• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Tô Bảo Bảo hẹn Bạch Chi Diễn đi xem phim, định rủ Tần Noãn đi cùng nhưng cô từ chối.

Một là công việc quá nặng nề, không có thời gian lãng phí, hai là cô không muốn làm bóng đèn cho hai người.

Có một bầu không khí ái muội giữa Tô Bảo Bảo và Bạch Chi Diễn.

Tần Noãn có linh cảm là hai người họ sớm muộn gì cũng thành một đôi.

Tan làm, Tần Noãn về thẳng nhà.

Lúc này có người đang dọn đồ vào nhà cô, toàn là hoa và cây cỏ, một người đàn ông đứng ở cổng sân đang chỉ đạo.

Tần Noãn bước lại gần mới nhận ra người chỉ huy là Lý Hưởng.

Lý Hưởng cũng nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra nụ cười ân cần: “Cô Tần đã về rồi à, hôm nay cô tan làm sớm thật.”

Tần Noãn nhìn anh một cái, chậm rãi đi vào trong sân.

Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, cô sững người.

Đất trong sân bị xới tung lên, Tần Noãn vốn định tranh thủ lúc nào có thời gian rảnh sẽ đi mua một ít hạt giống rau, trồng một số loại rau theo mùa.

Nhưng vườn rau lý tưởng của cô giờ đã bị chiếm giữ bởi vô số loại hoa và cây trồng khác nhau.

Bố cục tuy rằng rất đẹp mắt, nhưng chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể ăn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.

Nhìn sắc mặt Tần Noãn, Lý Hưởng nhất thời ngẩn ra: “Cô Tần không hài lòng sao?”

“Không, anh vất vả rồi.” Tần Noãn hoàn hồn, nhàn nhạt nhìn Lý Hưởng một cái.

Nếu cô bảo bọn họ dừng lại, chắc chắn họ sẽ không nghe.

Nếu cô nói cô không hài lòng, thì Lý Hưởng có lẽ sẽ yêu cầu công nhân lật đổ tất cả thành quả lao động của họ.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, Tần Noãn quyết định không làm khó người khác.

Đợi sau khi Cố Quân Dương chuyển đi, cô sẽ tự mình xới đất rồi trồng rau sau.

Chỉ là có một số chuyện cô nhất định phải nói: “Anh Lý, phiền anh chuyển lời này đến sếp của anh là không cần bận tâm đến mấy việc như này đâu.”

“Nhà tôi không có nhu cầu thiết kế lại, anh ta bỏ ra số tiền lớn như vậy, về sau tôi cũng không có tiền trả nổi.”

Tần Noãn cảm thấy số tiền cô nợ Cố Quân Dương dường như đang tăng lên.

Lý Hưởng xua tay: “Cô Tần đừng lo lắng quá, ông chủ nói cô không cần trả lại tiền.”

Tần Noãn không trả lời, bởi vì cô cảm thấy không cần phải tranh luận với Lý Hưởng.

Lý Hưởng dù sao cũng chỉ là một tên chạy việc vặt, tranh cãi với anh cũng vô nghĩa.

Tần Noãn đi vào phòng khách, đi lên lầu rồi trở về phòng.

Bộ phim mới của Cố Quân Dương sẽ có lễ khai mạc vào hôm nay.

Buổi tối đạo diễn tổ chức ăn tối, anh là diễn viên chính đương nhiên không thể vắng mặt.

Toàn bộ quá trình Cố Quân Dương đều không có tâm trạng, thỉnh thoảng lôi điện thoại xem giờ, trông khá lo lắng.

Giang Thấm ngồi bên phải gắp cho anh một miếng thịt kho, nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền: “Anh Quân Dương, món anh thích nhất nè.”

Cố Quân Dương đút điện thoại lại vào túi, hơi nhướng mày cảm ơn Giang Thấm.

Trong một khoảnh khắc, sự chú ý của những người khác trong bữa tiệc lặng lẽ tập trung vào hai người họ.

Đạo diễn cười đến sảng: “Tiểu Giang và ngài Cố đúng là thanh mai trúc mã, cô ấy biết rõ sở thích của ngài Cố như lòng bàn tay.”

Hai bên má Giang Thấm đỏ bừng lên, cúi đầu không phản bác lời nói của đạo diễn.

An Thành ở bên cạnh lặng lẽ gắp một miếng cá chua ngọt, đặt vào trong bát của Cố Quân Dương.

Dưới ánh mắt của mọi người, An Thành bình tĩnh cười nói: “Cô Giang có điều lại không không biết, dạo gần đây khẩu vị của Quân Dương nhà chúng tôi có chút thay đổi.”

Giang Thấm, người vẫn đang âm thầm đắc ý, sắc mặt bỗng cứng đờ, ngơ ngác nhìn An Thành, rồi quay sang nhìn Cố Quân Dương với ánh mắt dò xét.

Như muốn nhận được câu trả lời cuối cùng từ anh.

Cố Quân Dương vốn đang lơ đãng, nhưng An Thành chạm nhẹ vào khuỷu tay của anh, anh ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt mong đợi của mọi người.

Nhíu mày một lát, anh đành xác nhận lại lời nói của An Thành: “Đúng vậy, khẩu vị của tôi gần đây đã thay đổi.”

Sắc mặt Giang Thấm tái nhợt, tâm trạng trầm xuống.

Một lúc sau cô mới định thần lại, gượng cười: “ Nên trách em lâu như vậy không mời anh Quân Dương ăn cơm.”

“Anh trai em cũng vậy, anh ấy thậm chí còn không nói với em  rằng khẩu vị của anh Quân Dương đã thay đổi.”

Giang Thấm cau mày, phàn nàn về anh trai Giang Thiếu Cẩm.

Cố Quân Dương bên cạnh cũng nhíu mày lại, nhưng không nói gì.

Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên.

Cố Quân Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra, quả nhiên là Tần Noãn đã trả lời tin nhắn WeChat của anh.

【 Noãn Bảo: Cố Quân Dương, tôi có chuyện muốn thông báo với anh. 】

Đối phương trực tiếp bỏ qua tin nhắn anh gửi trước đó, cũng không trả lời xem đã ăn gì chưa, hay muốn ăn gì.

Tin nhắn thông báo đột ngột này khiến Cố Quân Dương hơi lo lắng.

Anh nắm chặt điện thoại, cau mày nhìn tin nhắn hồi lâu vẫn không dám phản hồi.

Giang Thấm đang ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn sang, khi nhìn thấy dòng chữ “Noãn bảo bối”, trái tim Giang Thấm chùng xuống, sắc mặt trở nên khó coi.

Đúng lúc này, Tần Noãn lại gửi một tin nhắn khác cho Cố Quân Dương.

【Noãn Bảo: Tôi đã đổi đơn của anh cho Bạch Chi Diễn. 】

Cố Quân Dương sững sờ, nội tâm đang thấp thỏm biến thành cơn giận dữ.

Tần Noãn này là đang thông báo với anh chứ không phải để thương lượng.

Không chờ Cố Quân Dương phản hồi, cô lại gửi tiếp vài tin nhắn.

【Noãn Bảo: Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, anh Bạch phù hợp với nhu cầu thiết kế của anh hơn, tôi cũng thật lòng vì anh mà suy xét thôi. 】

【Noãn Bảo: Nếu quyết định của tôi khiến anh không hài lòng, anh có thể đến gặp lãnh đạo của tôi để khiếu nại. 】

【Noãn Bảo: Cứ vậy đi. 】

Cố Quân Dương cau mày, nghiến răng ken két, khiến An Thành ở bên cạnh cũng phải ngầng đầu nhìn sang.

“Làm sao vậy?” An Thành nhăn mặt lại, vừa nói xong liền thấy Cố Quân Dương đứng lên.

Khuôn mặt người đàn ông lúc này u ám, tràn đầy sự thù địch, anh hoàn toàn khác với Cố ảnh đế ôn hòa, nho nhã và tốt bụng mà người ta đồn thổi.

Đột nhiên, những người còn lại trong phòng bao đều bị luồng khí u ám của anh áp bách, tất cả đột nhiên trở nên im lặng.

Giang Thấm, người thân thiết nhất với Cố Quân Dương, cũng sửng sốt.

Cô ấy biết tính khí thực sự của Cố Quân Dương, nhưng cô ấy cũng biết rằng Cố Quân Dương đã nỗ lực để duy trì hình tượng người đàn ông dịu dàng trong suốt những năm qua, anh sẽ không bao giờ bộc lộ bản chất thật của mình trước mặt người ngoài.

Nhưng hôm nay…

Chỉ vì cái người tên Noãn Bảo kia sao?

Giang Thấm cắn môi, kìm nén sự ghen tị trong lòng, cố giữ vẻ mặt tỉnh táo.

Cho đến khi Cố Quân Dương đá chiếc ghế ra, đi thẳng khỏi cửa phòng bao.

Giang Thấm có chút nhịn không được, đứng dậy đuổi theo: “Anh Quân Dương…”

Là một người đại diện, An Thành có một cái đầu cũng phải xử lí hai việc nghiêm trọng này.

Anh không ngờ rằng Cố Quân Dương sẽ mất bình tĩnh trước mặt đạo diễn và nhân viên trong đoàn làm phim, đối với những người khác mà nói, anh thực sự đang vô cớ mà mất bình tĩnh.

Nếu bị người ta lan truyền, hình ảnh của Cố Quân Dương mà anh đã cố gắng xây dựng trong nhiều năm sẽ sụp đổ.

Nghĩ đến đây, An Thành đứng dậy xin lỗi mọi người: “Xin lỗi, hôm nay Quân Dương nhà tôi không được khỏe cho lắm.”

“Cậu ta một khi trong người cảm thấy không thoải mái sẽ rất dễ mất bình tĩnh, xin các vị thứ lỗi.”

An Thành chào đạo diễn rồi rời đi trước.

Anh nghĩ, Tần Noãn có lẽ là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng vui, giận, buồn, vui của Cố Quân Dương.

An Thành chạy ra khỏi khách sạn, đuổi theo Cố Quân Dương và Giang Thấm.

Lúc này, Giang Thấm đang nắm lấy góc áo của Cố Quân Dương: “Anh Quân Dương đợi em với.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK