Năm giờ rưỡi sáng ngày hôm sau huấn luyện quân sự, trong cơn mông lung đã nghe thấy tiếng còi chói tai không ngừng thổi, tôi còn đang mơ mộng đẹp, nhưng lại nghe thấy tiếng động rất ầm ĩ, nghe thấy tiếng bước cầu thang vội vã, cả tòa nhà ký túc xá có tiếng vang rất lớn, tôi giật mình tỉnh dậy. Bởi vì khi còn bé trải qua động đất, tôi rất sợ loại tình cảnh đó, trong lòng vẫn có bóng ma.
Khi tỉnh lại, tôi thấy bạn bè cùng phòng hoảng loạn mặc quần áo như đánh trận, đương nhiên động tác nhanh nhất chính là Tiểu Đằng, cái này phải quy công cho mỗi ngày nàng quân sự hóa hình thức sinh hoạt đối với bản thân. Lúc tôi còn đang sững sờ, tôi bị Tiểu Đằng "đỡ" lên, nàng vỗ mặt tôi, nói: "Mạt Mạt, hoàn hồn! Hoàn hồn! Phải tập hợp." Nàng cầm lấy quần áo bên giường tôi liền mặc vào cho tôi, còn vội vã cởi quần của tôi, tôi sợ hãi rốt cục bừng tỉnh, hoang mang nói: "Giờ mới có mấy giờ thôi mà? Trời còn chưa sáng nữa?"
Lúc này Tư Khiết cũng lại đây, vội vàng nói: "Ôi! Tổ tông, cậu đừng nói nữa, cậu vẫn chưa thay quần áo, nhanh nhanh nhanh!" Nói xong cũng lại đây giúp tôi sửa sang quần áo, tôi nhìn thấy Yen chỉnh quần áo xong rồi, nàng đi tới hỏi: "Thắt lưng của cậu đâu?" Tôi còn chưa phản ứng lại nàng đã đi tìm, nói: "Không đủ thời gian, cầm lấy vừa đi vừa cài." Tôi nhìn các nàng đều vòng quanh tôi, vô cùng xấu hổ, tăng nhanh tốc độ. Sau căng thẳng Thiên Hi cũng không quên nói ra câu kinh điển của Mạn Văn: "Làm con chó!", chúng tôi toàn thể hưởng ứng: "Làm con chó!", may mà cuối cùng có thể bắt kịp thời gian tập hợp.
Từ sau kinh nghiệm mất hồn lần đó, chúng tôi ngủ vẫn mặc quân phục, để phòng ngừa bất ngờ "tập kích". Cũng thông qua huấn luyện quân sự lần này mà quan hệ bạn bè giữa chúng tôi ngày một tốt hơn, mọi người trợ giúp lẫn nhau, lại chế giễu lẫn nhau, Yen cũng tham dự vào, thỉnh thoảng sẽ chọc ghẹo tôi một hồi, tôi cũng sẽ vui đùa ầm lên cùng các nàng.
Lúc huấn luyện quân sự sắp kết thúc, buổi trưa hôm đó cơm nước xong, trên đường trở về ký túc xá, bên đường có rất nhiều cây, bỗng có một con sâu róm rơi xuống trên vai trái tôi, bị Yen thấy được, nàng kéo cánh tay tôi bảo tôi đừng nhúc nhích, tôi theo ánh mắt của nàng nhìn lên vai mình, khi tôi vừa nhìn thấy cái con lông xù gì đó cả người sợ chết rồi, đứng tại chỗ không dám cử động, lớn tiếng kêu loạn: "Má ơi! Nhanh nhanh giúp tớ hất nó đi, nhanh chút! Nhanh đi!!!" Các nàng chưa từng thấy tôi thần kinh như vậy bao giờ, đều đần độn nhìn, cuối cùng vẫn là Yen dùng một mảnh lá cây giúp tôi đuổi nó. Tôi lại giống như bị mất nước, chân như nhũn ra, chảy mồ hôi lạnh khắp người, tôi đặc biệt sợ những động vật mềm nhũn không xương sống đó, nhìn thấy chúng nó da tôi liền nổi lên mụn nhọt. Sau khi các nàng biết tôi sợ thứ này, có một lần Mạn Văn ra ngoài dạo phố trong lúc vô tình phát hiện có một loại kẹo mềm QQ hình dáng giống như con sâu róm, đủ mọi màu sắc, rất chân thực. Nàng mua về một túi nhỏ, cùng mấy tên bại hoại thương lượng chọc ghẹo tôi, khi tôi luyện đàn xong trở về ký túc xá, mới vừa đứng ở cửa đã bị Mạn Văn kêu dừng không nên cử động, híp mắt thật nham hiểm nói với tôi: "Mạt Mạt, chúng tớ phát hiện có một loại đồ ăn vặt rất ngon, cậu có muốn ăn không?" Các nàng cũng ăn khớp nói: "Đúng đó! Rất ngon, rất Q*." Tôi còn ngây ngốc nói: "Được đó! Mau mau lấy ra, tớ có hơi đói bụng." Tôi phối hợp như vậy, các nàng đều vui hết sức, lúc Mạn Văn nhấc lên từ trong túi một con "sâu QQ" thật dài lắc lư ở trước mặt tôi, sắc mặt tôi từ trắng biến đen rồi lại biến xanh, (Yen nói vẻ mặt tôi lúc đó buồn cười cực kỳ) tôi đang muốn chạy trốn, các nàng liền vây công tới, cười hì hì buộc tôi ăn, tôi liều mạng phản kháng các nàng, kết quả phản kháng không có hiệu lực, Yen chỉ đứng ở bên cạnh xem trò vui, cười không ngừng, tôi thực hận việc ấy! Cuối cùng tôi sắp bị các nàng đùa khóc, Yen mới tiến lên giải cứu tôi, nói: "Được rồi, được rồi, đừng trêu Mạt Mạt nữa, các cậu đều làm đau cậu ấy." Nói xong thì giúp tôi chỉnh lại quần áo thật mất trật tự.
(*Q: Người Đài Loan quen hình dung đồ ăn nào đó có độ dẻo, co dãn, dai, nhai lại (ví dụ như kẹo cao su, kẹo dẻo...) gọi là Q.)
Lúc này các nàng mới bỏ qua, mỗi người đều ôm bụng cười, tôi uất ức nha, gặp phải đám chị đại này, cuộc sống sau này của tôi nhất định sẽ không dễ chịu rồi.
Từ đó về sau, khi tôi và Yen ở bên nhau, nếu như nàng phát hiện có thứ na ná sâu róm, rắn, sẽ dùng tay che mắt tôi, bảo tôi đừng nhìn.
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, chúng tôi liền bắt đầu nghỉ Quốc Khánh bảy ngày, mọi người đều rất nhớ nhung gia đình, đang vui vẻ thu dọn hành lý, bỗng điện thoại của tôi vang lên, là Cao Phàm gọi tới, tôi nhấn nghe: "Hạ Mạt, ngày hôm nay khi nào em về nhà?" Tôi đáp: "Xe một giờ trưa, làm sao vậy? Có việc?" Anh ta ấp úng nói điện thoại: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi hành lý của em có nhiều không? Có cần anh đưa em đi bến xe không?" Tôi nói: "Haha! Không cần quấy rầy sư huynh, em chỉ cõng một túi ba lô trở về, trên người không hành lý." Cao Phàm nói tiếp: "Vậy được rồi! Chính em chú ý an toàn, kỳ nghỉ anh có thể gọi điện cho em không?" Tôi nhíu mày, thầm hối hận lúc trước cho anh ta số điện thoại, cuối cùng vẫn dịu dàng nói: "Nghỉ hè em cùng người nhà đi nơi khác, khả năng không tiện nhận điện thoại." Cao Phàm nghe thấy tôi nói vậy cũng không tiếp tục yêu cầu cái gì, cúp điện thoại.
Tôi, Tư Khiết và Thiên Hi cùng nhau trở về, trước khi trở về không thấy bóng hình Yen, không biết tại sao trong lòng tôi rất muốn gặp nàng chào tạm biệt sau đó mới về nhà, liền đi ra ngoài không hề mục tiêu tìm nàng, khi tôi đi tới một góc hoa viên vườn trường, tôi trông thấy nàng. Nàng cùng một cô gái ngồi ở trên ghế tràng thạch vui vẻ trò chuyện, cô gái này tôi chưa từng thấy ở trường học, dung mạo rất thanh tú, làm cho người ta cảm giác là tiểu gia bích ngọc*. Lúc này Yen cũng nhìn thấy tôi, nàng vẫy tay với tôi, tôi cười đi tới, Yen hỏi: "Mạt Mạt, sao cậu tới chỗ này?" Bị nàng hỏi vậy đầu óc tôi trống rỗng, lập tức không trả lời được. Tôi không thể nói là vì đi tìm nàng, điên rồi! Nàng nói tiếp: "Haha! Đây là Đan Hoa, bạn tốt của tớ, cậu ấy ở đại học XX, cách trường học chúng mình rất gần, ngày hôm nay tới đây cùng tớ về nhà." Tôi mỉm cười chào hỏi với Đan Hoa, ánh mắt của cô ấy rất cẩn thận nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Hóa ra cậu chính là Hạ Mạt à? Vừa nãy Yen còn nói tới cậu đó. Rất vui được biết cậu!" Nói rồi cô ấy đưa ra tay phải bắt tay với tôi. Tôi hơi lúng ta lúng túng đáp lại cô ấy, trong lòng rất loạn. Đột nhiên cũng không biết nên nói gì, cảm thấy bầu không khí có chút bất thường. Ngay sau đó tôi liền mở miệng nói: "Vậy các cậu tán gẫu nhé, tớ đi đây, hết kỳ nghỉ về trường gặp sau." Yen chỉ mỉm cười gật đầu, không hề nói gì, tâm trạng của tôi thoáng cái suy sụp, phiền muộn không nói ra được, trên đường đi bến xe cùng bọn Tư Khiết vẫn không lên tiếng, tôi bị làm sao vậy? Đến tột cùng tôi muốn làm gì?
(*Tiểu gia bích ngọc: Trước đây chỉ cô gái trẻ xinh đẹp nhà nghèo.)
Kỳ nghỉ tôi ngoan ngoãn ở nhà chơi cùng ba mẹ, bọn họ đều nói tôi rám đen, muốn tôi cố gắng không nên đi ra ngoài, ở nhà dưỡng trắng. Tôi vui vẻ nói với bọn họ về mấy người bạn đáng yêu cùng phòng ký túc xá, trong lúc Tư Khiết và Thiên Hi hiếm có gọi điện thoại tới cho tôi, tôi mời các nàng tới nhà chơi, các nàng đều nói phải đi ra ngoài cùng gia đình, sau này nghỉ dài hạn có nhiều thời gian thì tụ tập cùng nhau. Tôi cũng nhận được tin nhắn hỏi thăm của Tiểu Đằng và Mạn Văn, duy chỉ không có tin nhắn của Yen, tôi cũng không dám gởi tin nhắn cho nàng, tôi bắt đầu hơi nhớ nàng rồi....
Kỳ nghỉ bảy ngày trôi qua rất nhanh, tôi không đi về cùng với bọn Tư Khiết, vào buổi chiều ngày cuối cùng tôi mới ngồi xe bus về trường, lúc bắt taxi về tới trường học trời đã sẩm tối, trong tay tôi cầm bao lớn bao nhỏ đặc sản quê hương mẹ mua cho tôi, còn kéo một hòm vali, cõng lấy một cái ba lô, chật vật đi chầm chậm, lúc sắp đi đến nhà ký túc xá, tôi liền nghe thấy năm người các nàng ở trên ban công ký túc xá vẫy tay hô to tên tôi, sau khi tôi nhìn thấy cũng vui vẻ vẫy tay với các nàng, Tư Khiết lớn tiếng bảo tôi đứng đó không được cử động, chỉ chốc lát sau các nàng đã chạy xuống giúp tôi cầm hành lý, tôi cảm động nha! Ôm ấp cùng các nàng, không quên nịnh hót nói một câu: "Ôi chao! Tớ thật hạnh phúc! Có các cậu thật tốt! Haha!" Tiếp đó tôi nhìn Yen, hôm nay nàng ăn mặc không giống thường ngày, một áo phông ngắn màu trắng bằng bông, hoa văn áo phông chất lừ, nàng đem tay lỡ xắn lên hai lần, thân dưới mặc quần bò dài rách vài lỗ thủng, phối hợp một đôi giày thể thao đế thấp màu đỏ, buộc lên đuôi ngựa. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy trang phục của nàng như vậy, cảm thấy đẹp đẽ lại rất thời thượng, tỏa ra sức sống thanh xuân. Yen dịu dàng nói với tôi: "Mệt lắm phải không? Mau mau xếp gọn đồ rồi đi ăn cơm cùng chúng tớ." Tôi nhìn các nàng, nói: "A! Các cậu còn chưa ăn cơm?" Các nàng đều nói muốn chờ tôi trở về cùng ăn.
Trở lại ký túc xá, tôi lấy ra hết đồ vật phân phát cho các nàng, mỗi người bọn họ ai cũng mang theo đồ ngon, Tư Khiết liền thẳng thắn đề nghị không cần đi ra ngoài ăn, nhiều đặc sản như vậy đủ để chúng tôi mở bữa tiệc lớn, chúng tôi đều vui vẻ hưởng ứng. Sau đó đem bàn ký túc xá ghép thành cái bàn lớn, mọi người cùng nhau chuẩn bị cho bữa tối, lúc tôi đi ban công rửa đồ, Yen đi ra theo, hai đứa bèn nhìn nhau cười. Tôi hỏi nàng: "Kỳ nghỉ trải qua thế nào?" Nàng nhìn phong cảnh ngoài ban công, nói: "Anh chị trở về từ Canada, cả nhà chúng tớ đi tới Singapore nghỉ dưỡng." Thì ra là như vậy, chẳng trách không tin nhắn từ nàng, tôi tự giúp nàng biện hộ. Nàng quay đầu lại hỏi tôi: "Còn cậu? Ở nhà trải qua vui vẻ không?" Tôi cười nói: "Tớ ở nhà mỗi ngày, ăn ngủ, ăn ngủ, chỉ có ăn ngủ, sinh hoạt không khác con heo là bao." Nàng bị lời của tôi chọc cười, đột nhiên nàng nói: "Đưa tay ra." "Hả?" Tôi nghi ngờ hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn lau khô tay phải rồi duỗi tới trước mặt nàng. Tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, đặt vào trong lòng bàn tay tôi rồi nhẹ nhàng buông ra, tôi nhìn thấy trong tay đặt một cái lắc tay lấp lánh ánh bạc, tôi kinh ngạc nhìn nàng. Nàng xấu hổ nói: "Khi tớ đi dạo phố Singapore vô tình thấy sợi dây chuyền này, con vật nhỏ treo trên đó là cầm tinh của cậu, hơn nữa cầm tinh này khắc rất dễ thương, tớ thấy rất hợp với cậu, cho nên mua lại ngay, hi vọng cậu thích." Trong lòng tôi mừng như điên, kích động, phấn khởi, tim đập, không biết phải hình dung tâm trạng lúc đó thế nào, nàng vậy mà lại mua quà cho tôi. Tôi cong môi vui vẻ cười: "Thật là xinh xắn! Cảm ơn cậu, nhưng mà khiến cậu tốn kém rồi." Yen lắc đầu nói: "Chỉ cần cậu yêu thích là tốt rồi."
Đó là món quà đầu tiên nàng tặng tôi, cho tới bây giờ, tuy rằng sợi dây chuyền này trở nên ám sắc nhưng tôi vẫn luôn cất kỹ.