Mục lục
Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

22:28:07, 6/3/2013

Sau nửa giờ nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, DK gọi điện tới bảo chúng tôi tập trung ở hành lang, đi ăn cơm tối. Nhiều người nên thật náo nhiệt, mọi người cười vui vẻ vừa đi vừa tán gẫu, thời tiết Hải Nam rất nóng, ai nấy đều mặc quần soóc siêu ngắn với áo ba lỗ, xỏ dép lê, thật là dễ chịu. Bất kể lúc nào, đều quen dắt tay Yen, cho dù đổ mồ hôi cũng không buông ra.

Đi đến phố thương mại ở vịnh Á Long, ngắm nhìn nhà hàng thanh lịch trang trí tuyệt đẹp, quán bar, hàng quà vặt đặc sắc, siêu thị đặc sản, chúng tôi hào hứng chậm rãi đi dạo, cuối cùng chọn ngồi ở một nhà hàng có món ăn bản xứ đặc sắc. Nơi đây rất náo nhiệt, một nửa là du khách tới từ Nga, người khách ngồi bên cạnh chúng tôi nhờ tôi chụp ảnh giúp họ, chụp xong bọn họ niềm nở muốn chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh tập thể, chúng tôi cầu còn không được lập tức tạo dáng, vui vẻ đồng thanh nói "Cheese", bức ảnh rất đẹp, ai nấy đều cười rất xán lạn, tuổi trẻ thật tuyệt! Hiện tại xem lại những tấm ảnh này cảm thấy rất hoài niệm.

Chúng tôi gọi gà Văn Xương và vịt xiêm nổi tiếng nhất nơi đây, có cả cơm tẻ đỏ nữa, ăn rất ngon, nhưng mỗi tội khối lượng quá ít, tám người mỗi người một miếng liền chẳng còn, còn phải gọi hai suất. Yen không ăn da của động vật nhỏ, tôi tỉ mỉ lột da rồi gắp vào bát của nàng, nàng biết tôi có một xíu thịt mỡ cũng không ăn, chăm chú dùng đũa loại bỏ mỡ béo, chấm nước tương rồi đưa đến bên miệng tôi, tôi đã quen được nàng cưng chiều như vậy, ăn vui vẻ.

"Bỗng nhiên tớ rất muốn yêu đương đó!" Tiểu Đằng đang ăn chợt thốt ra một câu làm cho mọi người cảm thấy rất bất ngờ, đồng loạt nhìn về phía nàng.

"Tớ cũng muốn có người đút cho tớ ăn, có người chu đáo biết tớ thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Cả ngày nhìn hai cậu chăm sóc lẫn nhau, thật tốt! Nếu có một ngày hai cậu nói với tớ các cậu hết yêu rồi, tớ cũng sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa." Tiểu Đằng nhìn tôi và Yen mà nói với vẻ mặt nghiêm túc mà lại có hơi tinh nghịch, mọi người bật cười.

"Ha ha! Tớ đã sớm bị hai cậu ấy kích động, lúc này không nghĩ tới Đằng nhi cũng bị kích động ha, chao ôi! Chúng tớ - những đứa còn ế này thực sự không chịu nổi hai đôi tình nhân mấy người nha!" Tư Khiết nhìn chúng tôi với cặp DK, chua chát nói.

"Đừng than nữa! Các cậu nhất định sẽ tìm được người đàn ông tốt, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Thiên Hi an ủi.

"Trước kia không hiểu loại tình yêu đặc biệt này của các cậu, nhưng bây giờ thì lại để tớ cảm thấy tình yêu giữa con gái với nhau còn tinh tế và săn sóc hơn nữa, ngay cả chuyện hết sức nhỏ bé đối phương cũng chú ý đến và đặt vào trong mắt, các cậu thật sự để người ta ước ao." Đằng nhi là người rất cảm tính, có lúc sẽ nói vài điều làm người ta cảm động và cảm thông, chúng tôi mỉm cười nhìn nàng, không cần dùng lời nói để đáp lại nàng nữa, bởi vì đôi bên đều hiểu.

