe hơi trước đây, An Thành đã tốn rất nhiều công sức mới có thể trấn áp được nó.
Chỉ vì ông chủ nói rằng không thể vụ việc làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cô Tần.
Anh An luôn phải làm thêm việc ngoài giờ, thật là một công việc khó khăn.
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Lái xe đi.” Cố Quân Dương đột ngột nói, giọng điệu thiếu kiên nhẫn khiến Lý Hưởng giật mình.
Anh vội vàng khởi động động cơ, thân xe chậm rãi trượt ra ngoài, lúc này Lý Hưởng mới nhớ tới hỏi Cố Quân Dương: “Ông chủ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Phú Lâm Sơn Thủy.”
Cố Quân Dương suy xét thật kỹ, định đến Trường Đảo Quốc Tế ở vùng ngoại ô phía tây, nhưng từ trung tâm thành phố đến Trường Đảo Quốc Tế xa hơn so với đi đến Phú Lâm Sơn Thuỷ.
Vì vậy, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng anh quyết định đưa Tần Noãn về Phú Lâm Sơn Thuỷ.
Anh thường sống ờ căn hộ kia.
Lý Hưởng quay lại ngã tư phía trước rồi lái xe đến Phú Lâm Sơn Thuỷ.
Ba mươi phút sau, xe tiến vào khu chung cư cao cấp Phú Lâm Sơn Thuỷ.
Lý Hưởng dừng xe cho Cố Quân Dương và Tần Noãn đứng ở dưới lầu rồi đi đỗ xe.
Cố Quân Dương bảo anh ta lái xe đi:”Ở đây không cần cậu giúp, đến Truờng Đảo Quốc Tế chăm sóc Quân Quân hộ tôi.”
Người đàn ông bỏ lại những lời này, bế Tần Noãn đang ngủ say giấc vào căn hộ.
Rốt cuộc, Lý Hưởng không dám nói thêm gì nữa, nhưng anh đã hạ quyết tâm, anh muốn chia sẻ tin tức nóng hổi này với An Thành.
…
Vị trí của Phú Lâm Sơn Thủy nằm trong top ba ở Đồng Thành, mỗi tấc đất đều thực sự đắt đỏ.
Ở đây, Cố Quân Dương mua một căn hộ song lập lớn với ban công ngoài trời rộng hơn 200 mét vuông.
Anh sống trong một khu chung cư gồm 7 tòa nhà, mỗi tòa có 23 tầng.
Khi thang máy đến tầng 23, Cố Quân Dương bế Tần Noãn ra ngoài, tạm thời đặt cô đứng xuống rồi rảnh tay nhập mật khẩu.
Sau một tiếng bíp, khóa kết hợp đã được mở khóa.
Cố Quân Dương nửa ôm nửa đỡ Tần Noãn vào nhà.
Bỗng dưng, anh phát hiện ra rằng đèn tường trong phòng khách đang bật và có một đôi giày da nam ở lối vào.
Nhìn vào cỡ giày, chủ nhân của chiếc giày da này chắc cũng cỡ Cố Quân Dương, cỡ 1,9 mét.
Nhưng chỉ có An Thành và Lý Hưởng biết mã cửa nhà anh.
Đôi giày này tuyệt đối không phải của An Thành, An Thành chỉ cao 1m8.
Ngay lập tức, vẻ mặt Cố Quân Dương trở nên nghiêm trọng.
Tần Noãn dựa vào trong lòng anh, ngủ say như heo.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, suy nghĩ một chút, tạm thời đặt Tần Noãn lên ghế sô pha ở cửa ra vào.
Tay chân nhẹ nhàng sợ Tần Noãn tỉnh giấc.
Có lẽ là bởi vì ghế sô pha không thoải mái bằng trong lòng Cố Quân Dương, Tần Noãn khẽ nhíu mày.
Cố Quân Dương giúp cô trấn tĩnh lại, sau đó ánh mắt u ám rút cây gậy bóng chày từ sau cửa ra, chậm rãi đi vào phòng khách.
Trong căn nhà rộng hàng trăm mét vuông không một tiếng động.
Chỉ có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách là mở, gió thổi xì xào nghe có chút rợn người.
Đèn tường trong phòng khách vẫn sáng, nhưng không thấy ai.
Nhưng cửa và đèn của phòng ngủ chính đang mở, như ai đó đang khe khẽ hát.
Giọng nói mơ hồ, nghe như giọng của một người đàn ông.
Cố Quân Dương không khỏi cau mày, cầm cây gậy trong tay đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, anh nhìn vào bên trong qua ngọn đèn tường có tông màu ấm áp trong phòng ngủ, nhưng vẫn không thấy ai.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua từ phía sau.
Cố Quân Dương cảnh giác quay đầu lại, nhưng vẫn chậm một bước, bị một bóng đen cao lớn ôm lấy.
“Quân Dương đã trở lại! Anh đã về rồi!”
Giọng nam thô ráp run lên vì hưng phấn,anh ta làm bộ định hôn lên mặt Cố Quân Dương.
Sắc mặc Cố Quân Dương liền thay đổi, lồng ngực kịch liệt nhảy dựng, sắp nôn đến nơi!
Bang——
Một cây gỗ giáng mạnh xuống đầu cái bóng đen đó.
Hai tay đang ôm Cố Quân Dương đột nhiên buông ra, người đàn ông ngã xuống đất.
“Aishhh!”
Cố Quân Dương chán ghét cởi chiếc áo phông của mình ra, tức giận ném xuống đất.
Cây gậy trong tay anh cũng đã rơi xuống đất trong cơn hoảng loạn vừa rồi.
Cho nên vừa rồi người dùng gậy đánh người chỉ có thể là Tần Noãn.
Bụp–
Đèn hành lang bật sáng.
Cố Quân Dương cởi trần liếc nhìn người đàn ông xa lạ đang nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Tuy nhiên, Tần Noãn đã ném cây gậy đi, gọi anh một cách nhẹ nhàng “Quân quân”, đưa tay ôm lấy eo anh.
Khuôn mặt trắng sứ nhỏ nhắn dụi vào ngực anh: “Ôm em, ôm em…”
Khuôn mặt đen sì của Cố Quân Dương lập tức nóng lên.
Anh đưa tay lên xoa mái tóc đen xoăn dài của người phụ nữ, tay còn lại vòng qua eo cô, dùng một tay bế cô lên.
Rẽ thẳng vào phòng ngủ chính.
…
Cố Tuấn Dương nhẹ nhàng đặt Tần Noãn xuống giường, chống tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Sau khi nằm xuống, cố gái nhỏ liền thoải mái nhắm mắt lại, hai tay vẫn ôm eo anh không chịu buông ra.
Cố Quân Dương mím môi, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, gọi cho An Thành.
Anh hạn cho anh ấy đến đây trong vòng 20 phút, xử lý người đàn ông đang nằm trên mặt đất ở cửa phòng kia.
Cố Quân Dương đã ra mắt nhiều năm như vậy, anh tự cho rằng những phong ba bão táp, mình đều đã trải qua.
Không ngờ hôm nay lại rơi vào một tình huống đáng sợ như vậy.
Khi An Thành đến, Cố Quân Dương đã dỗ được Tần Noãn ngủ ngon lành ở trên giường.
Anh đóng cửa lại, quay đầu nhìn An Thành, khuôn mặt tuấn tú đen như mực.
—-
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Noãn Noãn có chút đáng yêu?