Yen biểu diễn hoàn mỹ giành được tràng vỗ tay kéo dài, mà tâm tình tôi lúc này tràn ngập phức tạp, kinh hoảng và bất an, tôi không biết đến tột cùng mình bị làm sao vậy, tại sao sẽ động lòng với con gái, tôi nghĩ tôi chỉ là bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp, tài hoa cùng nội hàm của nàng, chỉ là thưởng thức mà thôi, không phải cái khác. Tôi không ngừng giải thích vì mình.
Sau khi biểu diễn kết thúc, sáu người chúng tôi chuẩn bị đi ăn khuya chúc mừng, mới vừa đi ra nhà hát, lại đụng phải Lưu Minh, thực ra nói đụng phải không bằng nói hắn ở đây chờ Yen đi ra. Bên cạnh hắn còn có hai vị sư huynh, Lưu Minh tiến đến nhiệt tình chào hỏi chúng tôi: "Hi! Các sư muội. Đêm nay biểu diễn rất tuyệt đó!" Bốn người các nàng cũng chưa gặp Lưu Minh, đầy mặt nghi hoặc nhìn nhau. Yen giải thích nói:" Đây là Lưu Minh, sư huynh của tớ, chúng tớ đều là học sinh giáo sư Vương.", Lưu Minh nói tiếp: "Đêm nay có rảnh không? Bọn anh muốn mời các em đi ăn khuya, không biết có vinh hạnh này không?"
Vừa thấy có người mời khách hơn nữa còn quen biết với Yen, tụi Thiên Hi và Tiểu Đằng vui vẻ đồng ý ngay. Tôi nhìn vẻ mặt Yen hơi khó xử, tôi biết kỳ thực nàng cũng không mong muốn ở cùng với bọn hắn, nhưng nàng cũng chỉ đành đáp ứng. Chúng tôi ăn ở ngay ngoài trường học, khi đi trên đường họ liền bắt đầu quen thuộc, không ngừng mà nói chuyện biểu diễn đêm nay, Yen đứng ở bên cạnh kéo tay tôi, vẫn không lên tiếng, tôi cũng buồn bực, ánh mắt Lưu Minh thỉnh thoảng nhìn sang. Đến quán trà, ba người con trai bọn họ hết sức ngồi trộn lẫn, Lưu Minh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Yen, ngồi bên cạnh tôi là một cậu trai có vóc người cao hơn Lưu Minh, trông rất nam tính, anh ta ngồi xuống cùng tôi bắt chuyện: "Hạ Mạt, chào em! Anh tên Cao Phàm, tối nay rất hân hạnh được biết em, em biểu diễn rất xuất sắc." Trong lòng tôi suy đoán chắc chắn là Lưu Minh nói cho anh ta biết tên tôi, tôi gượng ép nở nụ cười: "Haha, cảm ơn! Sư huynh quá khen." Đối với người xa lạ, tôi không biết nên làm quen với người ta thế nào. Tối đó anh ta thao thao bất tuyệt nói với tôi rất nhiều, một câu tôi cũng nghe không vào, chỉ có thể giả bộ không ngừng gật đầu, trong lòng luôn mất tập trung, tôi thấy Lưu Minh liên tục gắp thức ăn cho Yen, săn sóc giúp nàng đổi trà nguội....
Qua một lúc, tôi nhìn thấy có một món tráng miệng đặt vào trong bát của mình, là Yen gắp cho tôi. Nàng nhìn tôi nói: "Tối nay cậu ăn ít như vậy, bây giờ ăn nhiều chút, có muốn gọi bát cháo không?". Tôi chợt hiểu ra, cười vui nói: "Được! Nhưng mà tớ có thể không ăn hết, cậu giúp tớ ăn chút nhé?" Yen mỉm cười gật đầu.
Lúc này Tư Khiết đứng lên nói: "Đến đến đến, chúng ta lấy trà thay rượu cạn một chén, chúc mừng ba chị em tốt của ký túc xá chúng ta biểu diễn thành công, cạn chén!" Chúng tôi đều đứng lên, giơ cao chén trà, thoải mái cười. Nhiều người náo nhiệt đúng là tốt, có thể che giấu bất an trong lòng tôi.
