"Mẹ tớ bảo các cậu cùng đi nhà tớ ăn cơm, giờ liền đi thôi?!" Tôi nói.
"Được! Nhưng mà cơm nước xong tớ liền phải dạy học cho trẻ nhỏ, buổi tối sẽ không ở cùng với các cậu được rồi." Thiên Hi nói.
"Người ta chưa nói muốn cậu ở cùng đâu? Buổi tối để cho hai cậu ấy lãng mạn đi." Tư Khiết thức thời nói.
"Cũng đúng ha! Chao ôi ~~ sau khi biết quan hệ của các cậu, tại sao cảm thấy là lạ, vậy sau này tớ đối với hai cậu thân mật như ngày thường, mỗi người các cậu có thể ghen không? Hay là trước đây đã bắt đầu ăn giấm của tớ rồi hả ?" Lúc ra cửa hiệu ăn, Thiên Hi ngây ngốc hỏi, chúng tôi đều muốn cười rồi.
"Cậu cứ như thường ngày ở chung cùng chúng tớ là được rồi, không có như cậu nghĩ nhiều đâu, không nên nghĩ linh tinh." Yen ôm vai Thiên Hi dịu dàng nói.
"Tiền đề đầu óc của cậu tuyệt đối không nên nghĩ méo mó ha, không cho trêu chọc chúng tớ, không cho không có chuyện gì mà tìm chuyện bát quái chúng tớ." Tôi biết nàng nhất định sẽ như vậy, vì thế sớm phòng hờ nàng.
"Khà khà! Vậy phải xem xem tâm tình của tớ nha, không cao hứng liền trêu chọc một tý." Ánh mắt Thiên Hi giở trò xấu cười gian.
"Cái tên tiểu khắc tinh này, sao mà chúng tớ cứ đụng tới cậu nhỉ!" Yen thuận lợi vòng cổ của nàng vui đùa nói, mọi người vừa nói vừa cười đi ngồi xe.
Về đến nhà, mẹ ở nhà bếp bận việc, xem ra đêm nay bà ấy lại nấu món sở trường, chúng tôi rửa sạch tay muốn đi vào hỗ trợ, bị mẹ xua đuổi, nhưng chỉ định lưu lại Yen.
"Trần chủ nhiệm cô bất công, ghét bỏ chúng cháu." Thiên Hi méo miệng, mặt giả vờ oan ức nói.
"Cô không bất công, chỉ là có chuyện thỉnh giáo Yen, hơn nữa ngày mai cô nàng sẽ rời đi rồi, đêm nay cô phải về bệnh viện, cho nên để cô nàng giúp nhặt rau tha hồ tâm sự." Mẹ đỏ mặt giải thích.
"Khà khà! Nói giỡn thôi, đi thôi đi thôi, chúng cháu sẽ ngoan ngoãn chờ ăn cơm." Thiên Hi đáng yêu cười nói.
Ở phòng khách ba đứa chúng tôi xem TV, nhưng lòng tôi đã sớm trôi về nhà bếp, nghĩ thầm mẹ tìm Yen tán gẫu cái gì, sẽ không phải cũng hoài nghi hai chúng tôi có vấn đề chứ? Trái tim bắt đầu thấp thỏm bất an.
"Ha ha! Cười chết tớ rồi, ôi chao ơi! Mạt nhi, cậu nói xem hai người bọn họ ai lấy trước chiến lợi phẩm?" Thiên Hi xem TV hỏi tôi câu hỏi trong chương trình.
"Hả? Chiến lợi phẩm gì?" Tôi bị nàng hỏi làm cho khó hiểu.
"Cậu ngồi ở đó nhìn TV chằm chằm lại không thấy à? Nghĩ gì thế?" Thiên Hi cắn hạt dưa hỏi tôi.
"Ha ha! Cậu ấy nào ngồi yên ở đây được, lỗ tai đều hướng tới nơi đó gắng sức nghe đấy." Tư Khiết chỉ vào phương hướng nhà bếp cười nhạo tôi.
"Muốn biết họ nói cái gì thì tìm cớ đi vào đi, ừm. . . nói cậu đói bụng, hỏi sắp nấu xong chưa." Thiên Hi giúp tôi đề xuất chủ ý, tôi suy nghĩ một lát rồi ngoan ngoãn đứng lên đi đến nhà bếp, hai nàng rất khinh bỉ nhìn tôi.
Tôi dùng bước chân uyển chuyển chậm rãi tới gần cửa phòng bếp, nghe thấy bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
"Đến lúc đó cháu trở về nói với người nhà cháu, cô rất là ngóng trông đấy." Khi nghe thấy mẹ nói câu này tôi đang suy nghĩ các nàng hàn huyên cái gì mà muốn đàm luận cùng người nhà.
"Được rồi, đến lúc đó nếu có thể cháu liền bảo Mạt Mạt nói với cô một tiếng." Yen sảng khoái đáp ứng.
"Doãn Hạ Mạt, con lén lén lút lút ở cửa làm gì?" Mẹ đột nhiên duỗi đầu ra đây la tôi, sợ đến mức thân thể tôi lùi về phía sau.
"Hì hì! Đâu có, con. . . con đói rồi, muốn biết có thể ăn cơm chưa?" Tôi có tật giật mình toét miệng cười khúc khích.
"Sắp xong rồi, con cầm bát đũa đi ra ngoài bày cẩn thận, chuẩn bị ăn cơm rồi." Mẹ nói xong liền tiếp tục bận việc, Yen nhìn tôi tinh nghịch nháy mắt một cái, tôi lè lưỡi một cái với nàng, tiếp đó đi tới bên tủ khử trùng cầm chén đũa.
Đêm nay ba ba có xã giao không trở về ăn cơm, một bàn mọi người đều là Nương Tử Quân*, mọi người không chút nào kiêng kỵ muốn nói cái gì thì nói cái đó, mẹ là người tư tưởng tiên tiến, bà ấy thích tiếp thu chuyện mới mẻ, gặp phải thứ gì mẹ không hiểu lại hiện đại, bà ấy sẽ rất có hứng thú đi tìm hiểu, mọi người trò chuyện giống như bằng hữu, sau khi các nàng quen thuộc cho tới bây giờ đều gọi mẹ là Trần chủ nhiệm, không quen gọi là cô.
(*nương tử quân: Vốn chỉ Bình Dương công chúa, con gái của Tùy Mạt Lý Uyên chỉ huy quân đội được xưng là Nương Tử Quân, sau đó dùng để gọi chung đội ngũ do nữ tử tạo thành.)
"Trần chủ nhiệm, cô có ý kiến gì đối với đại học yêu sớm không?" Tư Khiết rất có hứng thú hỏi.
"Đại học cũng không tính là yêu sớm, cô cảm thấy đại học nên yêu đương hết mình một lần, thứ tình cảm này là không có tạp chất nhất, ra đến xã hội lại yêu khả năng lợi ích hai bên muốn ở nhau sẽ nhiều hơn một chút, nếu như từ đại học ra đến xã hội còn có thể yêu nhau bên nhau vậy liền kết hôn, thật tốt đó!" Phục rồi, sao mẹ nói giống ba như đúc? !
"Ôi! Tại sao mẹ của cháu sẽ không suy nghĩ như cô chứ? Cả ngày bà ấy đều lải nhải cháu yêu sớm, ghét bỏ bạn trai cháu, còn bảo cháu sau khi tốt nghiệp hẵng chậm rãi tìm một người điều kiện tốt hơn cháu." Thiên Hi oán trách.
"Nhưng mà cô vẫn muốn nhắc nhở các cháu, yêu thì yêu, nhưng tuyệt đối đừng tạo ra nghiệp chướng gì, làm người là phải chịu trách nhiệm, phải nghĩ hậu quả." Mẹ ám chỉ, chúng tôi vừa nghe liền hiểu, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trịnh Thiên Hi, cười âm hiểm.
"Ấy ấy ấy! ! ! Các cậu đây là làm gì? Nhìn tớ dè chừng ghê vậy, thế nhưng chúng tớ rất giữ quy củ, tuyệt đối không làm chuyện tạo nghiệt, hắn muốn làm tớ cũng không cho." Thiên Hi vội vàng giải thích, mẹ và chúng tôi đều cười thoải mái.
"Vậy chủ nhiệm ngài cùng chú là yêu nhau lúc nào?" Tư Khiết tò mò hỏi.
"Ha ha! Bọn cô là bạn học cao trung, thi lên đại học tuy rằng học chuyên ngành không giống nhau, nhưng từ khi đó liền bắt đầu thư từ qua lại, cả hai đều thích đối phương, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, năm sau liền sinh Mạt Mạt." Chuyện xưa của hai phu thê tôi đã sớm nghe N lần, nhưng mỗi lần nghe đều sẽ không chán, bởi vì ở tại niên đại đó của họ có thể yêu nhau bên nhau đích thực rất ít, chuyện xưa cũng rất phức tạp, Yen và các nàng nghe say sưa ngon lành, mẹ nói thiếu tôi liền vội vàng bổ sung, ha ha!
"Các cháu lớn lên đều xinh đẹp như vậy, ở trường học hẳn là có rất nhiều chàng trai theo đuổi, thấy được thì không nên bỏ qua đâu." Sau khi mẹ kể chuyện xưa của mẹ liền đem câu chuyện chuyển hướng chúng tôi, lời mẹ nói, tôi nghe xong tim liền nhói một cái.
"Trường học của chúng cháu gái xinh có nhiều, chỉ là thiếu mỹ nam, mười cô gái tranh một chàng trai, mệt lắm ạ! Ánh mắt của chúng cháu phải phóng xa một chút mới được." Thiên Hi giả vờ khổ não nói, chọc cho chúng tôi cười khanh khách, cười nhạo nàng đã danh hoa có chủ, cũng đừng nghĩ không đứng đắn.
"Vậy cô muốn hỏi các cháu một chút, Mạt Mạt có phải là đang yêu đương rồi không? Trở về cả ngày nghịch điện thoại di động, mỗi lần cô hỏi nó đều che che giấu giấu." Mẹ đột nhiên hỏi chuyện của tôi, bầu không khí trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, các nàng đều nhìn tôi.
"Mẹ. . . sao mẹ hỏi cái này chứ?" Tôi căng thẳng nói.
"Mẹ lại không hỏi con, mẹ hỏi tụi Yen mà thôi." Mẹ không có ý tốt nhìn tôi cười nói.
"Mạt Mạt không nói với chúng cháu, hẳn là không có, nếu có chúng cháu nhất định sẽ biết được." Tư Khiết, tớ yêu cậu chết mất, cậu luôn ở thời khắc quan trọng giúp tớ dàn xếp.
"Đúng vậy! Người theo đuổi thì có, nhưng Mạt nhi của bọn cháu vẫn không hợp ý, hợp ý rồi nhất định sẽ nói với cô." Thiên Hi cũng nói giúp, mẹ liền không hỏi nữa, thời gian ăn bữa cơm này đủ dài, mãi đến khi Thiên Hi phải dạy học mới cam lòng giải tán.
Sau khi ăn xong tôi dẫn Yen dọc theo bờ biển từ từ tản bộ, mặc dù khí trời rất lạnh, nhưng lòng của chúng tôi là ấm áp. Tôi lấy tay nàng bỏ vào trong túi áo của tôi sưởi ấm, trước khi ra cửa hai đứa "võ trang đầy đủ " bao bọc kín mít, nàng lo lắng tôi sẽ lạnh cổ, choàng lên cho tôi một cái khăn quàng cổ dày, tôi yêu cầu hai người cùng đeo một cái, đi gần nhau, nàng cười gật đầu đáp ứng.
"Lạnh không?" Tôi ôm eo của nàng hỏi.
"Không lạnh một tẹo nào, đi đi lại lại bắt đầu nóng rồi." Yen rút tay ra từ trong túi của tôi, cởi ra khăn quàng cổ.
"Ngày hôm nay mẹ nói cái gì với cậu vậy?" Tôi nhịn cả đêm, hiện tại rốt cuộc có cơ hội hỏi rồi.
"Ha ha! Bí mật, không nói cho cậu." Yen nghịch ngợm đi thụt lùi nhìn tôi nói.
"Cậu được lắm, giữa cậu và tớ còn có bí mật? Nói mau, bằng không liền 'kẽo kẹt' cậu." Tôi duỗi ra ma chưởng, tiến lên đe dọa nàng, nàng xoay người liền chạy đi rồi.
"Muốn chạy? Xem tớ bắt được cậu như thế nào." Tôi đuổi theo phía sau nàng, chưa đuổi theo vài bước nàng liền ngừng lại, đột nhiên quay người ôm lấy tôi.
"Xin lỗi! Tớ quên cậu có thương tích, không có sao chứ, đau không?" Tay Yen điểm nhẹ ở trên ngực của tôi, sốt sắng hỏi.
"Ô! Cậu không nói tớ cũng quên mất, không có chuyện gì! Tớ không yếu ớt như vậy, cậu đừng sốt sắng." Tôi khanh khách cười nói.
Nàng cứ ở sau lưng ôm tôi như vậy, chúng tôi đồng bộ nhấc chân đi, đưa tới ánh mắt tò mò của người qua đường, chúng tôi không để ý đến, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này, cảm giác được nàng ôm thật tốt.
"Mẹ cậu nói nghỉ hè muốn tớ tới nhà cậu ở một quãng thời gian, không phải em gái họ nhà cậu cũng muốn thi học viện âm nhạc sao? Mẹ cậu muốn nhờ tớ tới đây làm tiểu lão sư, còn có thù lao cao." Yen ôm tôi bước đi, nói ra chuyện đêm nay mẹ nói với nàng.
"Hả? Thật à?" Tôi nghe xong phấn khởi xoay người ôm nàng hỏi.
"Ừm, nhưng mà phải hỏi người nhà tớ một chút, nếu như đáp ứng, tớ liền đến." Yen véo nhẹ lấy mặt của tôi nói.
"Ha ha! Quá hay rồi! Nhưng mà nghỉ hè cậu ở nhà làm thêm thu nhập cao hơn ở đây, vậy không tốt đâu." Dù rằng tôi rất hưng phấn, nhưng nghĩ tới đây tôi lại không muốn làm khó nàng.
"Đứa ngốc! Tiền không phải quan trọng, quan trọng là tớ muốn thời gian ở bên cậu nhiều hơn một chút, công việc mãi mãi cũng làm không xong, cậu nói đúng không?" Ánh mắt Yen dịu dàng nhìn tôi, dường như muốn hút tôi vào trong đó.
"Ngẫm lại liền vui vẻ, yêu mẹ tớ chết mất, ha ha!" Tôi cao hứng nói.
"Hôn tớ." Yen thâm tình nhìn tôi, bá đạo mà lại nhu thuận nói.
"Chuyện này. . . rất nhiều người." Tôi xấu hổ nói nhỏ.
"Cậu dám không?" Yen bình tĩnh nhìn tôi.
Đây không phải là nàng chọc ghẹo tôi sao? Tôi không do dự, nâng mặt nàng, nhắm mắt lại, từ từ hôn lên môi nàng, cơ thể nàng hơi run lên, ôm chặt lấy tôi, cảm giác xung quanh chỉ có hai ta. . . .