• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xuống máy bay, Tần Noãn đi cùng ban lãnh đạo công ty.

Mãi cho đến khi cô nhìn thấy An Thành và những người khác, cô mới chào hỏi lãnh đạo, vui vẻ chạy về phía người đàn ông đang bịt kín mặt.

Vui muốn nhảy cẫng lên, giống như một chú thỏ con đang tung tăng chạy nhảy.

Khuôn mặt Cố Quân Dương đang u ám, không hiểu sao lại bị cô mê hoặc, khi người phụ nữ chạy đến gần, anh hơi giang hai tay ra, trực tiếp ôm trọn lấy cô vào lòng.

An Thành cùng Lý Hưởng bên cạnh: “…”

Chà, bọn họ lo lắng quá nhiều rồi.

Cố Quân Dương sẽ không bao giờ nỡ giận Tần Noãn!

“Em nhớ anh.” Tần Noãn ở trong lồng ngực anh mà cọ qua cọ lại, giọng nói mơ hồ nhưng Cố Quân Dương lại có thể nghe rõ.

Một nụ cười hiện lên trên mặt xù xụ của anh, anh ôm chặt lấy cô, hừ nhẹ một tiếng: “Bây giờ em đã biết là em không thể rời xa anh rồi.”

Tần Noãn gật gật đầu, tâm trạng của người đàn ông đột nhiên tốt hơn nhiều.

“Đi thôi, anh Quân dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, rồi mua quần áo đẹp.”

Tần Noãn còn chưa ăn tối, bụng đã bắt đầu sôi ùng ục.

Cô ngoan ngoãn khoác tay người đàn ông, hai người đi về phía trước.

An Thành và Lý Hưởng giúp Tần Noãn mang hành lý, lòng quặn đau đi theo sau hai con người đang tình chàng ý thiếp kia.

Điều khó chịu là họ không những phải làm hai thằng cu li mà còn phải ăn cơm chó ngập mồm.

Từ nhà hàng đến trung tâm mua sắm.

Cố Quân Dương đưa Tần Noãn đi ăn tối, sau đó dẫn cô đến trung tâm thương mại để mua sắm.

Nói là để thưởng cho cô và ăn mừng chiến thắng của cô lần này.

Tần Noãn đang có tâm trạng tốt, cô đã giành được một số tiền thưởng trong cuộc thi này, cô đang định mua một món quà nhỏ cho Cố Quân Dương.

Dù sao cứ đi mua sắm trước đã, mua tặng anh sau cũng được.

Cố Quân Dương đã mua cho cô rất nhiều quần áo, đồ ăn vặt và hoa quả mà Tần Noãn yêu thích.

Khi An Thành và Lý Hưởng đưa họ về Trường Đảo Quốc Tế đã là mười giờ tối.

Về đến nhà, Tần Noãn đi tắm trước.

Ngâm mình trong bồn tắm, cuối cùng sự mệt mỏi cũng theo làn nước mà trôi đi, cô dựa vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cho đến khi Cố Quân Dương mở cửa bước vào.

Tần Noãn nghiêng đầu nhìn đĩa hoa quả trong tay anh.

Đó mấy loại hoa quả cô thích nhất: dứa, dưa lưới với dưa hấu.

Tần Noãn không nhịn được cười, duỗi tay về phía người đàn ông, ngọt ngào nói: “Cám ơn ngài Cố nha.”

Mặc dù Cố Quân Dương không thích cô gọi anh như vậy, nhưng vì cái miệng ngọt sớt của cô, anh vẫn lấy dĩa đút cho cô một miếng dưa hấu: “Không thể gọi anh Quân sao?”

   

Tần Noãn ăn dưa hấu, hai má phồng lên, thỏa mãn cười nói: “Không nha.”

Nghe sến súa quá.

Da mặt cô mỏng, không dám gọi như vậy.

Ánh mắt Cố Quân Dương rơi xuống bờ vai mềm mại trắng nõn của cô, yết hầu lăn lăn, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa để Tần Noãn kêu đủ mới thôi.

Quả nhiên, Tần Noãn gọi “anh Quân” cả đêm.

Không chỉ là “anh Quân”, Cố Quân Dương còn lừa cô gọi chồng, cưng rồi bảo bối, đủ thể loại tình thú.

Nói qua nói lại, anh vẫn thích cô gọi là “anh Quân” nhất.

Tần Noãn ngất đi hai lần vì bị dày vò, xương cốt muốn rã rời, lần này làm còn đau hơn lần đầu.

Khi làm, Cố Quân Dương chỉ lo lải nhải bên tai cô, nói cô chỉ được yêu anh, chỉ được yêu mình anh mà thôi.

Anh cũng bắt cô phải hứa sau này không tiếp xúc với người khác giới, kể cả có nhìn một chút cũng không được.

Nếu không, cô sẽ bị phạt không được ra khỏi giường trong ba ngày…

Tần Noãn không thèm tin mấy lời dọa nạt của anh.

Có lần, khi đang ngồi ở nhà xem TV với Cố Quân Dương, cô tình cờ xem bộ phim mới của Ôn Thuần và Giang Thấm, cô chỉ tình cờ khen ngợi trang phục cổ trang của Ôn Thuần.

Sau đó……

Quả nhiên cô không thể bước chân ra khỏi giường trong ba ngày.

Từng ngày trôi qua.

Nháy mắt, thu đi nhường đông sang, rồi cũng đến đêm Tết Âm Lịch.

Tần Noãn phát triển rất tốt ở công ty Thiết Kế Ước Mơ, sau khi giành được giải thưởng quốc tế, cô đã tham gia nhóm làm việc của Giang Thiếu Cẩm và cùng nhau thiết kế một dự án của chính phủ về việc phục hồi các kiến trúc cổ.

Biểu hiện của Tần Noãn rất xuất sắc, nhưng cô luôn giữ phong độ thấp kể từ sau Giải thưởng Quốc tế.

Thời gian trôi qua, nó đã phai mờ trong trí nhớ của cư dân mạng.

Cho đến trong bộ phim mới, Cố Quân Dương đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Tại lễ trao giải, người đàn ông đã ngang nhiên cầu hôn Tần Noãn trên hàng ghế khán giả.

Tại hậu trường, một nhóm phóng viên và công chúng bị sốc đến nỗi họ gần như quên chụp ảnh và đưa tin.

Người đàn ông đứng trên sân khấu mặc vest và đi giày da, tạo kiểu tỉ mỉ, trên khuôn mặt điển trai nở nụ cười ấm áp và dịu dàng.

Chỉ lẳng lặng đứng dưới ánh đèn, ánh mắt trìu mến nhìn Tần Noãn.

Lúc đó, Tần Noãn cảm thấy tim như ngừng đập.

Sự ngỡ ngàng của cô khiến người đàn ông đứng trên sân khấu không nhịn được mà bước xuống bậc thềm và bước thẳng đến phía cô.

Ánh đèn sân khấu lướt theo từng bước đi của Cố Quân Dương, cho đến khi anh đi tới trước mặt Tần Noãn, hai người bị ánh đèn bao trùm.

Toàn bộ mắt của khán giả dồn về phía hai người.

Tim Tần Noãn đập loạn xạ, đôi môi anh đào khẽ hé mở, ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông.

Bây giờ cô đã hiểu tại sao hôm qua Cố Quân Dương nhất quyết đưa cô đi mua váy, và tại sao anh nhất quyết chọn chiếc váy theo ý muốn của anh.

   

Không phải vì ham muốn khống chế, mà là vì chuẩn bị cho màn cầu hôn hôm nay.

Tần Noãn trong lòng đang gào hét điên cuồng, nhưng bên ngoài đang cố tỏ ra bình tĩnh.

Cố Quân Dương nắm tay cô, trao cho cô chiếc cúp anh vừa giành được, anh chậm rãi nói bằng giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng: “Tần Noãn, hãy cho anh được quyền chăm sóc em suốt quãng đời còn lại.”

Suốt quãng đời còn lại…

Một cụm từ thật đẹp.

Cảnh tượng này Tần Noãn nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Rõ ràng là chuyện vui mừng, nhưng không biết vì sao, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, nước mắt không kìm được tuôn ra.

Dưới sự theo dõi của mọi người, Tần Noãn khóc như mưa, từ lặng lẽ rơi nước mắt rồi thút thít thành tiếng, tiếng khóc khiến Cố Quân Dương hoảng sợ, khiến mọi người có mặt cũng choáng váng không kém.

Sau đó, các hot search ngày hôm sau đều là——

#Cố ảnh đế cầu hôn bị từ chối#

#Cố Quân Dương cầu hôn, đối tượng sợ phát khóc#

Mọi người đều đưa tin như vậy.

Cố Quân Dương vốn tràn đầy tự tin cũng bởi hành động của Tần Noãn mà cảm thấy bản thân thật thất bại, anh tự nhốt mình ở nhà một tuần.

Về phần Tần Noãn, cô vẫn đi làm bình thường, thậm chí còn ra nước ngoài công tác.

Cố Quân Dương bỗng cảm thấy bất an hơn.

Anh không hiểu trong lòng Tần Noãn có thật sự yêu anh hay không.

Và lời cầu hôn… Cô có đồng ý hay không? Tại sao lại khóc?

Khóc và nhận cúp, nhưng không có câu trả lời…

Anh vò đầu bứt tóc nhiều đến nỗi đầu muốn hói.

An Thành không thể chịu đựng được nữa.

Vào ngày Tần Noãn đi công tác trở về, anh đã đến đón Tần Noãn mà không nói với Cố Quân Dương.

Bởi vì Tần Noãn đã chuyển về Hồ Đào, An Thành đương nhiên sẽ chở cô về Hồ Đào.

Trên đường đi, An Thành khéo léo hỏi Tần Noãn đang suy nghĩ gì.

Vẻ mặt của người phụ nữ nghiêm túc trong giây lát, khi xuống xe, cô nói với An Thành: “Anh An, anh cảm thấy bây giờ tôi có thể sánh vai cùng Cố Quân Dương không?”

An Thành bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt một hồi.

Anh còn chưa kịp trả lời, Tần Noãn đã nói tiếp: “Lúc trước tôi thấy một bài đăng trên mạng.”

“Về tôi và anh ấy.”

Người đăng bài đã phân tích cặp đôi Tần Noãn và Cố Quân Dương, nói cả hai không phải là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Tần Noãn biết mọi người trên mạng đều có chung một suy nghĩ như vậy.

Mặc dù Cố Quân Dương không quan tâm, thậm chí ngay cả khi anh nói điều gì đó, cũng không ai dám phản đối việc hai người họ ở cùng nhau.

Nhưng điều Tần Noãn muốn là được sự công nhận từ những người khác.

Cô không muốn trở thành người sẽ kìm hãm sự phát triển sự nghiệp của Cố Quân Dương.

Lý do tại sao cô làm việc chăm chỉ như vậy là để khiến bản thân trở nên tốt hơn và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa cô và Cố Quân Dương.

   

An Thành đã nói lời này với Cố Quân Dương.

Trong lòng anh ấy rất ngưỡng mộ Tần Noãn, ít nhất anh ấy cho rằng Tần Noãn thật sự yêu Cố Quân Dương, cho nên mới nỗ lực như vậy để kề vai sát cánh cùng anh.

An Thành là hy vọng Cố Quân Dương có thể hiểu được nỗi lòng của Tần Noãn, anh ấy hy vọng rằng anh có thể kiên nhẫn và chờ đợi Tần Noãn.

Nhưng bất ngờ thay, ngay ngày hôm sau, nam diễn viên Cố Quân Dương đã đăng một loạt bê bối về bản thân trong quá khứ lên Weibo.

Ví dụ như học bạ kém khi còn đi học, hay bị nhà trường hạ bằng khen vì đánh nhau khi còn đi học…

Và hình tượng một người đàn ông dịu dàng… của anh cũng hoàn toàn sụp đổ vì những tiết lộ của người trong cuộc.

Với tư cách là quản lý của Cố Quân Dương, An Thành sau vụ này bận rộn đến mức anh ấy thật sự muốn thắt cổ mà chết quách đi cho rảnh nợ!

Trên đời này tuyệt đối không có một người quản lý nào mà bị khó dễ nhiều như anh!

Thật khốn khổ!

Tần Noãn không hề biết mấy bài đăng của Cố Quân Dương.

Bởi vì cô quá bận, không có thời gian lướt Weibo.

An Thành và Lý Hưởng, thậm chí cả Tô Bảo Bảo cũng không thèm nói cho cô biết.

Cô vốn dĩ rất ít lướt Weibo, nhưng lại nhận được hàng nghìn tin nhắn riêng từ fans của Cố Quân Dương…

Cũng không biết họ tìm được weibo của cô từ đâu, nhắn tin oanh tạc, tràn lan đại hải, hòm thư rác chật kín.

Một số mắng chửi cô, một số cầu xin cô, một số lại tỏ ra thích cô.

Fans cuồng của anh mắng cô lúc trước gây tai nạn hại khuôn mặt đẹp trai của Cố Quân Dương để lại xẹo, bây giờ lại bắt Cố Quân Dương đăng bài hạ thấp bản thân.

Nhưng tin nhắn mắng chửi cô đã có từ hai ngày trước.

Sau đó, có vài tin nhắn cầu xin cô, cầu cô nỗ lực cố mà hoàn thiện bản thân, đừng để Cố Quân Dương hạ thấp địa vị của mình để bám váy cô …

Đây là tin nhắn từ một ngày trước.

Và cuối cùng là tin nhắn mới nhất.

Từng người nâng cô lên tận trời! Nói cô là một học sinh giỏi! Nói cô không bao giờ thèm liếc mắt để ý đám con trai …

Tần Noãn nhìn một lượt, đại não cô hoàn toàn đóng băng.

Sau đó, cô sắp xếp lại các ý nghĩa của từng tin nhắn, rồi tìm Weibo của Cố Quân Dương.

Tần Noãn sững sờ khi thấy Cố Quân Dương lần đầu tiên đăng một bài viết mới trên Weibo cá nhân trong vài năm qua.

Cố Quân Dương không chỉ để lộ học bạ của chính mình hồi đi học mà còn để lộ học bạ của Tần Noãn và chiếc cúp của giải thưởng thiết kế kiến ​​trúc quốc tế vừa qua.

Anh cũng trả lời những câu hỏi của fans về vụ tai nạn xe hơi.

Thậm chí anh còn đăng cả ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba, rồi khoanh tròn chỗ Tần Noãn đứng.

Kèm theo tiêu đề: [Là ăn vạ, mọi người có hiểu không? Nếu không làm sao mà tôi có thể cưới được một tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy về làm vợ cơ chứ?]

   

Tần Noãn suýt ngất tại chỗ.

Sau đó, cô tức giận rời công ty và đến Trường Đảo Quốc Tế.

Khi chuông cửa reo, Cố Quân Dương đang tắm cho Quân Quân.

Quần áo của anh ướt sũng.

Vừa mở cửa nhìn thấy Tần Noãn, người đàn ông sửng sốt hai giây, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Noãn, anh vươn tay ôm lấy cô.

Tần Noãn tránh ra, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng vì tức giận, nói: “Cố Quân Dương! Anh là tên lưu manh, em làm vợ anh từ khi nào cơ chứ?”

Rõ ràng là chưa kết hôn, trên Weibo anh nói nhảm cái gì cơ chứ?

Tại anh mà nhiều cư dân mạng gọi cô là bà Cố…

Cố Quân Dương nhìn bộ dạng tức giận của cô, khóe miệng anh cong lên thật sâu: “Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng được.”

Tần Noãn: “…”

Cô không thể tức giận với khuôn mặt tươi cười của anh.

Nghĩ xong, Tần Noãn xoay người muốn rời đi.

Với đôi tay nhanh hơn não, Cố Quân Dương kịp thời bắt lấy cổ tay của Tần Noãn, ôm cô vào nhà.

Cố Quân Dương: “Đến rồi thì không thể chạy được nữa đâu.”

“Lát nữa chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận, làm gì thì làm, anh nhất định phải khiến em ghi tên vào sổ hộ khẩu của anh!”

Tần Noãn vùng vẫy, cảm thấy vừa thẹn vừa giận.

Cho đến khi cô bị ném lên giường, thân hình cao lớn của người đàn ông áp lên người cô, bao lấy cô.

Môi Tần Noãn bị chặn lại, những lời mắng nhiếc kia đương nhiên cũng bị chặn lại.

Đầu óc cô bị nụ hôn mạnh mẽ của Cố Quân Dương làm cho quay cuồng, trống rỗng.

Màn đêm buông xuống.

Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, Cố Quân Dương đang quỳ trên ván giặt đồ.

Hai tay chống đầu gối, anh nhìn Tần Noãn đang khoanh chân ăn trái cây trên sô pha.

Giọng điệu đáng thương vô cùng: “Vợ ơi, anh sai rồi, từ giờ trở đi anh không dám nữa!”

“Vợ’, Tần Noãn đã chấp nhận cách xưng hô này.

Bởi vì buổi chiều cô và Cố Quân Dương đã đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn ở Cục Dân Chính.

Cũng vì nguyên do này, trên đường về nhà cô đã mua một chiếc ván giặt đồ.

Mặc dù cảm nhận được tình yêu mạnh mẽ của Cố Quân Dương.

Nhưng những hành động khoa trương của anh trên Weibo mấy ngày qua, và chuyện tạo dựng vụ tai nạn xe hơi trước đó … Tần Noãn càng nghĩ càng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh!

Cố Quân Dương quỳ trong ba phút, dù đau nhưng vẫn cố mỉm cười.

Tần Noãn ở trên ghế sô pha chịu không nổi, đi chân đất đi qua, dù sao cô cũng định nhượng bộ Cố Quân Dương một chút.

“Em hỏi anh một câu, trả lời thành thật thì em sẽ tha cho anh.”

Tần Noãn giả vờ thờ ơ, ngay cả giọng điệu của cô cũng kiên định.

Cố Quân Dương đang quỳ trên ván giặt ngẩng đầu nhìn cô: “Vợ cứ hỏi đi!”

Anh đã chuẩn bị tinh thần trả lời rồi!

Tần Noãn thiếu chút nữa không nhịn được, bị anh chọc cười: “Chỉ là … tại sao anh lại tung học bạ và phiếu điểm của em lên mạng?”

Cô có thể hiểu được việc tự bêu rếu bản thân của Cố Quân Dương.

Bởi vì căn hình tượng bản ngoài đời anh chính là như vậy, mấy lời bêu rếu đó chính là sự thật.

Tần Noãn nghĩ thật tốt khi được là chính mình, cô cũng rất thích con người thật của anh, vì vậy không cần phải tạo dựng một người đàn ông ấm áp giả tạo đó.

   

Nhưng về phần cô…

Tần Noãn không thể lý giải nổi tại sao Cố Quân Dương lại làm vậy.

Người đàn ông như trút được gánh nặng, còn tưởng rằng cô định hỏi chuyện quan trọng lắm.

Khi nghe điều này, Cố Quân Dương vừa đứng dậy vừa nói: “Anh chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy em thực sự rất xuất sắc.”

“Là anh mới xứng với em, anh mới là người trèo cao.”

Tần Noãn thừa biết mấy lời này của Cố Quân Dương xuất phát từ tận trái tim không có gì ẩn ý cả.

Nhưng cô đột nhiên cảm thấy tất cả những gì mình làm trước đây thật nực cười.

Tại sao cô phải chứng minh bản thân với người ngoài?

Tình yêu là chuyện giữa hai người, chỉ cần Cố Quân Dương yêu cô, còn chưa đủ hay sao?

Hơn nữa, cô đã hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Cố Quân Dương.

Tần Noãn bỗng cảm thấy mình thật ích kỷ và ngu ngốc.

Vậy mà Cố Quân Dương vẫn cho là mình sai, anh tự mình nhặt tấm ván giặt lên, định ném nó vào thùng rác ở lối đi.

Anh không bao giờ muốn nhìn thấy thứ này nữa!

Khi Cố Quân Dương trở lại, Tần Noãn đang đứng trước ghế sô pha.

Cô nghiêm nghị nhìn anh: “Em còn một câu hỏi cuối cùng.”

Ban nãy Tần Noãn đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây lỏng lẻo, nhưng vì lúc nãy đang quỳ trên bàn giặt, Cố Quân Dương cũng không để ý lắm.

Lúc này đến gần rồi anh mới ngửi thấy rõ mùi sữa tắm thoang thoảng trên Tần Noãn.

Anh khó có thể khống chế bản thân, anh vô thức vòng hai bàn tay to lớn ôm lấy eo của cô, hướng mặt về phía cô muốn hôn một cái.

Tần Noãn vừa lùi ra vừa trốn anh.

Cố Quân Dương ôm cô đi về phía phòng ngủ chính, vùi mặt vào hõm cổ cô, hô hấp đình trệ: “Vừa làm vừa hỏi, đứng mãi không mỏi à?”

Tần Noãn đỏ mặt, không nhịn được hỏi: “Hồi học cấp ba, lời anh nói nói với Giang Thiếu Cẩm là thật sao?”

“Lúc đó anh thật sự có thích em không?”

“Anh thật sự chỉ coi em là công cụ sao?”

Hỏi xong câu cuối cùng, Tần Noãn hét lên một tiếng, được người đàn ông bế ngang người lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Cố Quân Dương nhẹ nhàng đặt Tần Noãn lên giường, rồi anh đứng thẳng dậy, chân thành nhìn cô một lúc rồi áp môi xuống trán cô.

Anh dịu dàng nói: “Anh yêu em, Noãn Noãn, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên vào năm mười bảy tuổi.”

“Mười năm yêu em, cuối cùng anh cũng lấy được em về làm vợ.”

Những lời yêu thương cảm động đã chạm tới tận cùng trái tim của Tần Noãn.

Cô thở dốc, trái tim cô bị giọng nói của Cố Quân Dương làm tan chảy thành một vũng nước.

Cô nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của anh, đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ anh, đẩy anh sang một bên.

Cố Quân Dương thuận thế nằm ngửa ra, thấy Tần Noãn áp người xuống, anh kinh ngạc một chút, cười khẽ.

Lần này động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như thể Tần Noãn rất mỏng manh.

Làm cả đêm, anh cứ lặp đi lặp lại bên tai cô.

“Noãn Noãn, em là của anh, của riêng anh.”

Tần Noãn hiếm khi đáp lại anh, dịu dàng nói: “Ừm… Em là của anh, mãi mãi là của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang