Nhiệm vụ biểu diễn kết thúc trọn vẹn, rạng sáng ngày hôm sau, trong đoàn tổ chức cho chúng tôi du lịch ở Seoul, tôi, Yen và Tư Khiết thay bộ váy xinh đẹp, trang điểm xinh xắn một hồi rồi mới đi tập hợp, khi chưa tới Hàn Quốc tụi Mạn Văn đã căn dặn chúng tôi tới đây nhất định phải ăn diện thời thượng xinh đẹp một tý, không thể làm mất mặt người Trung Quốc, ha ha!
Buổi sáng chúng tôi đi tham quan kiến trúc cổ đại Cung Cảnh Phúc, nó lớn và nguy nga giống như Tử Kinh thành của Bắc Kinh, tiếp theo đi tới Nam Đại Môn và cao ốc Sinh Mệnh*, trong đoàn hơn trăm người dù thoạt nhìn rất khổng lồ, nhưng bọn họ đi mỗi nơi đều giữ gìn trật tự, khiêm tốn hữu lễ, tất cả nghe theo chỉ huy trong đoàn, đây chính là tố chất cơ bản mà một tập thể nên có, đoàn chúng tôi chụp một tấm ảnh tập thể ở trước công trình kiến trúc biểu tượng, khuôn mặt tươi tắn của mỗi người đều dào dạt phấn khởi.
(*Cao ốc Sinh Mệnh hay còn gọi là tòa nhà 63.)
Năm đó là thời đại thịnh hành kỹ thuật số, tôi cùng Yen chọn lựa một máy ảnh kỹ thuật số có chức năng và pixel tốt nhất lúc bấy giờ, mặc dù rất đắt, nhưng đáng giá, nó cùng chúng tôi đi du lịch rất nhiều danh lam thắng cảnh, ghi chép lại rõ ràng dấu ấn thanh xuân xinh đẹp của chúng tôi.
"Nhanh! Phong cảnh này thật là đẹp, hai cậu còn chưa từng chụp chung đâu." Tư Khiết cầm camera điều chỉnh tiêu điểm, phấn khởi nói. Ngoại trừ tối hôm qua biểu diễn chụp với nàng hai tấm, cả buổi sáng Yen đều chụp cùng dàn giao hưởng của nàng, không đếm xỉa tới hai chúng tôi, lúc này thật vất vả thoát thân, chạy tới, vọt vào trong lồng ngực của tôi ôm tôi.
"Ha ha! Xem cậu chạy kìa, chầm chậm thôi." Tôi thân mật vén lên tóc mái có hơi rối của nàng, Yen cười ngọt ngào nhìn tôi, hình ảnh này bị Tư Khiết lén chụp lại, đôi khi lơ đãng chụp hình trái lại càng rung động và chân thực hơn, tôi vui thích rửa nó ra, sắp xếp thành một cuốn album ảnh tuyệt đẹp, lúc nhớ nàng sẽ lấy ra xem.
"Ôi chao! Tớ nói hai cậu mới vừa rồi còn thân mật đến ngấy chết người, sao bây giờ cảm thấy thật mất tự nhiên nhỉ? Sát vào một tý, một tý." Lúc Tư Khiết giúp hai đứa chụp ảnh, phát hiện chúng tôi đứng nghiêm chỉnh trước ống kính thì sẽ không chụp, chúng tôi chỉ nắm tay ngây ngốc đứng sóng vai. Lúc này Yen đứng lên một bậc thang, đứng sau lưng tôi, hai tay ôm cổ của tôi, má trái kề sát vào má phải của tôi, bất chợt bị một dòng nước ấm truyền vào trong tim, tôi tự nhiên nắm tay nàng, ngại ngại ngùng ngùng nở nụ cười.
"Đừng nhúc nhích! Động tác này rất đẹp, 1, 2, 3 (tách tách), một tấm nữa. . . âu liễu. . . (ha ha, nghĩa là OK, câu nói ưa thích của chúng tôi) nhanh nhanh tới xem." Tư Khiết hài lòng nhìn camera rồi gọi chúng tôi, hiệu quả chụp ra rất đẹp, tôi và Yen đều rất yêu thích, sau đó Tư Khiết chụp rất nhiều ảnh cho chúng tôi, thẻ nhớ đầy thì lại xóa đi một ít bức xấu.
"Mạt nhi, tớ muốn ăn kem. . ." Lúc chúng tôi du ngoạn ở một khu phong cảnh, Yen nhìn thấy phía trước có một tiệm kem trang trí rất đẹp, kéo tay tôi muốn tôi mua cho nàng, du lịch cùng nàng phát hiện nàng có một sở thích, chính là chơi khát cũng không thích uống nước, chỉ muốn ăn kem, thành ra cuối cùng tôi còn thích ăn kem hơn nàng, đều là bị nàng truyền nhiễm.
"Ây. . . thời tiết này ăn kem sẽ tiêu chảy, ngoan! Vẫn không nên ăn ha." Tôi xoa đầu nàng, dỗ dành nàng như đứa nhỏ.
"Nhưng. . . tớ thật sự rất muốn ăn." Ánh mắt Yen như nước trong veo vô cùng đáng thương nhìn tôi, lắc lắc tay của tôi.
"Ôi!...thật không chịu nổi nhất ánh mắt này của cậu, như là hớp hồn vậy. Được rồi, vậy mua một cái, nhưng cậu chỉ có thể ăn cho bớt ghiền, không cho phép ăn nhiều." Tôi vờ nghiêm túc nhìn nàng, nói.
"Được!" Yen giờ mới vui vẻ như đứa trẻ, nàng bảo Tư Khiết chờ chúng tôi, dắt tay tôi đi tới tiệm kem.
"Oa! Thật nhiều hương vị, thân ái, cậu muốn ăn vị nào?" Yen phấn khởi trừng mắt to nhìn kem đủ mọi màu sắc trong tủ lạnh, kem ở đây đều làm hoàn toàn bằng thủ công, vẻ ngoài khá là mê người.
"Ừm. . . không bằng hỏi xem vị nổi tiếng nhất ở nơi này là gì nhé." Tôi nói.
"Chúng mình cũng chỉ biết nói hai câu 'an-nyong-ha-sê-yo', 'sha rang hea' này thôi, không biết hỏi thế nào mà." Khi Yen nói câu này, tôi sắp bị nàng làm đáng yêu chết rồi.
"Ha ha! Đứa ngốc, dùng tiếng Anh hỏi ý, một cửa hàng quy mô như thế, hẳn là có người có thể nghe hiểu từ ngữ đơn giản." Tôi bị nàng chọc cười.
Tiếp đó nàng dùng thử tiếng Anh giao lưu với nhân viên cửa hàng, quả thực có người có thể nghe hiểu, nhiệt tình giới thiệu vị kem sữa bò nổi tiếng nhất tiệm này cho chúng tôi.
"Cậu nếm thử trước xem? !" Yen đưa kem tới bên miệng tôi.
"Cậu làm 'con chuột thí nghiệm' trước đi rồi tớ ăn, ha ha." Thực ra tôi muốn nàng nếm trước.
"Vậy tớ không khách khí nữa. . ." Yen vui vẻ nói xong nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, kem lạnh lẽo kích thích khiến con mắt của nàng híp lại, sau đó khe khẽ mím môi dư vị ngọt ngào trong miệng.
"Ăn ngon không?" Tôi nhìn dáng vẻ say sưa của nàng, cũng không nhịn được muốn cắn một miếng.
"Trời ơi! Thật sự là ăn quá ngon, vị sữa bò rất đậm đà, cậu mau mau nếm thử." Yen đưa tay đến trước miệng tôi, tôi không chút khách khí cắn một ngụm lớn.
"Ha ha! Ăn tới mức hai bên miệng toàn kem không nè." Yen lấy khăn giấy lau đi kem bên miệng tôi.
"Hi! Yen." Bỗng nghe thấy có người chào hỏi với Yen, tôi xoay người, trông thấy hai bạn gái dáng người cân xứng, cao xấp xỉ chúng tôi, là bạn trong đoàn Yen, cũng là sư tỷ trong trường học của chúng tôi.
"Ha ha, mấy chị cũng tới mua kem ăn ạ? Giới thiệu với các chị ăn cái này, thật sự rất ngon." Yen vui vẻ nói.
"Thật sao? Vậy tụi mình liền mua cái này đi. Vị mỹ nữ này tụi chị thường hay thấy bạn ý ở cùng em nhỉ, cũng không giới thiệu một chút?" Sư tỷ mặc quần áo đen nhìn chằm chằm vào tôi, cười hỏi Yen.
"Ha ha! Bạn ấy là Doãn Hạ Mạt, khoa thanh nhạc, chị em tốt chung một ký túc xá với em. Mạt nhi, vị này chính là chị Tiểu Văn, vị này chính là chị Quan Oánh." Lúc Yen giới thiệu cho tôi, tôi mới chăm chú nhìn bọn họ, chị Tiểu Văn chính là người bắt chuyện với chúng tôi, uốn tóc quăn, cô gái này để cho người ta cảm thấy hiền hoà nhưng lại rất có khí tràng, trang phục rất cool ngầu thời thượng, Quan Oánh bên người chị ấy thì lại là kiểu vui tươi đáng yêu, như chim nhỏ nép vào người, hai chị mười ngón nắm lấy nhau.
"Hi! Các sư tỷ khỏe." Tôi ngọt ngào chào hỏi.
"Ha ha! Bạn gái em thật đáng yêu, chờ hai chị một lúc, mua kem rồi tán gẫu tiếp ha." Nói rồi chị Tiểu Văn kéo chị Quan Oánh đi chọn kem.
"Bạn gái? Tớ không nghe lầm chứ?" Tôi hơi kinh ngạc nhìn Yen, nhỏ giọng hỏi.
"Ha ha, ý của chị ấy hẳn là bạn bè nữ, cậu cả nghĩ quá rồi." Yen không cho là đúng nói.
Tôi nhìn sư tỷ vui vẻ trò chuyện ở trước tủ lạnh, tay của hai người vẫn luôn nắm, phát hiện ánh mắt hai bên nhìn nhau đều rất dịu dàng, sao mà giống chúng tôi thế? Chẳng lẽ là. . . ? ? ? Ha ha, tôi chắc chắn cả nghĩ quá rồi.
"Yen, hương vị này thật sự rất ngon." Sau khi thanh toán, chị Quan Oánh vui vẻ đi tới nói, hai chị ấy cũng chỉ mua một cái, chỉ có người cực kỳ thân mật mới sẽ như vậy.
"Hai em bên nhau đã bao lâu?" Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu, đột nhiên chị Tiểu Văn nói một câu làm hai chúng tôi sững người.
"Dạ?" Yen nghe xong phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc, đứng tại chỗ, lúng túng nhìn họ, tôi phản ứng giống nàng, nhất thời sống lưng phát lạnh.
"Ha ha! Chị biết chị hỏi vậy rất không lễ phép, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi, chị không có ý bà tám, chỉ là muốn xác nhận thử xem chúng ta có phải là đồng loại hay không, bởi vì chị cùng Tiểu Oánh chính là một đôi." Khi chị Tiểu Văn nói câu cuối cùng thì ôm vai chị Quan Oánh ngọt ngào nhìn chị ấy.
"Hả?" Yen càng thêm kinh ngạc nhìn họ, không nói được câu nào, tuy rằng tôi nhìn ra loại cảm giác này, nhưng nói ra từ trong miệng chị ấy, vậy cũng rất giật mình, không nghĩ tới chị ấy sẽ trực tiếp cho thấy thân phận như thế, mang trên mặt nụ cười tự hào, trong lòng tôi cảm thấy kính nể chị.
"Ha ha, tụi chị bên nhau ba năm, tình cảm vẫn rất tốt, nhưng không có công khai với người nhà và bằng hữu, dù sao đây cũng là tình yêu "khó mà tin nổi", tụi chị rất cẩn thận bảo vệ lẫn nhau, khoảng thời gian này tập diễn, phát hiện hai em thường xuyên ở cùng nhau, hơn nữa rất thân mật, y hệt người yêu, trực giác để tụi chị rất khẳng định biết các em là một đôi. Nói thật, sau khi chị và Tiểu Oánh phát hiện thì rất kinh ngạc, bởi vì Yen em là đối tượng đông đảo các nam sinh theo đuổi, tụi chị luôn suy nghĩ chàng trai ra sao mới có thể có được trái tim của em, không nghĩ tới. . . em cũng thích một cô gái xinh đẹp. Chị cùng Tiểu Oánh rất phấn khởi, cảm giác phát hiện đồng loại thật tốt, luôn thích vụng trộm quan sát các em, hai em bên nhau thật sự rất chói mắt, tốt đẹp kì lạ, luôn muốn tìm cơ hội trò chuyện cùng các em, ngày hôm nay rất xin lỗi, khiến các em bị quấy rầy rồi, các em yên tâm, tụi chị sẽ không nói ra ngoài, chỉ là muốn làm bạn bè tâm giao, cùng nhau nỗ lực." Chị Tiểu Văn rất thành tâm nhìn hai chúng tôi nói một đoạn thật dài.
"Ha ha! Con mắt của hai chị thật là lợi hại, đúng! Em cùng Mạt Mạt yêu nhau hơn một năm, rất hân hạnh được làm bạn với các chị." Sau khi Yen bình tĩnh lại, ôm eo tôi hào phóng thừa nhận, tôi ở một bên mỉm cười, yêu thích loại tính cách quả cảm này của nàng.
"Ha ha! Quá tốt rồi, tớ đã nói hai em ấy nhất định không câu nệ, làm tớ chậm chạp cũng không dám tìm hai em nói chuyện." Lúc này chị Quan Oánh cao hứng ôm cánh tay chị Tiểu Văn, nói.
"Ồ! Sao em lại không phát hiện hai chị là một đôi nhỉ? Vẫn tưởng là bạn tốt." Yen ngại ngùng vuốt sau gáy nói.
"Em nào có thời gian rỗi rảnh để ý hai chị đâu, giải lao một cái liền bị người ta lôi kéo tán gẫu, không có chỗ đứng mà, ha ha!" Chị Tiểu Văn cười hì hì trêu chọc.
"Sư tỷ chị. . ." Yen bị nói tới á khẩu vô ngôn, đỏ mặt, tôi bật cười khanh khách cùng các chị.
"Doãn Hạ Mạt. . . cậu mà không tới đây, kem của tớ sắp tan mất rồi. . . . ." Đột nhiên nghe thấy xa xa Tư Khiết lớn tiếng gọi tôi, thảm! Quên trong tay còn cầm một hộp kem, là mua cho nàng, tôi lập tức chạy tới.
Chúng tôi rất vui vẻ làm bạn tốt với chị Tiểu Văn, chị Quan Oánh, cho tới nay đều sẽ thỉnh thoảng gặp mặt ăn cơm tán gẫu, nói về chuyện trong nhà nhau, phiền lòng thì cùng thương lượng giải quyết, hiện giờ các chị ấy đã công khai với người nhà thành công, trải qua tháng ngày vợ chồng son, tình cảm vẫn rất tốt, cha mẹ hai chị biết hai chị ai cũng không thể rời bỏ ai, chỉ đành đáp ứng rồi. Cho nên nói, tình yêu đẹp không đơn thuần chỉ có tôi và nàng. . . . .
Ngày mai sẽ phải trở về nước, buổi chiều vốn dĩ còn một khu phong cảnh muốn đi, nhưng mọi người đều đề nghị nói không đi, không thể chờ đợi được nữa mà muốn mau chóng đi Myeong dong ở Seoul mua sắm, cuối cùng trưởng đoàn đồng ý, mọi người hoan hô.
Yen, Tư Khiết và các sư tỷ bắt đầu điên cuồng đi dạo, mỗi khi đến một trung tâm mua sắm thì khá là phấn khởi, tôi hùng hục đi theo, chỉ có đi dạo đến tiệm giày, tôi mới có thể hai mắt phát sáng, thấy đẹp sẽ yêu thích không buông tay, nhưng chi phí ở Hàn Quốc không phải đắt bình thường, nhìn yết giá chúng tôi đều rút lui có trật tự, sau đó có một bạn du học sinh người Trung Quốc làm công ở một trung tâm mua sắm giới thiệu cho chúng tôi tới một trung tâm mua sắm khác, nói nơi đó có thể tìm được hàng hóa vừa rẻ vừa đẹp, thực sự là gặp được quý nhân, tiết kiệm không ít thời gian cho chúng tôi, không ngừng không nghỉ mà một đường đi mau.
Đi đến chỗ kia, quả thực thấy được đồ vật chúng tôi muốn mua, trang sức, mỹ phẩm, trang phục réo rắt khắp nơi, chúng tôi nhìn hoa cả mắt, muốn mua được vừa rẻ vừa tốt, cần phải kiên trì tìm kiếm.
"Mạt nhi, cậu cầm lấy danh sách của tụi Mạn Văn, Tiểu Đằng muốn mua nè, nếu thấy được, giá tiền thích hợp thì mua ha." Tư Khiết đưa cho tôi một nhiệm vụ cực kỳ "quang vinh" , lý do là tôi không có thứ gì muốn mua, Yen sẽ giúp tôi chọn. Nhìn danh sách thật dài này tôi liền tê cả da đầu, nhưng cuối cùng vẫn mua đủ từng món cơ bản, thấm thoát đi dạo hơn mấy tiếng, cơm tối thì trong đoàn phát tiền ăn, tự mình giải quyết, đến sáu giờ các nàng vẫn không có ý đi ăn, lúc tôi đi qua một hiệu giày, nhìn thấy trên kệ hàng bày một đôi giày công chúa đáy bằng màu đen cực kì xinh xắn, lập tức bị hấp dẫn, quên báo với các nàng mà đã đi vào.
Cầm lấy giày mỉm cười nhìn tỉ mỉ, càng nhìn càng yêu thích, lại nhìn yết giá ở đế giày, là phạm vi tôi có thể chấp nhận, lúc này nhân viên phục vụ đi tới, nhiệt tình nói tiếng Hàn với tôi, nghe tốc độ nói nhanh chóng của cô ấy, cảm thấy sao mà âm nào cũng như âm nào vậy? Nhìn động tác tay của cô ấy, tôi biết cô ấy là muốn cho tôi đeo thử, hỏi tôi đeo số mấy, sau khi tôi dùng tiếng Anh báo con số, cô ấy thoáng sửng sốt.
"Chinese or Japanese?" Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.
"Chinese." Tôi ngại ngùng trả lời, tiếp theo tôi cùng cô ấy dùng tiếng Anh đơn giản trao đổi, thử giày lên, đeo xong rồi soi gương, chính diện, mặt bên, cẩn thận so sánh, nhân viên phục vụ khoa trương nói rất đẹp, tôi cũng cảm thấy tổng thể rất tốt, có vẻ rất tôn chân và đáng yêu, sau một hồi trao đổi, cuối cùng quyết định muốn mua nó.
"Doãn Hạ Mạt! ! !" Chợt nghe thấy giọng Yen, nàng hơi tức giận nhìn tôi, tôi mới biết tôi làm sai chuyện, quên đi theo nhóm.
"Cậu có biết giờ đang ở nước ngoài hay không hả? Điện thoại không kết nối người không tìm được là có bao nhiêu sợ hãi?" Yen không khách khí trách tôi.
"Xin lỗi! Tớ ích kỷ rồi, cậu đừng nóng giận được không?" Tôi tiến lên kéo tay nàng, ray rứt nói, tôi biết nàng tìm không ra tôi chắc chắn sợ hãi.
"Cũng may nơi này không có khúc quanh, nếu không thật sẽ không tìm được cậu, tớ sắp bị cậu làm cho lo lắng chết." Giọng Yen mềm nhũn, tay nắm tôi thật chặt.
"Tớ mua một đôi giày xinh đẹp, cậu xem! Đẹp không?" Tôi cầm lấy giày cho Yen xem.
"Ừm. . . rất hợp với cậu, cậu đó, vừa nhìn thấy giày đẹp sẽ không để ý người khác, thật không có cách nào trị cậu." Yen hơi oán giận tôi, sau đó, nàng vẫn nắm tay tôi, một bước cũng không rời khỏi nàng.
Trưa ngày hôm sau thì phải đi máy bay về nước, buổi sáng, nhìn trên đất chất đống thu hoạch mua sắm, phấn khởi từ tối hôm qua của ba người đã biến thành khổ não hôm nay, bởi vì chúng tôi lo lắng vali hành lý mang tới có thể cất hết chúng nó vào được không.
Thế là cả một buổi sáng đều đang ra sức suy nghĩ làm thế nào mới có thể nhét hết đồ vật vào trong vali, bận rộn cả buổi thật vất vả thu dọn xong, ba người thở lớn một hơi ngã chồng chất vào trên giường. Chợt điện thoại trong phòng vang lên, thông báo phải tập hợp đi ăn cơm ở sân bay.
"Tớ thật không muốn ngồi máy bay trở về, có tàu hỏa về Trung Quốc không?" Đi tới sân bay, Tư Khiết bĩu môi, đau khổ nói, chắc hẳn trong lòng nàng vẫn sợ hãi đối với lần đầu tiên đi máy bay.
"Ha ha! Tớ tình nguyện ở trên máy bay sợ gần chết cũng không muốn ngồi tàu hỏa lâu như vậy, huống chi đây là một chuyện không thể nào, cậu chớ nghĩ linh tinh ha." Tôi bị Tư Khiết làm cười chết, có lúc nàng cũng có một mặt rất đáng yêu.
Ngồi lên máy bay, chúng tôi vẫn đổi chỗ với người khác, ba người ngồi cùng một chỗ, đường về không gặp phải khí lưu lớn, máy bay vẫn bay rất ổn định, Tư Khiết cũng khá tốt, chỉ là có chút choáng, không nôn ra, tôi cùng Yen đầu sát bên đầu ngủ ngon tới khi máy bay hạ cánh.
Xuống đất thì ngay lập tức mở điện thoại di động, gởi tin nhắn cho tụi Thiên Hi. Sau khi chúng tôi theo đoàn xe trở lại nội thành thì gọi về trường học, đến cổng trường, xe vừa mới dừng lại, tụi Mạn Văn liền đến nghênh đón chúng tôi.
"Ha ha! Hoan nghênh trở về trong lòng tổ quốc, cực khổ rồi." Mạn Văn ôm chúng tôi, nói.
"Nhanh hỗ trợ cầm hành lý, nặng chết rồi." Tư Khiết đi tới sau hòm xe hô, mọi người xúm lại.
"Có mua được đồ giúp chúng tớ không?" Thiên Hi mở miệng liền gấp rút hỏi.
"Không, đồ quá mắc, thực sự mua không nổi." Tôi lừa gạt các nàng.
"Hả! ! ! !" Ba người các nàng thất vọng nhìn chúng tôi.
"Không đúng, cái vali này quá nặng." Mạn Văn phản ứng khá nhanh.
"Hàn Quốc rẻ nhất chính là kimchi, chúng tớ chỉ có thể mua được nó làm quà tặng các cậu, mua vài hộp đấy, đủ để chúng mình ăn đến tốt nghiệp." Tôi nhịn cười mà nói, Yen cùng Tư Khiết ăn ý phối hợp.
"Các cậu cũng quá keo kiệt, thiệt thòi chúng tớ còn xếp thành hàng ra ngoài đón tiếp." Tiểu Đằng cong lên miệng nhỏ nói.
"Ha ha! Mạt nhi, cậu thật sự lừa được họ rồi, thật thú vị." Yen cuối cùng không nhịn được bật cười, vừa đi vừa nói.
"Trứng muối thối! ! ! !" Thiên Hi, Mạn Văn cùng Tiểu Đằng thả xuống hành lý, tức giận muốn tiến lên trừng trị tôi, tôi chạy đi, bị các nàng đuổi theo, cuộc sống vườn trường sôi nổi tiếp tục đặc sắc. . . . .
Editor: Tết vui nhé mọi người ^^