Trên đường trở về Cao Phàm hỏi xin số điện thoại của tôi, sau khi do dự thì vẫn quyết định cho anh ta, nghĩ thầm cũng không có gì ghê gớm, không cho trái lại người ta sẽ nói hẹp hòi. Trở lại ký túc xá, Tiểu Đằng liền vui vẻ dang rộng hai tay ôm tôi và Yen, nói: "Trời ơi! Thần kinh đầu của tớ rốt cục có thể dịu xuống chút rồi, mấy ngày nay tinh thần thật là căng thẳng cao độ." Tôi cũng vui vẻ nói: "Đúng vậy! đêm nay có thể an giấc ngủ rồi."
"Nhìn chút tiền đồ này của hai cậu, không phải chỉ là biểu diễn thôi? Yen người ta cũng không coi là chuyện to tát gì đâu." Mạn Văn chống nạnh dùng ánh mắt xem thường nhìn chúng tôi nói, cả bọn cùng bật cười.
Tối nay thật là vui vẻ, cũng thật là thấp thỏm...
Học sinh mới nhập học đều phải tham gia huấn luyện quân sự, chúng tôi đều rất phấn khởi, bởi vì chưa từng trải qua cuộc sống quân sự hóa, cảm thấy rất mới mẻ. Khi mặc vào quần áo rằn ri được lĩnh, cảm thấy tư thế oai hùng, hội chị em đều trang điểm nói muốn chụp ảnh lưu niệm, đây là tấm hình tập thể đầu tiên ký túc xá chúng tôi chụp, Yen đứng bên cạnh ôm bờ vai tôi, chúng tôi nở nụ cười cực kỳ xán lạn, nhiều năm như vậy bức ảnh được đóng khung cẩn thận vẫn luôn đặt trong phòng sách của chúng tôi.
Ngày ấy bắt đầu huấn luyện quân sự, chúng tôi liền bắt đầu kêu khổ thấu trời, cả ngày học đứng kiểu quân đội, tập luyện. Còn phải thời gian dài "hưởng thụ" tắm nắng, tất cả chúng tôi mồ hôi đầm đìa. Tư Khiết đứng bên tay trái tôi, nàng nhỏ giọng nói với tôi: "Má ơi! Còn phải đứng bao lâu đây? Tớ sắp không chịu nổi rồi, chân tớ như nhũn ra." Trên mặt tôi không ngừng chảy mồ hôi hột, mồ hôi mằn mặn thấm vào trong đôi mắt đều sắp không mở được, lớn như vậy còn chưa từng thử qua loại đãi ngộ này, nhưng tôi vẫn cắn răng nhỏ giọng dỗ dành Tư Khiết: "Kiên trì thêm chút nữa, cậu hãy tưởng tượng lát nữa sẽ có bữa cơm ngon miệng, chân cậu liền sẽ không mềm nhũn." Tư Khiết cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu đúng là thùng cơm! Tớ phục cậu sát đất, bây giờ tớ chỉ muốn ngồi xuống cầm cái quạt quạt một hồi, sau đó uống ngụm coca cola lạnh buốt". Tiếng nói chuyện của chúng tôi bị huấn luyện viên nghe thấy được, ông ấy lớn tiếng nói: "Hai vị bạn học hàng thứ hai bên tay trái ra khỏi hàng!"
Tôi có loại dự cảm xấu! Hai chúng tôi ngoan ngoãn ra khỏi hàng, huấn luyện viên vẫn lớn tiếng nói với chúng tôi: "Hai người các cô, bây giờ chạy năm vòng quanh sân luyện tập, nhanh!"
OMG! Linh cảm của tôi lúc nào thì linh nghiệm như vậy?! Tôi ghét nhất chính là chạy bộ, lúc này trái lại Tư Khiết đến dỗ dành tôi, nhìn tôi nói: "Chạy mau đi, chạy bộ còn dễ chịu hơn đứng như cái tượng gỗ." Thế là dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hai chúng tôi chạy quanh sân luyện tập, lúc đang chạy con mắt tôi tìm kiếm bóng người Yen, ở cách đó không xa đã thấy đội ngũ khoa các nàng, rất nhanh tôi đã thấy nàng, nàng bao giờ cũng dễ thấy như vậy, đứng thẳng tắp ở hàng thứ nhất, lúc tôi chạy đến cách nàng mười mấy mét, nàng nhìn thấy tôi, tôi tinh nghịch vẫy tay chào hỏi với nàng, nàng kinh ngạc trợn hai mắt. Tư Khiết tức giận nói: "Cậu còn vẫy tay? Bị huấn luyện viên phát hiện phạt chúng ta chạy thêm năm vòng nữa, tớ sẽ không tha cho cậu."
Chạy vòng thứ ba tôi cũng sắp chạy hết nổi rồi, bỗng tôi nghe thấy tiếng hoan hô, hóa ra là giải tán ăn cơm. Tôi cao hứng nói: "A! Giải tán rồi, có phải chúng ta có thể không cần chạy nữa?" Tôi mới vừa dừng bước lại, liền nghe thấy huấn luyện viên thổi còi với chúng tôi, ra hiệu chúng tôi tiếp tục chạy. Tôi thở hổn hển, không ngừng nuốt nước miếng. Tư Khiết kéo tôi, thở hổn hển nói: "Mạt Mạt, còn có hai vòng, cố lên!" Tôi bị nàng kéo chậm rãi chạy, chạy chưa được một lúc, tôi nghe thấy phía sau chúng tôi có tiếng bước chân, hai chúng tôi quay lại nhìn, là Yen, Thiên Hi, Mạn Văn và Tiểu Đằng. Các nàng chạy đến bên người chúng tôi, Mạn Văn đùa giỡn nói: "Ha! Hai cậu trở thành nhân vật tiêu điểm đợt này, có phát biểu cảm nghĩ gì không?" Thiên Hi tiếp lời nói: "Hai cậu muốn nổi tiếng cũng không cần nghĩ ra chiêu này đâu! Haha!" Tư Khiết thở hồng hộc nói: "Ơ kìa! Các cậu chỉ có thể thương xót chúng tớ, đừng tiếp tục tổn thương chúng tớ."
Yen chạy ở bên cạnh tôi, ánh mắt lo lắng nhìn tôi nói: "Mạt Mạt, vẫn được chứ? Phải kiên trì lên nhé!" Tôi nghe giọng nói êm tai của nàng, cơ thể giống như bơm vào chất kích thích, lên dây cót tinh thần đáp lại:"Ừm! Không thành vấn đề!"
"Cố lên! Chúng tớ chạy cùng với hai cậu." Yen khích lệ nói, sau đó chúng tôi đồng thời lớn tiếng hô cố lên!!!
Đây chính là hội chị em tốt của tôi, các nàng luôn luôn khiến tôi cảm động, nếu trong bốn năm không có các nàng thì cuộc sống của tôi sẽ thua kém không ít.
Sau khi chạy xong năm vòng, bị huấn luyện viên thuyết giáo một phen, chúng tôi liền không thể chờ đợi được nữa đi căn tin dùng cơm, lúc xếp hàng gọi cơm, tôi hỏi Yen: "Hôm nay vẫn tốt chứ? Có chỗ nào khó chịu không?" Yen nói: "Ừm! Vẫn tốt, hồi bé học ba lê vất vả hơn cái này, trái lại tớ thật lo lắng cậu không kiên trì được." Hóa ra nàng cũng lo lắng cho tôi, tôi há hốc miệng, nói: "Haha! Chẳng trách, mặc dù nhìn cậu gầy hơn tớ, nhưng tớ cảm thấy cậu khỏe khoắn hơn tớ nhiều."
Sau khi chúng tôi tìm chỗ ngồi xuống, Thiên Hi liền nói: "Chúng ta phải nhanh nhanh ăn cơm, vừa nãy nghe người của khoa chúng tớ nói sau một tiếng rưỡi phải tập hợp, tối nay bố trí toàn thể học sinh lạp ca*." Mới vừa nói xong, phát thanh trong căn tin cũng vang lên, tin tức nhận được chứng thực.
(*Lạp ca: 2 đơn vị chiến đấu khác nhau (đa số là giữa đại đội hoặc giữa tiểu đội) bên trong quân giải phóng nhân dân Trung Quốc thi hát với nhau, đó là một loại phương thức giải trí, thông thường tiến hành bằng phương thức đồng ca, là hiện tượng văn hóa độc hữu của quân doanh quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.)
Tôi ăn như hổ đói, Yen còn bảo tôi ăn chậm một chút, mới vừa mua nước tôi thoáng cái đã uống sạch, khi đang muốn mua thêm một chai, Yen liền đưa nước của nàng cho tôi, mỉm cười nói: "Nếu như không ngại thì uống của tớ đi, tớ uống không hết." Tôi đỏ mặt đón nhận đồ uống, nói: "Cảm ơn!". Lúc đó lòng tôi cao hứng kì lạ, đây là lần đầu tiên uống đồ nàng đã uống.
Sau khi ăn xong trở lại ký túc xá, tôi không chịu được cả người dính nhơm nhớp, chạy đi tắm rửa đầu tiên. Lúc tiến vào phòng tắm tôi nghe thấy Tiểu Đằng ở bên ngoài gọi: "Mạt Mạt, cậu tắm nhanh nhanh lên, tớ cũng muốn tắm." Tiếp đó lại nghe thấy Mạn Văn nói: "Mạt Mạt, tớ có thể đi vào tắm cùng cậu được không? Như vậy tiết kiệm thời gian, sắp không đủ giờ rồi." Tôi nghe xong lập tức nói: "Không được! Tớ thật nhanh, các cậu đợi một tý." Lớn như vậy mà tôi còn chưa từng tắm cùng ai, tôi không quen.
Lúc tôi cởi xong áo, nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Hi nói: "Mạt Mạt, cậu lấy giúp tớ khăn mặt một tý." Tôi cũng không hề nghĩ ngợi liền cầm lấy khăn mặt nàng treo ở phòng tắm, mở ra một khe cửa đưa cho nàng, bất thình lình bị mấy người các nàng đẩy ra.
Tôi sợ hãi, hai tay che chở trước ngực lớn tiếng kêu: "A!!!!!!! Các cậu muốn làm gì???" Các nàng vọt vào, Yen cũng cười cùng theo vào, sau đó nhìn thấy các nàng như không có chuyện gì mà cởi quần áo, Mạn Văn vừa búi tóc vừa âm hiểm cười nói: "Bé con! Cậu có, tớ có, tất cả mọi người đều có, còn thẹn thùng?! Haha!"
Tôi tức giận nói: "Hóa ra các cậu đã thương lượng kỹ càng rồi, quá đáng ghét, tớ muốn chống án!"
Tư Khiết cười lớn nói: "Haha! Chống án không có hiệu lực!" (phòng tắm của ký túc xá chúng tôi cũng tương đối lớn, bởi vì chúng tôi vừa vặn ở chỗ rẽ, không gian lớn hơn một chút so với ký túc xá khác, có hai cái vòi hoa sen)
Tôi chỉ đứng ở một góc cũng không nhúc nhích, bình tĩnh đứng, lúc thấy thân thể của Yen, tôi xấu hổ cúi đầu không dám nhìn, mặt từ trước đến nay cũng chưa từng nóng hầm hập như thế. Các nàng thấy tôi còn đứng im ở đây không tắm, Thiên Hi liền hô hào các nàng lại đây, cùng cưỡng ép cởi quần áo của tôi, tôi hận đó nha!
Kết quả phản kháng chính là "thương tích khắp người", cánh tay tôi đều bị các nàng bấm đỏ, các nàng cố ý cậu một câu tớ một câu bình luận thân thể tôi, "Ơ! Mạt Mạt dáng người tốt như vậy, không cho người ta xem đáng tiếc ha $#&*@!$%^&%^^", Yen cũng cười nhìn tôi, tôi lúng túng cực kỳ, tức tối nói: "Đám nữ sắc quỷ các cậu, quá đáng ghét!" Nhanh chóng tắm xong, túm lấy khăn tắm ôm thân thể vọt ra bên ngoài như trốn chạy, các nàng ở bên trong cười ha hả.
Sau vụ đó, tôi thường hay bị các nàng trêu đùa như vậy, dần dần cũng quen cùng mọi người tắm rửa, haha!