Hai ngày trước khai giảng, năm người chúng tôi tới nội thành tản bộ, mua chút đồ dùng hàng ngày, đi ăn món bình dân nổi danh nhất bản địa. Mạn Văn là cô gái xài tiền như nước, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, những người khác đều mua chút nhu phẩm cần thiết mà thôi. Ngày cuối cùng chúng tôi còn đi tới hiệu sách lớn nhất, vừa đến đó tôi liền không muốn đi những nơi khác, bởi vì nơi đó có đủ mọi sách vở, ghi âm và ghi hình âm nhạc, chúng tôi đều phấn khởi nghị luận, không chú ý tới cường độ âm thanh của chúng tôi, dẫn tới người xung quanh trợn mắt khinh thường. Chúng tôi ra ngoài đi dạo thu hoạch to lớn nhất chính là ai cũng mua được sách nhạc phổ ưa thích, buổi tối trở về trường học còn không ngừng thảo luận trên đường, từ lúc vẫn luôn miệng nói đến lúc tiến vào cửa ký túc xá, phát hiện cửa đã mở.
Sau khi chúng tôi tiến vào, nhìn thấy một cô gái đưa lưng về phía chúng tôi đang sắp xếp đồ đạc, nghe thấy tiếng của chúng tôi nàng quay người lại. Lúc này Thiên Hi và Tiểu Đằng trăm miệng một lời nói:"A! Yen đã về rồi?!" Yen nhìn các nàng rồi vui vẻ nở nụ cười, "Ừ! Tớ đã trở về, các cậu đều đi đâu thế?" "Chúng tớ đi #¥%&**8¥......."
Tôi ngây ngẩn cả người! Các nàng nói cái gì tôi đều không nghe lọt tai, nhìn cô gái trước mắt này, mái tóc đen bóng thẳng dài, tóc mái thoáng nghiêng phía bên phải, lông mày thanh tú nhỏ và cong, mắt to hai mí, sống mũi cao dọc dừa, đôi môi thật mỏng, khuôn mặt dài thật duyên dáng! Lớn như vậy còn chưa tận mắt thấy cô gái nào xinh xắn như thế, với lại tiếng nói còn hết sức dịu dàng??????
"Cậu nói có đúng hay không Mạt Mạt?" Tôi bị câu hỏi của Tư Khiết đánh thức, ánh mắt năm người đồng loạt nhìn tôi, tôi căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, nói lắp: "A? Các cậu nói cái gì?"
"Cậu không phải đứng ngủ đó chứ?" Tư Khiết bất đắc dĩ cười nói tôi. Lúc này tôi cũng nhìn thấy Yen mỉm cười nhìn tôi, tôi thẹn thùng lập tức cúi đầu, mím chặt môi, nghĩ thầm: "Đáng chết! Doãn Hạ Mạt, mày đây là đang làm cái gì? Không phải chỉ là một mỹ nữ thôi, đến mức thế sao?" Từ nhỏ đến lớn tôi gặp phải người xa lạ hoặc một số chuyện sẽ rất thẹn thùng.
"Đúng rồi! Hai người bọn họ còn chưa quen biết đâu, quên giới thiệu. Yen, người bạn nhỏ thẹn thùng này tên là Doãn Hạ Mạt, ký túc xá chúng ta đến báo danh muộn nhất chính là cậu ấy, haha."
"Hey! Chào Hạ Mạt." Yen đưa lên tay phải nhẹ nhàng vẫy chào với tôi.
Tôi không biết phát thần kinh cái gì, có lẽ là vì che giấu căng thẳng, đột nhiên rất nhiệt tình đáp lại: "Chào! Yen, trước đây chưa gặp cậu đã sớm nghe mấy cậu ấy nói cậu là một đại mỹ nữ, hôm nay thấy quả nhiên chính xác nha. "
Nói xong tôi bị mấy người các nàng chế nhạo, nói vẻ mặt của tôi biến hóa thật nhanh, nhanh hơn Tôn Ngộ Không, tôi buồn bực chết, cho chút mặt mũi có được hay không hả! Tôi tức giận nói: "Tán gẫu vậy thôi! Tớ sắp chết đói rồi, mau mau đi ăn cơm đi."
Tiểu Đằng nói: "Giờ này căn tin cơm nước cũng sắp không còn, không bằng chúng ta ra ngoài trường học ăn đi? Ký túc xá chúng ta đến đủ người, coi như chúc mừng một tý?"
Mạn Văn sảng khoái nói: "Lý do này rất tốt! Làm con chó*."
"Làm con chó???" Chúng tôi không rõ ý nàng, đều hỏi.
Mạn Văn trừng khinh thường, nói: "Thật ngốc! Làm con chó, let's go!"
(*làm con chó phát âm na ná let's go.)
"Ha ha ha ha!!!" Chúng tôi đều cười đau bụng, đối với từ mới này chúng tôi rất là yêu thích, đến mức về sau thường hay dùng.
Sáu người chúng tôi đi dàn hàng ngang, học sinh bên đường đều quay đầu lại nhìn chúng tôi, bởi vì mấy người chúng tôi khá cao, vả lại cũng không mập, thấp nhất cũng có 1m64, chiều cao của Yen 1m67. Cao muội Mạn Văn, không làm người khác chú ý mới lạ.
Cuối cùng chúng tôi chọn một quán ăn Tứ Xuyên nhỏ, mỗi người phụ trách gọi một loại món ăn, sau đó chia tiền theo bình quân đầu người, đến lượt tôi gọi món, tôi liền lúng túng, lầm bầm lầu bầu nói: "Sao đều là cay vậy?", Mạn Văn gõ đầu tôi một cái, nói: "Tớ nói nè bạn học Tiểu Mạt, cậu chưa từng ăn món cay Tứ Xuyên à? Món cay Tứ Xuyên nổi danh chính là tê tê cay nha."
Tôi không phục nói: "Tớ biết là cay, nhưng mà nên có một số món ăn phải không cay chứ?"
"Vậy thì gọi đầu bếp cho chút món ăn không cay đi." Yen nhẹ giọng nói. Tôi như gặp cứu tinh, lập tức gật đầu nói được.
Lúc món ăn còn chưa lên bốn người bọn họ đều líu ra líu ríu tán gẫu, chỉ có tôi cùng Yen lẳng lặng nghe, nàng mặc một bộ áo váy màu trắng, lúc ngồi thì khoanh tay, khóe miệng hơi cong lên. Tôi yên tĩnh chủ yếu là tôi quá đói, người tôi có một tật xấu, chính là hai ngày không ăn cơm toàn thân tôi liền uể oải, ngày hôm qua toàn ăn vặt, cách hiện tại đã rất lâu không ăn cơm, cho nên tôi rã rời. Khi cơm và thức ăn đều lên hết, tôi thực cao hứng, cầm lấy đũa liền ăn một miếng cơm. Người đang rất đói ăn cái gì cũng ngon miệng, tôi đang nỗ lực ăn, các nàng còn đang không ngừng trò chuyện, qua chừng mười phút, tôi nghe thấy Thiên Hi nói: "Ôi chao! Tớ nói nè Yen, sao cậu đến cả động tác ăn cơm cũng cầm đẹp như vậy? Có để người sống hay không? Cậu nhìn Mạt Mạt của chúng ta một chút, giống hệt quỷ đói đầu thai, chúng tớ còn chưa ăn xong nửa bát cơm, cậu ấy cũng đã đến bát cơm thứ hai. "
Tôi suýt chút nữa nghẹn thở, lập tức liền cảm thấy oan ức, nhẹ giọng nói: "Tớ đói! Hai ngày nay tớ chưa một hột cơm nào vào bụng, chân yếu tay mềm." Nói xong các nàng đều cười lớn, chỉ có Yen dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:" Ăn từ từ, dễ tiêu hóa." Nhìn nàng, tôi xấu hổ hãm lại tốc độ. Trời ơi! Mắc cỡ chết người.
Tôi ăn cơm không bỏ sót một hạt gạo, bình thường rất ít lãng phí đồ ăn, tôi lén lút thoáng nhìn Yen, nàng cũng chầm chậm ăn hết cơm, hóa ra nàng cũng là người không lãng phí đồ ăn.