Thời gian đăng bài: 21:55:52 20-12-2012
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Yen ở đây chơi cực kỳ vui vẻ, vì có nàng ở bên cả ngày tôi đều vui tươi hớn hở, trưa hôm nay lại phải quay về trường, mẹ bảo chúng tôi đi ra ngoài hiên.
"Hai đứa mau đến đây cân xem có thêm được tí thịt nào không?" Mẹ ở bên cạnh lấy cân từ trong tủ để đồ ra, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ.
"Ui cha! Mạt nhi con nặng hơn trước hai ký nè! Trước đây có ăn thế nào cũng không tăng cân nhiều vậy, may mà Tiểu Bảo đến nhà chúng ta nha, Tiểu Bảo, nào! Tới con đó." Tôi đứng lên trước, mẹ nhìn con số trên cân hăm hở nói, khó trách sao tôi cứ thấy mặt mình hơi phì ra.
"Kaka! Con cũng mập lên một ký bảy." Yen đứng lên nhìn con số vui vẻ nói.
"Haha, vậy quá tốt rồi! Ôi chao! Lần này cô có thể ăn nói với ba mẹ con rồi, ăn mập lên một chút tốt hơn nhiều, khí huyết cũng khác nữa." Mẹ cất cái cân đi nói
"Đây đều nhờ công lao của chủ nhiệm mỗi ngày đều nấu một bữa thịnh soạn dinh dưỡng phong phú đó, con ăn đến no căng bụng mà vẫn muốn ăn thêm." Yen thật là biết nói chuyện, mẹ nghe ngọt đến sâu răng, tuy không thấy nàng mập lên bao nhiêu nhưng khí sắc gương mặt cực kỳ tốt, hồng hào đỏ au, tôi nghĩ đây chính là sự kỳ diệu của tình yêu, hai người mỗi ngày có thể vui vẻ ở bên nhau, dĩ nhiên trong lòng vui vẻ thì người cũng tròn lên.
"Khi nào được nghỉ con lại cùng Mạt nhi về đây, dì và chú đều rất không nỡ để con đi đâu." Mẹ dịu dàng nhìn Tiểu Bảo nói, bà chưa từng dịu dàng với tôi như vậy, nhưng mà trong lòng tôi rất vui, vì ba mẹ đều yêu quý nàng.
Đêm qua đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, mẹ mua túi lớn túi nhỏ đủ loại đặc sản đưa cho Yen để mang về biếu ba mẹ nàng, hôm nay bác tôi và em họ cũng mang đến rất nhiều hải sản khô thượng đẳng tặng cho Yen, nàng ngại không muốn nhận nhưng lần này bác nói nàng nhất định phải nhận, để cảm ơn nàng đã dạy học cho em họ, giúp nó tiến bộ rất nhiều, cuối cùng vẫn là tôi phải thay nàng nhận lấy. Nghĩ đến kỳ nghỉ hè vui vẻ cứ thế kết thúc, hai đứa đều cảm thấy thời gian quá ngắn ngủi, nhưng về trường lại có thể tiếp tục ở bên nhau nên cũng không hụt hẫng lắm.
Trên đường quay về trường, bốn đứa ở trên xe vui vẻ trò chuyện, tôi, Tư Khiết và Thiên Hi đều liên tục cầm đồ ăn vặt, Yen thì không thích tôi ăn quá nhiều đồ chứa chất bảo quản.
"Doãn Hạ Mạt, miệng cậu nên ngừng lại rồi đó." Nàng nghiêm khắc lườm tôi nói.
"Hihi! Không ăn nữa, không ăn nữa." Tôi vội vàng cất hết đồ ăn đi.
"Hehe! Tiểu Mạt nhi thật nghe lời, cuối cùng cũng có người có thể trị cậu rồi." Thiên Hi chồm mặt tới trước mặt tôi, khoái chí nói.
"Biến! Là tớ tự nguyện mà, sao hả?" Tôi đưa tay đánh lên mặt nàng, nàng liền an vị ngồi lại đàng hoàng.
"Hai cậu mau ngủ đi, đừng làm ồn người khác nữa." Yen nghiêm túc nói lần nữa.
"Oh!" Tôi và Thiên Hi rụt cổ lại, giống như hai đứa trẻ làm sai, nhìn nhau bĩu môi.
"Ngoan! Ôm cậu ngủ một lát, còn một lúc nữa mới tới." Yen dịu dàng lại, giơ cánh tay ra để tôi gối đầu lên, tôi mỉm cười nghiêng người ôm lấy nàng, nghe nhịp tim đập của nàng, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đến trạm xe, ba mẹ Yen đến đón chúng tôi, tối nay ngủ ở nhà nàng, chú và dì đã lâu không gặp con gái bảo bối, vừa nhìn thấy liền ôm nàng, cảm giác thật đầm ấm, tiếp đó hỏi thăm chúng tôi. Về nhà Yen, dì liền bảo tôi gọi điện cho mẹ, hai người lại khách sáo trò chuyện với nhau. Ăn cơm xong chúng tôi về phòng xem hoạt hình một lúc rồi tắm rửa đi ngủ, chuẩn bị đón chào buổi khai giảng ngày mai.
Trở về trường học thân quen tràn đầy niềm vui, cuộc sống năm ba của chúng tôi sắp bắt đầu rồi. Ngày mai mới chính thức lên lớp, trên lầu đàn đã náo nhiệt, xa xa truyền tới âm thanh của các loại nhạc cụ và tiếng luyện thanh, bầu không khí này thật tốt, trên đường về ký túc xá lại nhìn thấy thêm nhiều gương mặt mới, nhìn thấy những gương mặt non nớt của các đàn em, khiến tôi nhớ lại khung cảnh ngày vừa nhập học, cảnh tượng sáu đứa chúng tôi lần đầu biết nhau như rõ mồn một hiện ngay trước mắt, giờ đây mới chớp mắt mà đã lên năm ba rồi.
"Cậu là ai?" Bốn người chúng tôi vừa bước tới cửa phòng ký túc xá, phát hiện cửa đã mở, bên trong có một cô gái tóc siêu ngắn đang ngồi xổm thu dọn đồ đạc, quay lưng lại với chúng tôi, cả bọn nghi ngờ hỏi.
"Haha! Mấy cậu về rồi à." Cô gái đột nhiên xoay người, sảng khoái cười.
"Oh my god! Mạn Văn? Cậu...sao cậu cắt tóc rồi?" Thiên Hi là người đầu tiên la lên, cả đám đều không dám tin người đang đứng trước mặt là Mạn Văn.
"Trời ơi! Tớ thật nghi ngờ cậu có phải là em gái của Mạn Văn không? Sao lại có thể, cậu ấy siêu yêu quý mái tóc dài của mình, sao có thể cắt đi chứ?" Tư Khiết đưa tay lên che miệng không dám tin nhìn Mạn Văn.
"Mấy chị em! Tớ về rồi nè, sao đứng ngây hết trước cửa làm gì vậy?...Woa! Đây...đây là Mạn Văn sao?" Tiểu Đằng là người trở về cuối cùng, vừa bước vào cửa liền hết hồn.
"Văn Văn, cậu chịu đả kích gì vậy? Sao lại có can đảm đi cắt tóc ngắn như vậy?" Yen qua cơn sốc rồi mới hỏi.
"Hehe! Đây không phải là cho các cậu một bất ngờ sao, thế nào? Có đẹp không? Có phải cool chết luôn không? Vừa nãy khi tớ quay lại ký túc xá có rất nhiều sư muội nhìn tớ nha." Mạn Văn chống eo cười đắc ý.
"Nói mau! Chịu đả kích gì hả? Tớ không tin cậu lại có thể hạ quyết tâm cắt tóc đâu." Tư Khiết bước lên nhéo lỗ tai nàng, chúng tôi rất hiểu nàng, chắc chắn phải có lý do.
"Tin tốt và tin xấu, các cậu muốn nghe cái nào trước?" Mạn Văn ngồi xếp bằng lên giường của tôi, tinh nghịch hỏi.
"Ôi chao ơi! Tiểu Bánh Bao đại nhân của tôi, cậu đừng úp úp mở mở nữa, làm bọn tớ sốt ruột muốn chết." Thiên Hi cũng bỏ hành lý xuống, đi tới trước mặt Mạn Văn lắc lắc vai của nàng nói.
"Chậc...được rồi! Nói tin tốt trước, tớ được công ty người mẫu nhận rồi, tuần sau chính thức ký hợp đồng." Mạn Văn vui vẻ nói.
"Thật không? Tốt quá rồi!" Tiểu Đằng hưng phấn vỗ tay.
"Woa! Nghĩ đến có thể đi trên sàn catwalk thật là ngầu đó, hơn nữa lại là công ty lớn nha." Thiên Hi cũng hưng phấn theo.
"Cho nên công ty yêu cầu cậu cắt tóc hả? Khó tin quá nha!" Tư Khiết hỏi tới trọng điểm.
"Một trong những nguyên nhân đó, bọn họ muốn chụp cho tớ một bộ hình quảng cáo, yêu cầu kiểu tóc phải cool một chút, tớ nghĩ cũng không thèm nghĩ liền cắt luôn." Mạn Văn giải thích.
"Không đơn giản vậy chứ?" Ánh mắt sắc bén của Yen nhìn nàng.
"Hehe! Các cậu thật là hiểu tớ mà. Tớ...tớ và Lục Hiểu Đông hoàn toàn xong rồi." Mạn Văn cúi đầu nói nhỏ.
"Cái gì????" Cả đám lần nữa la thất thanh.
"Trời ạ! Nói ra ai mà tin cơ chứ? Hai cậu như là do thần tiên se duyên mà! Ân ái muốn chết, sao nói xong là xong được?" Thiên Hi kích động hỏi.
"Đúng đó! Cả ngày thấy hai cậu ngọt như mía lùi, nghỉ hè cậu còn gọi cho tớ nói cậu và honey vui vẻ biết bao nhiêu, sao bây giờ lại..." Tiểu Đằng không tin được nhìn Mạn Văn.
"Các cậu để cậu ấy nói tiếp đã." Yen ngồi lên mép bàn học, một chân nàng chống xuống đất, khoanh hai tay lại chờ Mạn Văn nói.
"Trời ơi! Bây giờ tớ mới thật sự cảm thấy đàn ông mà tin được thì heo nái cũng biết leo cây!...Tuần trước tớ cùng người trong dàn nhạc đi đến nơi khác biểu diễn nhưng kế hoạch thay đổi nên về sớm hơn một ngày, ban đầu tớ muốn gọi hắn tới đón nhưng nghĩ lại thời gian này hắn lúc nào cũng nói bận, nên tớ nhịn tự mình bắt xe qua chỗ hắn, muốn cho hắn một bất ngờ, ai ngờ tới khoảnh khắc tớ mở cửa bước vào phòng, ngược lại hắn mới là người cho tớ một bất ngờ cực lớn, hắn đang ôm một cô gái khác ngủ khò khò."
"Hả???" Bọn tôi đồng thời la lên, đứng lên bước lại gần Mạn Văn.
"Lúc đó tớ nhào tới bên giường, lật tung chăn quăng xuống đất, nhìn thấy thân thể bọn họ tớ cảm thấy đặc biệt kinh tởm." Mạn Văn tức giận nói.
"Sau đó thì sao?" Thiên Hi hồi hộp hỏi.
"Bọn họ giật mình tỉnh dậy, vội vội vàng vàng muốn lấy đồ che lại thân thể, Hiểu Đông liền quỳ xuống trước mặt tớ, nói có lỗi với tớ, chỉ là nhất thời hồ đồ, cô gái đó kích động tóm lấy hắn lớn tiếng nói hắn lừa cô ta, hắn thật khốn nạn." Mạn Văn càng nói càng nghiến răng nghiến lợi, Yen ôm lấy vai của nàng khẽ vỗ vỗ, tôi nghe xong trong lòng đặc biệt khó chịu, không nghĩ tới chị em tốt của mình lại gặp phải chuyện này.
"Thật đáng ghét! Loại đàn ông này nên cho hắn vài cái bạt tai." Thiên Hi tức giận nói.
"Sau đó cậu có động thủ với hai người đó không?" Tư Khiết hỏi.
"Tớ đánh bọn họ làm gì chứ? Tớ không muốn làm bẩn tay tớ, không muốn giống như mấy bà chanh chua đanh đá trên tivi, chỉ tổ làm cho mình kém cỏi thôi, tớ nói bảy chữ rồi đóng cửa bỏ đi." Mạn Văn kiêu ngạo nói.
"Bảy chữ gì?" Chúng tôi hỏi.
"[Hay cho một đôi cẩu nam nữ], hứ." Mạn Văn khinh bỉ nói.
"Ôi! Tên Lục Hiểu Đông này quá khốn kiếp mà, hai cậu đã có bốn năm tình cảm đó! Nói hết là hết." Tiểu Đằng thở dài nói.
"Tớ chán hắn muốn chết, sau này mấy cậu đừng nhắc đến hắn trước mặt tớ nữa, tớ phải làm lại từ đầu, tỷ không thể vì hắn mà không sống nữa, như vậy không giống tớ tí nào, mấy cậu đừng ở trước mặt tớ than ngắn thở dài nữa, tớ chịu không nổi kiểu này đâu." Mạn Văn biết chắc chúng tôi sẽ an ủi nàng nên ngăn lại trước. Thật ra con bé này bề ngoài kiên cường chứ nội tâm rất yếu đuối, tôi nghĩ chuyện này khiến nàng bị đả kích rất lớn, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến quan điểm về tình yêu và hôn nhân của nàng, một cặp đôi mà chúng tôi đã từng nghĩ rằng rất xứng đôi và ngưỡng mộ cứ thế tan vỡ, trong lòng tôi khó chịu không sao nói hết, lẽ nào tình yêu sau khi bước qua giai đoạn mới mẻ thì sẽ thay đổi vậy sao?