"Lão nhị, nghe cậu nói như vậy, đừng nói là... cậu cũng muốn yêu con gái đó chứ? !" Thiên Hi trêu Tiểu Đằng, mọi người cười giảo hoạt nhìn nàng.

"Bát Cháo thối, cậu thực muốn bẻ cong ý của tớ đúng không? ! Tớ nói rất là có tình cảm, bầu không khí bị cậu phá hỏng rồi, đồ quỷ đáng ghét!" Tiểu Đằng đỏ mặt đưa một tay túm lấy Thiên Hi ngồi ở bên cạnh nàng, nắm cổ của nàng ấy, tức giận lắc lư.

"Ha ha! Đằng nhi thật là đáng yêu, cũng biết mắc cỡ à? ! Cảm ơn sự ủng hộ và lý giải của mấy em, đừng nói gì nữa, tụi chị chúc các em có thể mau chóng tìm được người mình thích, đến lúc đó đội ngũ thật là lớn mạnh nha." Chị Diệp Tử cầm lên tách trà, đưa đến trước mặt hội chị em, mọi người vui vẻ cùng nhau cụng chén.

"Ngày mai chị đây sẽ ăn mặc xinh đẹp bắt mắt, nói không chừng sẽ giống như nữ chính trong bộ phim điện ảnh tình yêu kia, không cẩn thận chó ngáp phải ruồi ngẫu nhiên gặp được một người có tiền đẹp trai quyến rũ trên bãi biển, thế thì chuyến du lịch này của chị đây thật đáng giá mà." Mạn Văn nắm mười ngón tay chống cằm, ảo tưởng thật là say đắm, chúng tôi bị bộ dáng nín nhịn của nàng chọc cười vui vẻ.

Cơm nước xong, mọi người muốn đi dạo bờ biển một chút. Đi qua một tiệm kem, thấy là kem thủ công tự làm, bị hấp dẫn đi vào. Lần đầu tiên nhìn thấy có kem thanh long, Yen không chút suy nghĩ liền quyết định muốn ăn nó, chỉ cần nàng vui vẻ, tôi sẽ làm nàng thỏa mãn, nhưng sợ nàng sẽ tiêu chảy, chỉ mua một viên nhỏ cho nàng bớt thèm. Mọi người ai nấy đều cầm kem trong tay thảnh thơi đi về phía bãi biển, Yen thích liếm kem, vì thế ăn rất chậm, sau khi tôi ăn xong phần của tôi, thừa dịp nàng không chú ý, há miệng cắn một cái thật mạnh kem của nàng.

"A! Hạ Mạt, cậu đáng ghét! Trả lại kem cho tớ." Yen nhìn quả cầu nhỏ của nàng bị cắn mất hơn một nửa, đứng tại chỗ giậm chân, bĩu môi vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt tôi, hội chị em cười tiếp tục đi về đằng trước.

"Buốt chết tớ rồi!" Cắn vào miếng quá lớn, tôi nhíu mày, nói không rõ tiếng.

"Đáng đời! Ai bảo cậu tham lam như thế? !" Yen cười khanh khách, hàm răng và khoang miệng của tôi bị lạnh đến nói không ra lời, mặt nhăn như khỉ ăn gừng. Lúc này nàng bỗng nhiên ngậm lấy miệng của tôi, mút lấy kem trong miệng tôi, tôi bị hành động này của nàng dọa sợ hết hồn, mắt mở thật to nhìn nàng, nàng cười tít mắt nhìn lại tôi, đối mặt nhau với cự ly gần chỉ có 2-3 cm như là chạm vào điện, khi đôi môi ấm áp hòa vào kem, cảm giác đó thật sự không miêu tả nổi, không để ý tới xung quanh có người nhìn thấy hay không, đã bị cảm thụ của hai tầng nóng lạnh này làm cho hơi chóng mặt.

"Cậu... cậu thật là lớn mật!" Sau khi Yen rời khỏi môi của tôi, mặt tôi nóng hầm hập nhìn nàng nói, con mắt quan sát xung quanh, may là không có ai, các nàng đều đi tít ở phía trước.

"Phát hiện ăn kem trong miệng cậu thì ngọt hơn." Yen buông hai tay ở sau lưng, mỉm cười xấu hổ nói.

"Cậu sẽ không chê bẩn chứ?" Tôi còn ngại hơn nàng, nhỏ giọng nói.

"Vậy cậu cảm thấy chúng mình hôn môi sẽ bẩn à?" Yen hỏi vặn lại.

"Nào có chứ! Cảm thấy còn ngọt hơn mật." Tôi dùng sức lắc đầu rồi trả lời.

"Đây chính là mùi vị tình yêu, cho nên về sau cậu đừng hỏi lại tớ vấn đề ngớ ngẩn đó nữa có được không?" Yen rất ngầu quăng cho tôi một câu, sau đó nắm tay của tôi đi về phía trước.

"Ô! Đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy cậu nói hai chữ ngớ ngẩn này, thật là êm tai! Cậu nói lại lần nữa có được không?" Ngày thường nàng nói chuyện sẽ không dùng những từ ngữ này, ngày hôm nay đột nhiên nói vậy, tôi có chút mê gái, cảm thấy lời nói ra từ miệng nàng rất khác biệt.

"Cậu... mặt dày chết mất! Không nói!" Yen không ngờ rằng phản ứng của tôi lớn như vậy, cười bất đắc dĩ kéo tôi đuổi kịp nhóm.

"Nói đi, tớ thích nghe!" Tôi như chú cún vô lại dọc đường quấn quít lấy nàng, nàng như bé lừa quật cường nói một không hai, ha ha.

Tiếng sóng biển vào buổi tối làm cho người ta có cảm giác e ngại, bởi vì bạn không thấy rõ nó, nhưng lại rất muốn tiếp xúc thân mật với nó. Chúng tôi từ từ tới gần bờ biển, khi nước biển đột kích vào chân chúng tôi, mọi người kích động la to, sau khi dần dần thích ứng thì bắt đầu nô đùa, trên bờ biển có rất nhiều ngọn đèn nhỏ, các du khách ở đây vui đùa, có người dựng lên lều vải, còn có người ở bên lửa trại, vô cùng náo nhiệt.

Sau khi nô đùa, tôi nắm tay Yen đi dọc bờ biển, rời xa đám người, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển trầm thấp du dương, rũ bỏ cảm giác sợ hãi, cảm thấy lúc này tiếng sóng rất êm tai, như đang hoan nghênh chúng tôi, tôi vẫn luôn mỉm cười, yên lặng đi bên nàng, đặc biệt quý trọng khoảnh khắc tốt đẹp này.

"Mạt nhi." Yen ngừng bước chân, kéo tôi đứng tại chỗ.

"Hả?" Tôi mỉm cười nhìn nàng, mặc dù nơi này đã không có ánh đèn, nhưng nhờ ánh trăng nên có thể thấy rõ khuôn mặt của nàng, gió biển thổi tóc nàng bay phấp phới trên mặt, vẻ đẹp ngổn ngang để ánh mắt của tôi nhìn nàng không rời.

"Tớ muốn cõng cậu!" Yen cười tít mắt nói.

"... Có thể cõng nổi không? Tớ không muốn đè bẹp cậu." Khi nàng nói muốn cõng tôi, nhìn ánh mắt của nàng, mũi tôi đột nhiên cảm thấy rất cay, bốn chữ này không biết vì sao lại làm tôi rất cảm động.

"Đến đây đi! Đừng xem thường tớ nha!" Yen nửa ngồi nửa quỳ xuống.

"Như vậy sẽ không chịu lực, cậu đứng lên, tớ nhảy lên sau lưng cậu thì đỡ hơn." Tôi kiến nghị.

"Được! Nhanh nhanh!" Yen đứng lên.

"Tớ đến đây!" Tôi nhảy một cái từ sau lưng nàng, nhảy lên người nàng, nàng lập tức dùng hai tay đỡ tôi.

"Ha ha! Rất nhẹ mà! Sau này không gọi cậu là Doãn Hạ Mạt nữa." Yen ung dung cõng lấy tôi đi về phía trước.

"Hả? Vậy gọi tớ là gì?" Tôi ôm thật chặt cổ của nàng, kề sát mặt nàng hỏi.

"Doãn Phao Mạt (Doãn Bọt Biển) !" Tôi bị Yen chọc cười, giở trò xấu khẽ cắn vào tai của nàng.

"Ha ha! Đừng nghịch." Nhịp chân Yen lung lay, người tôi trượt xuống, nàng khom lưng dùng sức kê tôi lên.

"Tiểu Bảo." Đi được vài mét, tôi gọi nàng.

"Hả?" Yen hơi nghiêng đầu đáp lại tôi.

"Tớ mãi mãi nhớ rằng đây là lần đầu tiên cậu cõng tớ, hơn nữa còn là ở bờ biển, tớ cảm thấy mình thật hạnh phúc!" Tôi vui vẻ nói.

"Nếu cậu đồng ý, về sau cũng cõng cậu như vậy có được không?" Giọng Yen dịu dàng đến nỗi gần như bị tiếng sóng biển che lấp.

"Ừm!" Tôi đã nói không ra lời, nước mắt bắt đầu rơi xuống, trong lòng rất khó chịu, ép mình không được suy nghĩ nhiều về chuyện chẳng mấy chốc sẽ phải xa cách, nhưng mà bị lời nói của nàng xúc động.

"Mạt nhi, đáp ứng tớ một chuyện được không?" Giọng Yen hơi lớn tiếng.

"Cậu nói đi!" Tôi kề vào khuôn mặt lạnh lẽo của nàng.

"Chờ tớ trở về! Nhất định phải chờ tớ trở về!" Yen nhắc lại câu nói này, tôi trượt xuống từ trên người nàng, ôm đằng sau lưng nàng.

"Ừm! Nhất định!" Tôi nghẹn ngào nói ra hai chữ này.

"Tớ càng ngày càng hoảng hốt, càng ngày càng sợ mất cậu, tớ không dám tưởng tượng khi chúng mình phải xa nhau thì nên làm gì để đối mặt với cuộc sống, tớ rất ích kỷ muốn hoàn toàn chiếm hữu cậu, không muốn bất kỳ người nào đến cướp đoạt tình yêu của tớ với cậu, không muốn! Cậu biết không?" Yen xoay người ôm chặt lấy tôi, nàng khóc!

"Tớ biết, tớ hiểu! Tớ đáp ứng cậu, nhất định chờ cậu trở về, mặc kệ bao lâu." Tôi kích động nói, biết là nàng rất yêu tôi, tôi biết.

Sau khi quay về khách sạn thì thời gian đã không còn sớm, chúc ngủ ngon với hội chị em rồi trở về phòng. Gian phòng hai giường, tôi với Yen vẫn hợp giường lại với nhau như trước, buồng tắm ở đây là kiểu không gian mở, có một bồn tắm rất lớn, tôi lấy muối biển rửa sạch một lần, đổ đầy một vại nước nóng, Yen chuẩn bị kỹ càng đồ ngủ đặt ở bên ghế.

Lúc hai người nằm ở trong nước, cùng lúc thở phào một hơi, giờ phút này mới thấy thân thể như muốn tan rã, ngâm mình trong nước ấm cực kỳ thoải mái, tôi cùng nàng nhắm mắt lại, yên tĩnh hưởng thụ, bất giác ngủ thiếp đi.

"Mạt nhi, đừng ngủ! Sẽ cảm lạnh, mau dậy." Lúc mới đang nằm mơ bị Yen vỗ mặt, tỉnh rồi.

"Ôm ôm!" Tôi híp mắt lại duỗi ra hai tay.

"Ngoan! Nước lạnh rồi." Yen tiến lên ôm tôi một lúc rồi đứng lên, cầm lấy khăn tắm bên cạnh rồi kéo tôi dậy, khăn tắm bọc lại chúng tôi, thân thể dán vào nhau thật chặt, tôi không nhúc nhích ôm chặt lấy nàng.

"Ha ha! Cậu giống như Âu Văn vậy, lúc giờ trò vô lại thì như miếng kẹo cao su." Yen lau tóc giúp tôi.

"Hả? Cháu nhỏ cũng tắm chung với cậu? Cũng dính vào cậu thế này?" Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, phản ứng quá lớn hỏi.

"Cậu... cậu nghĩ đi đâu? Sao tớ lại tắm chung với bé ấy chứ? !" Yen dở khóc dở cười nhìn tôi.

"Hì hì! Không có là tốt rồi, bằng không mùi chua của tớ sẽ làm cậu sặc ngã." Tôi vui vẻ lau tóc cho nàng, nàng gõ nhẹ đầu tôi.

Đánh răng rửa mặt xong lên giường, hưng phấn lăn lộn ở trên giường rộng lớn, Yen thu dọn quần áo ngày mai muốn mặc, và đóng gói quần áo bẩn cẩn thận, tôi kiên nhẫn chờ nàng. Thu dọn xong, nàng tắt đèn lớn, chỉ để lại hai ngọn đèn vàng nho nhỏ đầu giường, tôi giả bộ ngủ, đến khi nàng nằm vào, đột nhiên vươn mình đè lại nàng.

"Tiểu bại hoại này, còn học được giả vờ, đừng mơ thực hiện được." Yen hơi dùng sức liền phản công tôi, tôi thực hận sức mạnh của mình nhỏ yếu như vậy, chưa hề thắng nổi. Lúc này ngày tốt cảnh đẹp, "đêm xuân" một khắc đáng giá ngàn vàng nha...

Sáng hôm sau, không biết là khi nào, bị tiếng chuông cửa đánh thức. Vô cùng không tình nguyện híp mắt lại đi xem cửa, mấy cô nàng này đã ăn diện thật sức sống hăng hái đứng tại cửa.

"Hai con heo, điện thoại cũng không nghe, tối hôm qua lăn qua lăn lại rất muộn hả?" Tụi Mạn Văn cười giảo hoạt hỏi.

"A! DK đừng quay mà, em đang mặc áo ngủ đó." Phát hiện DK đang cầm máy quay phim hướng về phía tôi, tôi vội vã đưa tay ngăn cản ống kính, chị né tôi, nhắm ngay Yen còn ngủ ở trên giường, ống kính còn đặc tả, Yen sợ đến mức lập tức lấy chăn che lại đầu.

"Ha ha! Mỹ nhân mới vừa tỉnh ngủ rất gợi cảm đó!" Lúc DK tinh nghịch sẽ rất lầy.

"Đừng quay em! Xấu lắm!" Yen la hét trong chăn, lúc này hội chị em nhào lên giường hợp sức kéo ra chăn của nàng.

"A! Hạ Mạt, mau cứu tớ!" Yen lớn tiếng gọi tôi, tôi đi qua muốn tóm lấy máy quay phim của DK, bị các nàng bắt lại, thế là hai đứa bị quay lại toàn bộ quá trình lúc ăn mặc quần áo xốc xếch, mỗi lần xem đoạn video này vừa ngại vừa buồn cười.Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 132

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK