• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Noãn ngây ngốc tin lời anh.

Cô vỗ lưng, an ủi anh.

Nụ cười trên khóe miệng Cố Quân Dương càng sâu hơn.

“Em đang làm gì ở đây vậy?” Sau khi Tần Noãn buông anh ra, Cố Quân Dương nhìn về phía nhân viên bận rộn cách đó không xa và An Thành đang đi về phía mình.

An Thành ho nhẹ một tiếng, giọng nói thiếu tự tin: “Là tôi nhờ cô Tần giúp ít việc.”

Người đàn ông cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của An Thành.

Anh đưa Tần Noãn đến Paris để thư giãn, không phải để cô làm việc.

An Thành cảm thấy vô cùng tội lỗi khi bị Cố Quân Dương nhìn, vì vậy anh chỉ có thể nhìn Tần Noãn để cầu cứu.

Tần Noãn hiểu ý, kéo kéo ống tay áo Cố Quân Dương, nhỏ giọng nói: “Chờ em thêm mười phút, làm việc xong chúng ta đi ăn tối.”

Cô chớp đôi mắt hạnh nhân tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Cố Quân Dương không thể chịu nổi dáng vẻ khi làm nũng của cô, trong lồng ngực như có con nai chạy loạn, khó khăn “ừm” một tiếng, coi như là đáp lại.

An Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn thoát nạn.

Sau khi Tần Noãn hoàn thành công việc, cô giao những công việc không quan trọng còn lại cho tổ đạo cụ.

Cô rời khỏi địa điểm quay phim với Cố Quân Dương.

Trên đường đi, dù nắm tay nhau, Cố Quân Dương cũng không sợ paparazzi hay fans vây quanh làm phiền.

Cuối cùng anh cũng tìm được cảm giác lứa đôi, lòng nhẹ nhõm đến lạ.

Cố Quân Dương đưa Tần Noãn đi ăn những món ăn nổi tiếng của Pháp, sau đó đưa cô đến sân trượt băng tự nhiên.

Đó là nơi anh cảm thấy vô cùng thú vị.

Tần Noãn không biết trượt băng, vì vậy khi đi giày trượt, cô nắm chặt tay Cố Quân Dương, không dám buông ra.

Người đàn ông vòng tay qua eo cô, mỉm cười, rõ ràng là hài lòng với khung cảnh hiện tại.

Khi cô học điều gì đó mà cô cảm thấy hứng thứ, cô luôn cực kỳ nghiêm túc.

Đủ nghiêm túc để gạt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh sang một bên.

Khi Tần Noãn bắt đầu trượt, cô nghiêm túc một cách bất ngờ.

Sau khi học ở sân trượt băng cả buổi chiều, khi trời sắp tối, cô cuối cùng cũng có thể buông tay Cố Quân Dương, một mình cố gắng chậm rãi trượt về phía trước.

Người đàn ông theo sát phía sau, một mực đưa tay đỡ lấy cô, cho đến khi tốc độ trượt của Tần Noãn tăng nhanh, kỹ năng của cô ngày càng thành thạo.

Sau đó, Cố Quân Dương mới rút tay lại, mỉm cười hài lòng.

Anh cũng mệt mỏi cả buổi chiều, cùng Tần Noãn té ngã không ít, lúc này anh đang dựa vào hàng rào khoanh tay lặng lẽ nhìn bóng dáng xinh đẹp càng ngày càng liều lĩnh trên sân băng.

Tần Noãn đi hai vòng, trở lại bên cạnh Cố Quân Dương.

Khi cô trượt về phía anh, dáng người cô giống như một con bướm đang bay lượn, xinh đẹp, đang bay về phía anh.

Cố Quân Dương gần như vô thức mở rộng vòng tay, đỡ lấy cô và ôm cô vào lòng.

Tiếng cười của cô trong veo như tiếng chuông: “Hay quá! Em có cảm giác như mình đang bay vậy!”

Tần Noãn cười thật tươi, nụ cười trong đôi mắt hạnh nhân dường như tràn đầy.

Thấy cô vui vẻ như vậy, Cố Quân Dương như trút được gánh nặng trong lòng.

Anh kéo ống tay áo, lau mồ hôi trên trán Tần Noãn: “Đã khuya rồi, ăn cơm xong rồi trở về khách sạn.”

Tần Noãn gật đầu, trước khi đi còn lôi Cố Quân Dương đi dạo một vòng.

Lúc hai người rời khỏi sân trượt băng, màn đêm đã buông xuống.

Cố Quân Dương đưa cô đến một nhà hàng đồ ăn Pháp bên bờ sông Seine, họ dùng bữa trong tiếng nhạc du dương, trầm bổng, Tần Noãn dù rất đói cũng phải giữ vẻ tao nhã, giảm tốc độ ăn.

Trong bữa tối, Cố Quân Dương nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “An Thành nói với anh là em rất có tài.”

“Tài gì cơ?”

“Thì là tài năng thiết kế đó.”

Tần Noãn mỉm cười, có chút đắc ý nói: “À.”

Cô yêu thích thiết kế, đặc biệt là thiết kế các tòa nhà.

Thật ra, Tần Noãn đã vẽ rất nhiều bản thảo thiết kế từ khi còn đi học, nhưng tất cả chúng đều được cô nhét sâu vào đáy hộp, đi vào quên lãng.

Cô tài năng, sáng tạo nhưng không nổi tiếng, ai sẽ sẵn sàng sử dụng bản thảo thiết kế của cô cơ chứ?

Với gia cảnh và xuất thân của Tần Noãn, cô thật sự không dám dấn thân vào ngành thiết kế.

Nhưng cô cũng không bỏ cuộc, cô kiên định với giấc mơ của mình trong khi kiếm sống.

Nghĩ đến đây, Tần Noãn có chút nhụt chí.

Cô đã sống hơn 20 năm, từ nhỏ đã vất vả làm việc, nhưng không biết vì sao vẫn sống trong bộ dạng tầm thường này.

Ngẫm lại thật đáng buồn.

Cô có chút không cam lòng.

Rõ ràng là cô đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai, nhưng cô vẫn không nhận được một kết quả tốt mà cô mong đợi.

Cố Quân Dương thấy cô uể oải, vẻ mặt phiền muộn, không nhịn được mà đặt dao nĩa xuống, đưa tay sờ mu bàn tay Tần Noãn.

Anh nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú tự nhiên nhích lại gần, nghiêm túc nhìn Tần Noãn: “Noãn Noãn, An Thành nói tháng sau sẽ có một cuộc thi thiết kế kiến ​​trúc ở Đồng Thành.”

“Em có muốn thử không?”

Giọng anh trầm ấm, sâu lắng như sóng biển, nhẹ nhàng đánh vào lòng Tần Noãn.

Đối với cô, tất cả các cơ hội đều là những giấc mơ mà cô không thể với tới được.

Nhưng hiện tại Cố Quân Dương đã bắt lấy giấc mơ hão huyền đó đặt vào trong tầm tay của cô.

Làm sao mà cô dám phụ tấm lòng của anh?

“Có!”

Tần Noãn vui vẻ trả lời.

Cố Quân Dương nhếch môi, khẽ nhướng mày: “Vậy thì đăng kí thôi!”

Tần Noãn sửng sốt, buồn cười nhìn anh.

Hai người vui vẻ ăn tối rồi trở về khách sạn, An Thành đã chờ ở cửa phòng bọn họ.

Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, nhìn thấy Tần Noãn và Cố Quân Dương từ trong thang máy đi ra, trong mắt An Thành hiện lên một ý cười.

Khi hai người đến gần, An Thành nói: “Quản lý của Ôn Thuần vừa gọi.”

“Nghe nói chuyện của cô Tần đã giải quyết xong.”

“Chỉ cần cô Tần nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Trung Quốc, giới truyền thông cùng tập đoàn họ Quân đều đã xử lý xong.”

An Thành nhìn Tần Noãn, dọc đường đưa cho cô một tờ đăng ký: “Đây là phiếu đăng ký cuộc thi Thiết Kế Giấc Mơ ở Đồng Thành năm nay.”

“Nếu cô Tần có hứng thú, cô có thể điền vào.”

Tần Noãn nhận tờ đơn, trong mắt lấp lánh ánh sao, không giấu được sự vui mừng.

Cô ngước mắt lên, niềm vui hiện lên hết trên khuôn mặt, nếu không có sự hiện diện của Cố Quân Dương, cô có thể sẽ không tự chủ được mà tiến lên ôm chặt lấy An Thành.

An Thành thật sự là quý nhân của cô!

Từ giây phút anh cứu cô ra khỏi đồn cảnh sát giao thông, có lẽ định mệnh đã an bài anh sẽ là ngôi sao may mắn của cô.

Tần Noãn trong mắt tràn đầy cảm kích, nhìn chằm chằm An Thành.

Với tư cách là người trong cuộc, An Thành cảm thấy không được tự nhiên, phải cẩn thận chú ý đến sắc mặt của Cố Quân Dương đứng bên cạnh.

Cuối cùng, An Thành thực sự bị ánh mắt lấp lánh và thành khẩn của Tần Noãn làm cho xấu hổ, vội vàng chào Tần Noãn và Cố Quân Dương rồi trở về phòng.

Sau khi An Thành rời đi, Cố Quân Dương kéo Tần Noãn vào phòng.

“Nếu vụ bê bối trong nước đã được xử lý ổn thỏa, ngày mai em có muốn anh cùng em trở về Trung Quốc không?”

Tần Noãn ngồi xuống ghế sô pha, đặt đơn lên bàn cà phê một cách ngay ngắn, lấy bút điền vào.

Nghe được lời nói của Cố Quân Dương, cô dừng bút không ngẩng đầu lên: “Không, ngày mai em sẽ về một mình.”

“Anh không phải còn có việc sao? Anh an tâm mà hoàn thành công việc đi.”

Tần Noãn có ước mơ của riêng mình để theo đuổi, nhưng không phải vì vậy mà cô muốn làm ảnh hưởng đến công việc của Cố Quân Dương.

Kể từ khi trở về Trung Quốc, cô đã gây ra quá nhiều rắc rối cho Cố Quân Dương.

Tuy nhiên, Cố Quân Dương không những không so đo với cô mà còn yêu thương và chiều chuộng cô.

Cẩn thận nghĩ lại, Tần Noãn thực sự cảm thấy một số hành động trước đây của mình là vô cùng vô nhân đạo.

Vì vậy, từ giờ trở đi, cô phải nghĩ cho Cố Quân Dương nhiều hơn. Ân tình thì cứ từ từ trả lại từng chút một, dù sao quãng đời còn lại cũng khá dài.

Đó là những gì cô nghĩ, nhưng cô hề không chú ý rằng sắc mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh có chút không được tốt lắm.

Cố Quân Dương cụp mắt nhìn cô chăm chú điền vào tờ đơn, nghĩ đến ngày mai Tần Noãn sẽ trở về Trung Quốc và xa cách anh, trong lòng anh vô cùng đau xót.

Cũng không biết có phải ở gần cô quá lâu nên khi sắp phải xa cô, anh càng thêm luyến tiếc.

Ham muốn chiếm hữu của anh có thể quang minh chính đại mà biểu hiện ra ngoài, không cần phải nhẫn nhịn.

Cuối cùng, Cố Quân Dương nghiêng người, vòng tay qua eo Tần Noãn, cằm đặt trên vai cô: “Muốn tham gia thi đấu, tìm một người cố vấn hướng dẫn không phải tốt hơn sao? “

“Nghe nói ban tổ chức cuộc thi tên Thiết Kế Giấc Mơ, em biết thiết kế không?”

Giọng nói của Cố Quân Dương rất nhẹ, có chút mơ hồ, giống như sương mù, bao phủ bên tai Tần Noãn.

Nghe rất êm tai.

“Em biết mà.”

Chương trình Thiết Kế Giấc Mơ khá nổi tiếng cả trong và ngoài nước, người sáng lập là Thẩm Phi Vũ, một kiến ​​trúc sư nổi tiếng vươn tầm quốc tế.

Có rất nhiều tin đồn về Thẩm Phi Vũ trong giới.

Bà ấy được cho là một thiên tài thiết kế, có chỉ số IQ siêu phàm, còn có con mắt tinh tường, vì vậy bà ấy đã tìm đến thiên tài Giang Thiếu Cẩm tiếp tục sự nghiệp thay.

Thẩm Phi Vũ đã hơn năm mươi tuổi, bà ấy đã tuyên bố lui về dưỡng già hai năm trước.

Bản thiết kế bức tranh trong mơ hiện đang nằm trong tay Thẩm Phi Vũ.

Nghĩ đến Giang Thiếu Cẩm, Tần Noãn đột nhiên thấy nhức đầu.

Đến việc điền bảng mẫu cũng không còn cảm thấy hứng thú.

Nhìn thấy cô như vậy, Cố Quân Dương không thể nhịn cười: “Anh sẽ nói chuyện với Thiếu Cẩm.”

“Vì công ty của họ là nhà tài trợ, cậu ta phải hiểu rõ hơn về yêu cầu cũng như phong cách của các giám khảo.”

“Vậy ngày mai anh sẽ cùng em về nước, dẫn em đi thăm cậu ta.”

Tần Noãn cảm động.

Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh ta sẽ đồng ý sao?”

Giang Thiếu Cẩm luôn không thích Tần Noãn, người từng thích Cố Quân Dương, bởi vì em gái của cậu ta, Giang Thấm cũng thích Cố Quân Dương.

“Yên tâm đi, cậu ta là bạn tốt của anh, em hiện tại là vợ tương lai của anh, cậu ta có thể không đồng ý sao?”

Cố Quân Dương hôn lên má cô, giọng nói từ tính của anh kéo dài đầy mị hoặc, hô hấp của anh có chút dồn dập.

Tần Noãn không để ý, nhưng vì ba chữ “vợ tương lai” của anh mà đỏ mặt, đầu óc cô lại rối bời.

Sau đó, sau khi Tần Noãn ngủ say, Cố Quân Dương đi sang phòng của An Thành.

Yêu cầu An Thành đặt vé máy bay cho ngày mai, nhân tiện gọi điện luôn cho Giang Thiếu Cẩm.

Lúc này, ở Đồng Thành đang là buổi trưa.

Dưới cái nắng gay gắt, Giang Thiếu Cẩm trong bộ vest và đôi giày da đang làm việc trong văn phòng bật điều hòa.

Thấy Cố Quân Dương gọi điện đến, người đàn ông cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Giang Thiếu Cẩm biết về việc Cố Quân Dương đưa Tần Noãn đến Paris.

Nửa giờ trước, em gái bé bỏng của anh đã tìm đến anh ta mà khóc lóc kể lể một hồi.

Lúc này, Giang Thiếu Cẩm tức giận đến mức muốn bay đến Paris để lôi Cố Quân Dương ra đánh một trận.

Mặc dù sức chiến đấu của bọn họ tương đối ngang nhau, nhưng cho dù bị đánh chết, Giang Thiếu Cẩm cũng không thể bỏ tính khí nóng nảy này!

Giang Thiếu Cẩn lạnh lùng tiếp điện thoại: “Nói.”

Cố Quân Dương ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lúc, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Giang Thiếu Cẩm, cậu đang khó chịu cái gì?”

Giang Thiếu Cẩm: “Không phải cậu cùng tình nhân bé nhỏ đi Paris sao? Ở Paris lúc này chắc đã nửa đêm rồi, lại có thời gian rảnh để gọi điện thoại cho tôi cơ à?”

Trong lời nói của anh ta có ẩn ý, giọng điệu châm chọc.

Không phải là Cố Quân Dương không nghe ra.

Nếu là ngày thường, anh chắc chắn sẽ đánh trả, nhưng hiện tại anh có chuyện muốn nhờ Giang Thiếu Cẩm.

Vì vậy, Cố Quân Dương đã kìm nén sự nóng nảy của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK