• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Quân Dương nhích lại gần, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt Tần Noãn.

Tần Noãn hoàn hồn, vô thức đưa tay lên che đôi môi đang bị áp lại gần của người đàn ông.

Hơi thở ấm áp tản ra trong lòng bàn tay Tần Noãn, trái tim cô run lên, tim đập liên hồi.

Cố Quân Dương nheo đôi mắt phượng dài và hẹp lại, ngay khi đòn tấn công của anh bị chặn lại, hơi thở của anh trở nên lạnh lẽo.

Nhưng trong nháy mắt, người đàn ông khẽ cười, hôn lên lòng bàn tay Tần Noãn.

“Đủ rồi!” Tần Noãn kêu lên một tiếng, vội vàng rút tay về.

Chỗ da bị hôn nóng như lửa đốt, mặt cô càng đỏ hơn.

Cố Quân Dương bị Tần Noãn đẩy ra, không kịp phòng bị, lui về phía sau hai bước.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Noãn, người đàn ông cảm thấy nhẹ nhõm, thỏa mãn cong môi: “Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi đến gặp em.”

“Nghe lời.”

Trước khi đi, Cố Quân Dương cúi người sờ đầu Tần Noãn.

Tần Noãn đá vào chân anh, anh tránh ra trước, tâm tình vui vẻ mở cửa đi ra ngoài.

Phanh——

Cửa đóng lại.

Ngôi nhà rộng lớn im lặng, chỉ còn lại Tần Noãn.

Cô thở hổn hển nặng nề, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhưng cô không có nơi nào để trút giận.

Cô chỉ có thể vừa chửi rủa vừa đi vào nhà vệ sinh, vừa xoa xà phòng lên tay, cô không khỏi nhớ lại nụ hôn mà Cố Quân Dương đặt lên lòng bàn tay cô.

Càng nghĩ, Tần Noãn càng rửa tay mạnh mẽ, dường như có thể khiến vết ửng hồng trên mặt cô biến mất.

Khi Cố Quân Dương đi ra khỏi tiểu khu, xe của An Thành vừa đến cổng nam của khu dân cư.

Khi hai người gặp nhau, Cố Quân Dương ngồi ở ghế phụ lái, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, day day khoảng trống giữa hai lông mày.

An Thành lái xe trên đường cái, sau đó anh liếc nhìn Cố Quân Dương: “Muốn đi đâu?”

“Nhà họ Quân.”

Người đàn ông khép hờ hai mắt, hàng mi dày và dài vẽ nên bóng tối che đi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh.

Nhưng từ lời nói của anh, An Thành vẫn nghe ra được sự lửa giận ẩn chứa bên trong.

An Thành không nói gì.

Trong lòng anh biết rất rõ, nếu không vì Tần Noãn, Cố Quân Dương sẽ không bao giờ chủ động đưa ra đề nghị đến nhà họ Quân.

Kể từ khi An Thành biết Cố Quân Dương, anh ấy đã biết rằng anh chàng này 100% là người cứng rắn.

Cho dù ban đầu bước vào giới giải trí rất khó khăn, anh cũng chỉ biết nghiến răng nuốt hết đắng cay mệt mỏi vào bụng, cũng chưa từng mở miệng nhờ nhà họ Quân giúp đỡ.

Bây giờ, anh lại muốn đắc tội với nhà họ Quân vì Tần Noãn?

An Thành mặc dù trong lòng lo lắng vô cùng, nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ ra ngoài.

Anh ấy là quản lý của Cố Quân Dương, nhưng cũng là bạn của Cố Quân Dương. Trong những năm qua, cho dù có bao nhiêu thử thách và khó khăn, họ đều chắp cánh kề bên nhau.

Vì vậy, chỉ cần đó là con đường mà Cố Quân Dương quyết định, An Thành đều kiên quyết đi cùng anh đến cùng.

Tại vùng ngoại ô phía nam của Đồng Thành.

Khu biệt thự Bích Lạc Hoàng Tuyền.

Chiếc Maybach màu đen đi vào từ cổng phía bắc của khu dân cư, lái xe dọc theo con đường nhựa từ Biệt thự số 1 đến Biệt thự số 9, rồi rẽ vào. 

Lúc này là buổi trưa.

Mặt trời như thiêu đốt trên bầu trời, đài phun nước hình người trong giếng trời phun nước liên tục, vì vậy không khí trong sân cũng mát mẻ hơn bên ngoài.

Chiếc Maybach dừng lại một lúc ở giếng trời, đợi Cố Quân Dương xuống xe, An Thành lái xe đến ga ra đợi.

Sau khi Cố Quân Dương xuống xe, một quản gia hơn năm mươi tuổi từ sảnh chính đi ra.

Nhìn thấy Cố Quân Dương, quản gia giật mình, sau đó khiêm tốn bước tới: “Cậu chủ Cố.”

Cố Quân Dương chỉ nói “ừm”, sải bước dài bước vào nhà.

Quản gia đi theo sau, khi Cố Quân Dương đến phòng khách, ông đi vào bếp phân phó người hầu làm thêm món, nhân tiện bảo người hầu thêm một đôi bát đũa.

Khi Cố Quân Dương bước vào phòng bếp, ông lão Quân là người đầu tiên chú ý đến anh.

Đôi mày bạc trắng cau lại, ông lão lặng lẽ thu hồi tầm mắt: “Quân Dương đã về rồi đấy à.”

Cố Quân Dương khẽ gật đầu như một phép lịch sự với ông.

Người phụ nữ ngồi thứ ba bên trái đứng dậy, khi bà ấy nhìn thấy Cố Quân Dương đã không giấu nổi sự vui mừng: “Dương Dương về sao! Tại sao con không gọi cho mẹ?”

“Còn chưa ăn cơm trưa, lại đây ngồi đi, ta kêu đầu bếp thêm mấy món con thích.”

Người phụ nữ vừa nói vừa đi vào bếp.

May mắn thay, quản gia từ nhà bếp trở lại đã ngăn bà lại.

Quản gia thì thầm vài câu, người phụ nữ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh bị niềm vui bao phủ.

Cố Quân Dương nhìn bà một hồi, hơi thở lạnh lẽo trên người dịu đi một chút, anh âm thầm thở dài, đi tới.

Người quản gia đã sắp xếp cho anh ở bên cạnh người phụ nữ.

Cố Quân Dương vừa ngồi xuống, người phụ nữ liền nóng lòng lấy đồ ăn cho anh: “Con đã bao lâu không về nhà rồi, gần đây bận lắm phải không? Sao mẹ lại cảm thấy con gầy đi rất nhiều?”

“Còn nữa, tai nạn xe cộ lần trước của con…”

“Mẹ, ăn cơm trước đi.” Cố Quân Dương ngắt lời người phụ nữ.

Người phụ nữ đó chính là mẹ ruột của anh, vợ kế của con trưởng nhà họ Quân.

Cố Quân Dương nói một câu, Trần Tình lập tức im lặng.

Lúc này bà mới nhận ra mình đang rất hớ hênh, hơi ngại nhìn sắc mặt ông lão họ Quân.

Bà chỉ lặng lẽ liếc nhìn chồng Quân Mẫn bên cạnh, lè lưỡi xin lỗi.

Quân Mẫn mỉm cười đến dịu dàng, cưng chiều, dùng bàn tay to lớn của mình vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Trần Tình, nói với Cố Quân Dương: “Bà ấy rất nhớ con.”

“Trên đời này làm gì có người mẹ nào mà không nhớ con mình chứ.”

“Quân Dương, con nên thường xuyên về nhà thăm mẹ.”

Cố Quân Dương vẫn là phải nghe lời Quân Mẫn.

Rốt cuộc, anh vẫn luôn đối đãi tốt với mẹ mình.

Cố Quân Dương: “Được thôi, chú Quân.”

Quân Mẫn mỉm cười liếc nhìn Trần Tình, hạ giọng, thì thầm vào tai bà: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”

“Sau bữa tối, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Ánh mắt Trần Tình sáng quắc nhìn anh một cái, mím môi cười hạnh phúc.

Bầu không khí trên bàn ăn nhanh chóng trở lại bình thường, nhị thiếu gia của gia đình họ Quân mặc dù ngồi đối diện nhưng đều im lặng nhìn Cố Quân Dương, không một lời đánh giá.

Tâp đoàn Quân thị là xí nghiệp của gia tộc họ Quân.

Chủ tịch là lão gia của họ Quân , hai người con trai của ông phụ trách tài chính và quyền lực chính trị của tập đoàn, kiểm soát hai bên.

Đối tượng tái hôn của mẹ Cố Quân Dương là con trai cả của tập đoàn họ Quân.

Về phần Quân Hoan, cô ta là con gái duy nhất của con trai thứ hai của ông lão.

Giờ đây, hậu bối của gia đình họ Quân chỉ có hai người.

Con gái của Quân Phàm, Quân Hoan, và con trai của Quân Mẫn và Trần Tình, Quân Phàm.

Nói cách khác, tiểu hoàng tử của gia đình họ Quân chính là em trai cùng cha khác mẹ của Cố Quân Dương.

Sở dĩ hôm nay Cố Quân Dương đến đây hoàn toàn là vì hôm nay là thứ ba, Quân Phàm mới mười tuổi đang học ở trường, buổi trưa sẽ không về nhà.

Đối với người em cùng cha khác mẹ của mình, Cố quân Dương hoàn toàn bất lực.

Quân Phàm rất thích anh, nhưng Cố Quân Dương không muốn gần gũi với cậu bé.

Nghĩ đến Quân Phàm, suy nghĩ của Cố Quân Dương lại phiêu bạt đi đâu.

Mãi cho đến khi ánh mắt của Quân Hoan nhìn chằm chằm vào anh trong vài phút, Cố Quân Dương mới định thần lại, lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ.

Bốn mắt nhìn nhau, Quân Hoan nở một nụ cười quyến rũ, ánh mắt khiêu khích trêu chọc, nhưng Cố Quân Dương lại bắt gặp sự khinh thường ẩn sâu trong mắt cô ta.

Anh cụp mi mắt xuống, đôi mắt phượng sâu thăm thẳm, nhìn không thấy một gợn sóng.

Quân Hoan ở đối diện âm thầm nghiến răng.

Lần đầu tiên gặp Cố Quân Dương, cô ta đã rất thích khuôn mặt của anh.

Cho đến ngày nay, anh là người đàn ông duy nhất chịu được sự trêu chọc và trêu chọc của cô  ta một cách công khai và bí mật.

Có lẽ bởi vì cô ta chưa bao giờ được đến gần anh, Quân Hoan luôn nghĩ Cố Quân Dương là người đàn ông hấp dẫn nhất trên thế giới.

Lục Hiên mà cô ta trêu chọc vài ngày trước có một chút bóng dáng của Cố Quân Dương trên người anh ta.

Điều thu hút Quân Hoan lúc đầu là hành vi tự do tự tại của Lục Hiện, anh ta không bao giờ chủ động gọi cho cô ta.

Bây giờ cô ta đã được nếm trải hương vị, cô ta đột nhiên nghĩ rằng Lục Hiên cũng thường thôi.

Vừa nghĩ đến phiền phức mình gây ra, Quân Hoan không khỏi nhíu mày, bực bội đặt bát đũa xuống.

Bữa trưa kết thúc.

Trần Tình dự định đưa Cố Quân Dương đến sân sau để thưởng thức một số loài lan quý hiếm mà bà ấy mới trồng gần đây.

Cố Quân Dương từ chối: “Mẹ, con trở lại lần này để thảo luận một số chuyện với chú Quân.”

Trần Tình sửng sốt, có chút kinh ngạc: “Con với chú Quân?”

Trong ký ức của bà, đứa con trai này luôn khiến bà cảm thấy yên tâm.

Kể từ khi bà gả vào nhà họ Quân, anh chưa bao giờ gây rắc rối cho bà.

Cố Quân Dương là một người nhạy cảm, anh lo bà sẽ gặp khó khăn trong gia đình họ Quân nên mối quan hệ giữa anh và gia đình họ Quân luôn hòa thuận.

Ngay cả ông lão Quân cũng từng khen ngợi Cố Quân Dương trước mặt Trần Tình.

Nói rằng Trần Tình đã nuôi dạy con rất tốt và hy vọng rằng bà ấy có thể nuôi dạy Quân Phàm tốt như Cố Quân Dương.

Nhưng điều mà ông lão không biết là bà chưa từng nuôi nấng đứa con này ngày nào.

Nghĩ đến đây, Trần Tình không khỏi đau khổ mà sờ sờ vào cánh tay của Cố Quân Dương.

Bà ấy là một người sống tình cảm, bà rất dễ rơi nước mắt khi nghĩ về những điều buồn.

Khi Cố Quân Dương nhìn thấy nước mắt bà, anh nghĩ mình đã làm bà khó xử: “Nếu không tiện, con sẽ không tìm ông ấy nữa.”

Trần Tình lấy lại tinh thần, lau nước mắt lắc đầu: “Không có gì phiền toái cả, chú của con luôn nói con quá hiểu chuyện, con làm trong giới giải trí lâu như vậy cũng không giúp được con chút nào.”

Cố Quân Dương thoáng cảm thấy an tâm.

Anh chỉ nhìn những giọt nước mắt nơi khóe mắt của Trần Tình, cũng không hỏi vì sao bà lại khóc.

Cố Quân Dương nói: “Vậy mẹ chờ con, lát nữa chúng ta cùng đi xem hoa lan.”

Trần Tình gật đầu liên tục, trong lòng bà rất vui vẻ: “Vậy con mau đi tìm chú Quân đi, ông ấy hẳn là đang ở thư phòng.”

Cố Quân Dương rời đi.

Khi anh gõ cửa và bước vào phòng làm việc của Quân Mẫn, người đàn ông đang trong một cuộc họp video.

Nhìn thấy Cố Quân Dương, Quân Mẫn hơi ngạc nhiên.

Ông ấy ra hiệu cho anh, Cố Quân Dương gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.

Không lâu sau, Quân Mẫn hoàn thành công việc của mình, pha hai tách cà phê mang vào.

“Tại sao con không đi tìm mẹ?”

Người đàn ông trung niên mỉm cười thân thiện, mặc dù ông ăn mặc giản dị, nhưng khó có thể che giấu được năng lực của một thương nhân tinh anh.

Cố Quân Dương cầm cà phê bằng cả hai tay, lịch sự nhấp một ngụm rồi nói: “Chú Quân, con có chuyện muốn nhờ người giúp.”

Những lời này chắc chắn đã khiến Quân Mẫn kinh ngạc.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên mỉm cười: “Nói đi, con muốn ta giúp gì?”

Ông cười rạng rỡ, trông rất hạnh phúc.

Phản ứng nhiệt tình như vậy khiến Cố Quân Dương có chút xấu hổ.

Sau khi im lặng một lúc, anh đặt ly cà phê xay sẵn trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, chân thành nói: “Con hy vọng ngài có thể rút lại quyết định sa thải nhân viên Tần Noãn của công ty Sunflower.”

Quân Mẫn kiểm soát tài chính và nhân sự của Tập đoàn Quân thị.

Vì quản lý Trương nói rằng Tập đoàn họ Quân đã ra lệnh sa thải Tần Noãn, nên chuyện này phải đi tìm Quân Mẫn mới có đường sống.

Hiển nhiên, Quân Mẫn không biết Tần Noãn là ai.

Hơn nữa ông cũng không hạ lệnh ở công ty Sunflower như quản lí Trương nói.

Cố Quân Dương đã lường trước đó.

Anh đoán người đã hạ lệnh sa thải hẳn là Quân Hoan.

Về việc tại sao Quân Hoan lại sa thải Tần Noãn, Cố Quân Dương nghĩ rằng cô ta cũng giống như những người khác, hiểu lầm mối quan hệ giữa Tần Noãn và Ôn Thuần.

Cho đến khi anh đi ra khỏi phòng làm việc của Quân Mẫn, trên hành lang, anh nghe thấy Quân Hoan đang nghe điện thoại ở ban công cách đó không xa —

“Yên tâm, về phía truyền thông tôi đã sắp xếp xong xuôi, bây giờ mọi thứ đều hướng vào Ôn Thuần và người phụ nữ tên Tần Noãn kia.”

“Tần Noãn? Ai bảo cô ta một hai cứ cùng Ôn Thuần dính vào chuyện của tôi…”

“Có người chịu trách nhiệm giùm không phải tốt hơn sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai cập nhật ngày hôm qua bù đắp, đại khái là… hơn năm ngàn chữ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK