• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Hoan đang nói chuyện điện thoại với Lục Hiên.

Nghĩ đến sự quyết đoán của Ôn Thuần tối qua, cô ta không khỏi siết chặt điện thoại hơn.

Cuối cùng, cô ta không quên nói với Lục Hiên ở đầu bên kia điện thoại: “Bình tĩnh đi, đừng để ai bắt được thóp của anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Quân Hoan định trở về phòng.

Không ngờ vừa quay người lại liền bắt gặp Cố Quân Dương đang khoanh tay trước ngực dựa vào tường.

Quân Hoan sửng sốt.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô ta nheo mắt cười nhẹ, tùy tiện vén tóc lên.

Thản nhiên dựa vào lan can: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”

“Vừa rồi người cô nói đến là Tần Noãn?” Cố Quân Dương cũng với một thái độ tùy ý mà hỏi lại.

Đôi mắt phượng rũ xuống, dưới lông mi thoáng qua một tia lạnh lẽo, ngay cả giọng điệu cũng lạnh lùng.

Quân Hoan cau mày, như không tin vào tai mình: “Ai? Tần Noãn?”

Quân Hoan không biết nhiều về Tần Noãn.

Nếu không phải tối hôm qua Tần Noãn với Ôn Thuần cùng lúc xuất hiện ở tiểu khu Hợp Hoan, có chút giá trị sử dụng nào đó, thì có lẽ cô ta căn bản cũng không biết đến cái tên này.

Nhưng lúc này, Cố Quân Dương lại hỏi về một người tầm thường như vậy.

“Anh biết Tần Noãn à?” Quân Hoan khẽ nâng cằm, cười như không.

Cố Quân Dương nhấc mí mắt, một tia lạnh lẽo nhàn nhạt rơi lên người phụ nữ, con ngươi sâu không đáy.

Người đàn ông không trả lời.

Anh chỉ đơn giản là sắp xếp những gì anh nghe được vừa rồi, nhớ lại những gì Tần Noãn đã nói trước đó và một số phản ứng của cô.

Suy nghĩ của Cố Quân Dương trở nên thông suốt hơn.

Đôi môi mỏng khẽ hé mở, lời nói lạnh lùng mà khắc nghiệt: “Quân Hoan, cô có biết tại sao ông lại để cô và Ôn Thuần đính hôn không?”

Quân Hoan sửng sốt, không ngờ chủ đề nói chuyện của Cố Quân Dương sẽ thay đổi nhanh như vậy.

“Ý anh là sao?”

Lão gia bảo cô cùng Ôn Thuần đính hôn, chứ không phải tự cô ta cầu hôn sao?

Cố Quân Dương đứng thẳng người, hai tay hạ xuống: “Xem ra cô còn chưa biết rõ ông.”

Khóe môi người đàn ông khẽ co giật, chỉ để lại một câu nói khó hiểu này, sau đó xoay người rời đi.

Quân Hoan sững người tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại những lời của Cố Quân Dương.

Cô ta nghĩ về điều đó một lúc lâu, đột nhiên nhớ rằng ông lão đã kiên quyết phản đối cô và Ôn Thuần.

Vì lý do này mà Quân Hoan đã tuyệt thực.

Bởi một trận đó cô ta mới nhận ra mình thực sự thích Ôn Thuần.

Có lẽ tuổi còn trẻ, lúc đó cô ta nghĩ rằng Ôn Thuần là cả thế giới của mình, là sự tồn tại duy nhất có thể so sánh với Cố Quân Dương.

Khi theo đuổi được Ôn Thuần, cô ta thực sự đã tốn rất nhiều công sức.

Nhưng từ khi nào mà sự nhiệt tình của cô dành cho Ôn Thuần dần dần giảm đi?

Có cảm giác Ôn Thuần cũng bình thường thôi, khi gặp một người đàn ông mới sẵn sàng tiếp cận cô, trái tim Quân Hoan lại ngứa ngáy.

Sau đó, cô ta trở nên tê liệt trước cách tiếp cận của đàn ông, cô ta liền hình thành một suy nghĩ chơi thử một trò chơi.

Cho đến đêm qua…

Cái nhìn quyết đoán của Ôn Thuần đã chạm đến sâu tận trái tim cô ta sau một thời gian dài vắng bóng.

Chính vì điều này mà Quân Hoan càng tức giận hơn.

Những gì cô ta không thể có được, cô ta thà phá hủy còn hơn.

Sau khi Cố Quân Dương đi xuống cầu thang, anh trực tiếp gọi điện cho An Thành.

An Thành lái xe đến giếng trời, đúng lúc Cố Quân Dương từ sảnh chính của biệt thự đi ra.

Khi Cố Quân Dương lên xe,Trần Tình tình cờ từ sân sau đi tới, nhìn thấy con trai rời đi, bà lo lắng: “Dương Dương, bây giờ con đi luôn sao?”

Cố Quân Dương có chút sốt ruột, nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn chào hỏi Trần Tình: “Mẹ, con có việc gấp.”

“Lần sau con lại đến thăm mẹ.”

Trần Tình bĩu môi, có chút bất đắc dĩ: “Vội cái gì? Mẹ còn muốn cùng con nói chuyện.”

Cố Quân Dương quay lại ôm bà “Chuyện liên quan đến con dâu tương lai của mẹ.”

Trần Tình: “…”

Cố Quân Dương rời đi trước sự bàng hoàng của bà.

Xe chạy được một quãng, Trần Tình mới hoàn hồn, tiến lên hai bước đuổi theo: “Con dâu là sao? Con có bạn gái, sao không nói cho mẹ biết!”

Chiếc xe Maybach chạy ra khỏi khu biệt thự.

An Thành ở ghế lái hỏi Cố Quân Dương: “Quân tổng nói gì?”

Anh biết Cố Quân Dương đến Quân gia để giúp Tần Noãn lấy lại việc làm.

Cố Quân Dương gối đầu lên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết anh đang suy nghĩ cái gì, An Thành cũng không đợi trả lời.

An Thành đành phải đổi câu hỏi: “Bây giờ cạu đi đâu?”

Cố Quân Dương: “Trường Đảo Quốc Tế.”

Người đàn ông thu hồi ánh mắt sâu kín lại, kéo cửa sổ lên.

Anh muốn hỏi Tần Noãn để xác nhận chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Trường Đảo Quốc Tế.

Tần Noãn lấy trong tủ lạnh ra một túi sủi cảo đông lạnh, định buổi trưa ăn qua loa một chút.

Cô đang cho ớt kê cắt nhỏ vào nước chấm thì nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa, Tần Noãn đặt chiếc đĩa sứ trong tay xuống, lệt xệt dép lê đi về phía cửa.

Cố Quân Dương bước vào nhà, đặt túi cơm hộp cầm trong tay sang bên cạnh, cúi người thay giày.

Kết quả vừa ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt dò xét của Tần Noãn.

“Anh…” Tần Noãn cả kinh, trong nháy mắt vừa thẹn vừa giận: “Anh vừa mới đi đã về rồi sao?”

Cô theo bản năng giấu tay sau lưng, Cố Quân Dương đứng thẳng người dậy, cô vô thức lùi về sau hai bước.

Dáng vẻ đề phòng đó khiến anh dở khóc dở cười.

Cố Quân Dương vươn tay cầm lấy túi cơm hộp bên cạnh, đi thẳng tới trước mặt Tần Noãn: “Em còn chưa ăn cơm, tôi mang đến cho em chút đồ ăn ngon.”

Trên đường trở về, anh nhờ An Thành mua thịt thỏ, canh xương sườn hầm ngô với bí đao.

Tần Noãn tránh khỏi người đàn ông, nắm chặt tạp dề đang mặc trên người: “Không cần, tôi đang nấu sủi cảo rồi.”

Cố Quân Dương đặt túi đồ lên bàn ăn, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, nhướng mày: “Vậy em ăn cái này đi, tôi ăn sủi cảo.”

Tần Noãn: “…”

Cố Quân Dương thậm chí không đợi cô trả lời, anh đã đi vào bếp trước.

Tần Noãn đuổi theo, muốn ngăn Cố Quân Dương lại nhưng không dám ra tay vì nụ hôn trước đó.

Vì vậy, Cố Quân Dương đã thêm một số thành phần vào nước chấm của cô, Tần Noãn đứng ở bên cạnh không hề nghĩ tới vấn đề này.

“Đừng chạm vào nước chấm của tôi, anh muốn ăn thì tự đi mà pha.”

“Em có thể hào phóng chút không, chấm sủi cảo cần nhạt chút.”

“Tôi đã nói tôi không ăn đồ anh mua …”

Cô lảm nhảm không ngừng, nhưng Cố Quân Dương ỷ vào ưu thế dang cao chân tay dài mà ngăn cản cô.

Cuối cùng, Cố Quân Dương đổ nước lạnh từ chiếc bát gần đó vào nồi đun sôi.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, người đàn ông cụp mắt xuống, bất mãn liếc nhìn Tần Noãn đang ở bên cạnh.

Anh lén lút cong khóe môi, chợt nghiêng người, vòng tay ôm lấy cô.

Tần Noãn không kịp dự phòng, bị Cố Quân Dương ôm trọn vào lòng.

Giọng cô ấp úng, đầu lưỡi bị răng cắn vào, có chút đau.

Cố Quân Dương nhìn cô, dùng tay bóp má cô, cười nói: “Em nói nhảm từ nãy giờ, lại tự cắn vào đầu lưỡi của mình.”

Giọng anh ấm áp và từ tính, mang theo nụ cười trên môi khiến tai Tần Noãn như muốn bỏng.

Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng lực bàn tay của Cố Quân Dương đặt trên eo thon của cô rất mạnh khiến cô không thể thoát ra.

Tần Noãn chỉ có thể đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông, muốn nói cái gì, nhưng bởi vì đầu lưỡi đau quá, lại không dám mở miệng.

Nụ cười của người đàn ông càng sâu hơn.

Anh vòng tay qua eo cô, cúi đầu nghiêm túc nói: “Ngoại trừ em và Ôn Thuần, tối hôm qua còn có ai khác ở đó không?”

Tần Noãn sững người, suy nghĩ quay về đúng quỹ đạo, lông mi khẽ run.

Cố Quân Dương thấy vậy, trong lòng càng chắc chắn hơn: “Có phải Quân Hoan của tập đoàn họ Quân không?”

“Người đàn ông đi cùng cô ta là ai?”

Cố Quân Dương nghĩ đến Quân Hoan đang nói chuyện điện thoại với ai đó trên ban công.

Có lẽ người ở đầu bên kia của điện thoại cũng ở tiểu khu Hợp Hoan vào tối hôm qua.

Đó là lý do tại sao anh trở lại Trường Đảo quốc tế.

Bởi vì chỉ có đi tìm Tần Noãn mới có thể hiểu được ngọn ngàng câu chuyện.

Nhiệt độ trên mặt Tần Noãn dần giảm xuống, nhưng bởi vì bị anh ôm eo, tim vẫn đập nhanh một chút.

Nhưng trong đầu vẫn có thể suy nghĩ bình thường: “Làm sao anh biết Quân Hoan ở đó?”

“Tôi thông minh chứ còn sao.” Người đàn ông đắc ý nhếch môi.

Tần Noãn giật giật khóe miệng, dùng sức dẫm mạnh vào mu bàn chân của người đàn ông.

Cố Quân Dương kêu nhẹ một tiếng, buông lỏng tay ra.

Tần Noãn nhân cơ hội lùi lại, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.

Chỉ còn lại Cố Quân Dương, người đang chịu đựng cơn đau, bám vào thành bếp, co chân trái bước lên, xuýt xoa ngón chân.

Đợi Cố Quân Dương kêu đau xong, nồi sủi cảo cũng vừa kịp sôi.

Anh không còn cách nào khác ngoài bày sủi cảo ra đĩa trước, sau đó khập khiễng ra khỏi bếp với đĩa sủi cảo và bát nước chấm.

Trong phòng khách, chỉ có Quân Quân nằm im lặng nằm trên sàn ngủ thiếp đi.

Cố Quân Dương liếc nhìn phòng ngủ phụ, thấy cửa đóng chặt, còn tưởng rằng Tần Noãn tức giận vào phòng.

Đồ ăn mang đi trên bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn, Cố Quân Dương thở dài, chậm rãi mở ra.

Sau khi bày biện bàn ăn, Tần Noãn mở cửa phòng ngủ phụ đi ra.

Không có biện pháp nào khác, cô đói lắm rồi.

“Lại đây ngồi đi.” Cố Quân Dương kéo ghế cho cô.

Tần Noãn chần chờ một chút, liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cô húp một ngụm canh mà Cố Quân Dương mua cho cô, ngước mắt nhìn người đàn ông: “Thật đấy, sao anh biết Quân Hoan cũng ở đó?”

“Em phải nói cho tôi biết ngoài Quân Hoan ra còn có ai?” Cố quân Dương kéo ghế ngồi đối diện với cô.

Sau khi ngồi xuống, người đàn ông chậm rãi gắp một miếng bánh sủi cảo cho vào miệng.

Tần Noãn cau mày, do dự một lúc rồi kể cho Cố Quân Dương chuyện tối qua.

Mặc dù Cố Quân Dương luôn vô duyên vô cớ khiến cô tức giận, nhưng Tần Noãn biết mọi việc anh làm đều là muốn giúp cô.

Ngoài Cố Quân Dương, Tần Noãn không biết còn ai có thể giúp cô nữa.

Vì vậy, cô quyết định nhận lời giúp đỡ của anh và ghi nhớ hết ân tình này.

Hai người vừa ăn vừa nói, ăn một bữa gần một tiếng đồng hồ.

Cố Quân Dương hiểu rõ ngọn ngành của vấn đề.

“Cho nên sở dĩ em đỏ mặt là bởi cảnh đó của Quân Hoan với Lục Hiên, chứ không phải bởi vì Ôn Thuần?”

Người đàn ông ngước mắt lên, nụ cười ẩn hiện trên môi.

Tần Noãn cạn lời.

May là vừa rồi cô không uống canh, nếu không lúc này cô đã phun đầy mặt Cố Quân Dương rồi.

Cô lại đỏ mặt, do dự hồi lâu không nói nên lời.

Cố Quân Dương cười đến sảng khoái: “Được rồi, được rồi, tôi biết em và Ôn Thuần trong sạch rồi.”

Người đàn ông nói, không đợi Tần Noãn trả lời, liền đứng dậy đi thu dọn đống đồ ăn thừa.

Trong lúc Cố Quân Dương thu dọn đồ ăn thừa, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giương mắt lên nhìn Tần Noãn: “Noãn Noãn, ngày mai tôi phải bay đến Paris, em đi cùng tôi nhé?”

Tần Noãn đang bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Đột nhiên nghe thấy lời này của Cố Quân Dương, cô lại ngây người ra.

Sau một lúc lâu, cô rũ mắt từ chối: “Không được.”

Cố Quân Dương lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho An Thành, trên môi mang theo nụ cười: “Quyết định như vậy đi, tôi kêu An Thành đặt thêm một vé.”

“Dù sao em ở trong nước một thời gian cũng khổ, đi nghỉ ngơi cũng tốt.”

Tần Noãn nghẹn lời.

Nghĩ kỹ lại, Cố Quân Dương phần nào nói cũng đúng.

Bây giờ toàn bộ internet đang mắng chửi cô, cho dù đó là fans CP của Quân Hoan và Ôn Thuần hay fans nữ của Ôn Thuần … Mọi người đều nhất trí cho rằng Tần Noãn đã dùng một số thủ đoạn hạ lưu để làm hoen ố thanh danh trong sáng của Ôn Thuần.

Ngay cả việc Tần Noãn làm việc ở Sunflower, tiếp nhận đơn của Ôn Thuần cũng đã được sắp đặt trước.

Hơn nữa, có fans của Ôn Thuần đã để lại lời nhắn trên mạng, muốn thịt Tần Noãn, đem mọi thông tin riêng tư của cô mà tung hết lên mạng, để cho mọi người nghĩ cô là loại người hạ đẳng như nào.

Bây giờ Tần Noãn căn bản không dám lên mạng, cô sợ tâm lý của mình không đủ tốt để đối mặt, lại bị tự kỷ.

Cho nên khi Cố Quân Dương nói đưa cô ra nước ngoài giải khuây, Tần Noãn vẫn có chút động lòng.

Chỉ là……

“Tôi không có tiền để đi du lịch và thư giãn.”

Phòng khách rất yên tĩnh, mặc dù Tần Noãn nói rất nhỏ, nhưng Cố Quân Dương cũng có thể nghe được rõ ràng.

Người đàn ông vừa mới gửi tin nhắn cho An Thành xong, quay đầu nhìn người phụ nữ trên ghế, chớp mắt nhìn: “Em phụ trách việc nghỉ ngơi, còn tôi phụ trách việc thanh toán tiền.”

“Thống nhất vậy đi.”

Tần Noãn nhìn anh, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cô ngày càng cảm thấy mình không thể hiểu được Cố Quân Dương.

“Cố Quân Dương, đầu anh bị đâm hỏng rồi à?” Tần Noãn đột ngột hỏi.

Khi anh đang đứng ở phía lối đi, chuẩn bị đi ra ngoài liền dừng lại.

Căn phòng yên tĩnh hai phút, Tần Noãn nhìn người đàn ông đang quay lưng lại, theo bản năng đứng dậy, toàn thân căng thẳng: “Tôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi…”

Suy cho cùng, đó là do hành động của Cố Quân Dương trong khoảng thời gian này, Tần Noãn thực sự không thể hiểu được.

Chính vì thế nên cô không nhịn được mà nghi ngờ.

Cố Quân Dương không thèm nghe lời ngụy biện của cô, mạnh mẽ đẩy cô vào một góc gần nhất.

Bàn tay to xẹt qua tai Tần Noãn, nặng nề đấm vào tường, bang——

Âm thanh nổ vang bên tai Tần Noãn, cả người cô run lên, rụt rè ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú u ám của người đàn ông.

Cô muốn nói điều gì đó, nhưng trong chốc lát cô không thể sắp xếp lời nói của mình.

Cố Quân Dương cụp mắt, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trắng như sứ của cô, giữa hai lông mày hiện lên sự tức giận ẩn nấp.

Thật lâu sau đôi môi mỏng của anh mới hé ra, anh nghiến răng nói: “Tần Noãn, trong lòng em, tôi không phải là người tốt sao?”

“Tôi đã làm em xấu mặt sao? Không phải tôi chỉ học kém một chút, bị giáo viên gọi nhiều lần hơn và mắc nhiều lỗi hơn sao?”

“Sau này tôi đều sửa hết được không? Đến bây giờ em vẫn còn nhớ mấy chuyện này sao?”

“Hơn nữa, trước đây tôi đối với em rất tốt, sao bây giờ tôi lại đối tốt với em cũng y như vậy, em liền cảm thấy tôi mất trí là sao?”

“Tần Noãn, đừng gây khó dễ với tôi, tôi cũng có giới hạn!”

Cố Quân Dương nói liền một mạch, không cho Tần Noãn có cơ hội ngắt lời.

Người đàn ông đến gần, hơi thở đều phả vào mặt Tần Noãn.

Cô thậm chí còn trở nên dè dặt hơn với hơi thở của mình.

Mãi cho đến khi Cố Quân Dương phàn nàn xong, Tần Noãn mới đờ đẫn nhìn anh một lúc, mới chậm rãi nói: “Tôi… không có ý đó.”

Cô dường như hiểu được sự tức giận của Cố Quân Dương.

Nhưng Tần Noãn theo bản năng vẫn muốn xoa dịu cảm xúc của Cố Quân Dương, dù sao thì anh cũng từng thực sự đánh một người đàn ông trước mặt cô đến máu me đầy mặt.

Vào thời điểm đó, Cố Quân Dương tràn đầy sát khí và thù địch, làm gì có chút dịu dàng nào?

Nhiều năm như vậy, Tần Noãn nghĩ lại vẫn không khỏi rùng mình.

“Vậy ý em là gì?” Người đàn ông cong môi, tức giận trừng mắt nhìn cô.

Sự tức giận của anh đến từ việc suy nghĩ quá nhiều.

Mười năm trước, Tần Noãn chẳng nói chẳng rằng liền chạy ra nước ngoài, chính Giang Thiếu Cẩm đã nói với anh rằng một học sinh giỏi như Tần Noãn sẽ không thích một học sinh hư như anh.

Khi đó, Cố Quân Dương cũng rất tự phụ, liền nói với Giang Thiếu Cẩm là anh không có hứng thú với Tần Noãn.

Anh thậm chí còn nói với Giang Thiếu Cẩm lý do tại sao anh đối xử tốt với Tần Noãn là để Tần Noãn hỗ trợ anh trong việc học.

Bây giờ, Cố Quân Dương nhớ lại mấy lời nói đó, hận không thể tát mình hai phát.

Đó là lý do tại sao anh lên kế hoạch cho vụ tai nạn xe hơi ngay khi biết tin Tần Noãn đã trở về Trung Quốc.

Trừ cái này ra, Cố Quân Dương không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để tạo ra hiện trường gây tai hạn hết.

Anh cho rằng mình hiểu Tần Noãn.

Cô rất nhút nhát, cô là một học sinh ba giỏi.

Cô có vẻ độc lập, tự chủ và quyết đoán, nhưng thực tế cô rất mỏng manh và không muốn nợ ân tình của người khác.

Cô đôi khi là một người rất khó xử.

Nhưng Cố Quân Dương vẫn cứ thích cô như thế này, rất nhiều.

Bởi vì thích, nên anh luôn cảm thấy khó chịu khi Tần Noãn hết lần này đến lần khác từ chối lời đề nghị của mình.

Loại khó chịu này dần dần chồng chất, nhưng anh hết lần này đến lần khác đè nén xuống, lâu ngày biến thành cơn tức giận.

Khoảng khắc Tần Noãn dứt lời rồi còn chớp mắt một cái, Cố Quân Dương cảm thấy bất bình tới cực điểm, không nhịn được.

Sau khi trút giận, Cố Quân Dương liền hối hận.

Nhưng anh không biết phải nói gì để bù đắp, vì vậy sau khi Tần Noãn giải thích, anh mới căng da đàu tiếp tục mạnh miệng, tỏ ra khó chịu và không tự tin.

May mắn thay, nha đầu Tần Noãn rất ngốc nghếch, cô dường như không nhận ra bất cứ điều gì khác thường ở anh.

Lúc này mới vò đầu bứt tai giải thích với anh: “Tôi, tôi chỉ cảm thấy anh đối với tôi quá tốt.”

“Rõ ràng là tôi đụng phải xe của anh, nên bồi thường cho anh, nhưng bây giờ xem ra tôi càng ngày càng nợ anh rồi.”

“Hơn nữa… mối quan hệ trước đây của chúng ta không tốt đến nỗi để anh đối xử với tôi như vậy…”

Tần Noãn vừa nói vừa cúi đầu.

Cô thậm chí còn không biết mình đang nói sảng cái gì nữa.

Nhưng cô phải thừa nhận rằng đây là những lời chân thành từ tận đáy lòng của cô.

Tôi đã giữ kín tâm tình này trong lòng suốt thời gian qua, chưa bao giờ có cơ hội để nói ra.

Hôm nay xem như đã nắm bắt được cơ hội.

Đơn giản, cô muốn để trái tim của mình được thanh thản.

“Cố Quân Dương, đừng đối xử với tôi nữa… tôi sẽ hiểu lầm, sau đó… trái tim tôi sẽ loạn lên.”

Tần Noãn cắn môi, nắm lấy góc áo dùng sức chà xát, trong lòng thật sự rối bời.

Giọng cô nhỏ nhẹ, thận trọng và đầy vướng bận.

Người đàn ông sững sờ hai giây, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt.

Cố Quân Dương ngờ nghệch hỏi: “Hiểu lầm… cái gì?”

Tần Noãn cúi đầu không trả lời.

Phòng khách lại rơi vào im lặng.

Trong góc nhà, hai bóng người chồng lên nhau, lặng lẽ đứng.

Cho đến khi điện thoại trong túi của Cố Quân Dương rung lên, Tần Noãn mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra, lướt qua người anh.

Đi được hai bước, giọng nói của Quân Tuấn Dương lại vang lên sau lưng cô: “Hiểu lầm cái gì? Tim loạn lên là sao?”

Anh giống như một cái máy đọc lại, anh lặp lại câu hỏi mà cô vừa hỏi.

Tần Noãn quay lưng về phía anh, nắm chặt hai tay buông thõng bên thân, như lấy hết can đảm, cười nói: “Còn có thể là gì?”

“Đương nhiên là hiểu lầm anh thích tôi.”

“Loại hiểu lầm này sẽ làm tôi khó chịu, hiểu không?”

Tần Noãn nói những lời này rất bình tĩnh.

Nói xong cô cũng không định ở lại nữa, đi thẳng vào phòng ngủ phụ.

Không ngờ, Cố Quân Dương, người vừa rồi vẫn ở phía sau cô, đã lao vọt tới trước mặt cô, sững sờ chặn đường cô.

Tần Noãn sửng sốt, nhất thời không dám ngẩng đầu nhìn mặt Cố Quân Dương.

“Tôi biết anh không phải ý đó, yên tâm, tôi sẽ điều chỉnh tâm lý của mình.”

Ngữ khí của Tần Noãn có chút bất đắc dĩ.

Lời vừa dứt, cô đã bị người đàn ông mạnh mẽ kéo vào trong lòng.

Cố Quân Dương tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hít sâu một hơi, ngay cả bờ môi cũng khẽ run: “Không phải hiểu lầm…”

“Anh thích em.”

—-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK