Sau khi ước nguyện và thổi nến xong, tôi dùng ngón trỏ kéo lên một tảng bơ bôi vào trên mặt Tiểu Đằng.
"Đằng nhi à, cảm ơn niềm vui bất ngờ mà cậu mang tới cho tớ ha! Đây là khen thưởng của tớ, khà khà." Tôi cười xấu xa trả thù.
"Cậu được lắm! Xem ra phải thi hành bang pháp hầu hạ của bản bang đối với cậu mới được, tiến lên!" Tiểu Đằng ra hiệu các nàng đồng thời dùng bánh ga tô bôi vào mặt tôi.
"Ai sợ ai chứ?!" Tôi không cam lòng yếu thế mà chống lại các nàng, nhất thời ký túc xá chiến tranh bùng nổ, mặc dù tôi bị chỉnh thành mặt hoa, nhưng các nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, lúc đang huyên náo vui mừng, điện thoại của Mạn Văn vang lên, nàng nháy mắt ra hiệu chúng tôi yên tĩnh lại trước, sau đó mới cất lên giọng nói điệu đà chỉ khi đối với honey của nàng, tay chống eo lắc lắc cái mông đi ra ngoài ban công, mỗi khi như vậy chúng tôi đều sẽ chịu không nổi mà rùng mình một cái.
Kết thúc đùa vui ồn ào, bọn Tư Khiết đi nhà vệ sinh rửa mặt, trên khóe môi và trên trán Yen cũng bị thoa bơ, tôi cười khanh khách nhìn nàng, đột nhiên nàng thừa dịp các nàng không nhìn thấy, lén lút tiến lên hôn vào bơ trên mũi tôi, tôi bị cử động nhỏ bất chợt này dọa một hồi, nghĩ thầm nàng cũng quá lớn gan, nhìn nàng cười hì hì nghịch ngợm, mắt tôi liếc phía nhà vệ sinh thấy không ai đi ra, nhanh chóng nâng mặt nàng, hôn vào trên khóe miệng nàng.
"Haha! Bị tớ hôn sạch sẽ, còn có miếng này." Tôi đắc ý học nàng, sau đó lại hôn lên trán nàng.
"Được rồi, đừng đùa, cẩn thận bị các cậu ấy nhìn thấy." Yen thẹn thùng nhỏ giọng nói.
Sau khi mọi người rửa mặt xong chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, điện thoại di động của tôi vang lên, là DK.
"Hạ Mạt, sinh nhật vui vẻ!" DK bên kia điện thoại có chút ầm ĩ.
"A? Sao chị biết hôm nay sinh nhật em?" Tôi thật sự là quá kinh ngạc rồi.
"Haha, lần trước trọ ở khách sạn nhìn thấy chứng minh thư của em, em đang ở đâu? Ăn cơm chưa? Tôi mới trở về từ nơi khác, muốn gặp em." DK nói.
"Tối nay hội chị em cùng chúc mừng với em, nếu không chị tới ăn cơm cùng nhau đi, bọn họ đều rất muốn làm quen với chị đó." Tôi vui vẻ nói.
"Ây...được rồi! Em gửi địa chỉ cho tôi, sau đó tôi đến ngay." DK thoáng do dự rồi đồng ý. Cúp điện thoại, các nàng hỏi tôi còn ai tới, khi tôi cho biết tên người tới, các nàng bày tỏ hoan nghênh nhiệt liệt, Yen chỉ mỉm cười.
"Đúng rồi, tối nay thông báo nhóm anh Cao Phàm cùng đi ha, nhiều người náo nhiệt." Tư Khiết nhìn tôi nói. Trời ơi! Đây thực sự là quá náo nhiệt, chỉ đành cười nói được.
Đi đến chỗ ăn cơm, Cao Phàm và Lưu Minh đã ở đó rất sớm, lúc tôi đi vào bọn họ cầm một con gấu Pooh đáng yêu tặng cho tôi, tôi mắc cỡ nhận lấy quà tặng rồi nói tiếng cảm ơn. Lần này tôi kéo Yen ngồi xuống với tôi, đối diện bọn họ, trống một vị trí cho DK.
Mới vừa gọi món xong DK liền đến, sau khi chị vào cửa, mọi người nhiệt tình chào hỏi với chị, DK ngại ngùng chào hỏi với họ.
"Soái tỷ tỷ, chị không ngại ngồi bên cạnh em chứ? Em muốn tán gẫu với chị." Giọng nói của Thiên Hi thật là ngọt, nàng thuộc kiểu người hướng ngoại. DK cười rồi ngồi xuống giữa tôi và Thiên Hi. Lúc ăn cơm, bọn Thiên Hi quấn quýt lấy DK hỏi hết đông tới tây, chị ấy rất có kiên trì trả lời từng câu, ngẫu nhiên nhìn tôi cười cười, tôi gắp thức ăn cho chị. Yen chỉ lẳng lặng nghe, nàng thích ăn cá, tôi chăm chú cẩn thận gỡ xương rồi đặt vào trong bát nàng, đã quên ở đây còn có rất nhiều người.
"Mạt mạt, phát hiện gần đây sao cậu tốt với Yen như vậy? Có phải cậu ấy cầm món đồ gì thu mua cậu rồi hả?" Mạn Văn ngồi ở đối diện cười gian tà.
"Mạt Mạt, tớ cũng thích ăn cá, cậu cũng giúp tớ gỡ gỡ xương thì tốt biết mấy?" Tiểu Đằng làm nũng nói với tôi, cả lũ bật cười.
"Được! Cậu tới ngồi bên cạnh tớ, tớ nhất định gỡ giúp cậu." Tôi đỏ mặt nói, Yen cười cúi đầu ăn cơm, tay đặt dưới bàn nắm nhẹ tôi.
DK nhìn tôi khẽ mỉm cười, uống bia trong cốc. Lúc này Cao Phàm đứng lên bảo mọi người nâng cốc chúc tôi sinh nhật vui vẻ, tôi ngượng ngùng nói cảm ơn. Thực ra tôi vẫn luôn không quá quen loại cảm giác làm trung tâm này, mãi đến bây giờ ra ngoài làm việc cũng sẽ như vậy. Hàng năm mấy người chúng tôi đều sẽ nhớ sinh nhật của nhau, cơ bản đều trải qua cùng nhau, đã thành một loại thói quen.
Cơm nước xong, mọi người chuẩn bị về trường, lúc xuống lầu DK bảo tôi đi cầm chút đồ trên xe với chị, Thiên Hi ôm ấp với DK nói hẹn gặp lại, tôi bảo các nàng đi chầm chậm chờ tôi trước.
"Cái này tôi mua khi đi công tác, tặng cho em, hi vọng em yêu thích." DK lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo từ trong xe.
"Cảm ơn! Lần sau cũng không cần tốn kém, chị nhớ sinh nhật của em thì em rất vui rồi." Tôi đón nhận quà tặng, cười nhìn chị.
"Haha! Chút lòng thành! Nếu cuối tuần này rảnh rỗi tôi dẫn em đi gặp gỡ bạn học của tôi nhé?" DK nói.
"Được ạ! Đến lúc đó nhắn tin cho chị, giờ này không còn sớm, chị mới vừa xuống máy bay đã tới rồi, chắc hẳn mệt lả rồi nhỉ? Sớm chút về nghỉ ngơi đi." Tôi nói.
"Ừ! Được rồi! Tôi đi trước, gặp lại." DK vuốt đầu tôi.
"Gặp lại." Tôi ấn nhẹ cánh tay chị một cái.
Sau khi tiễn DK, tôi bước nhanh đuổi kịp nhóm, các nàng đang cười nói vui vẻ, Yen thấy tôi đi tới bên người nàng, không nói gì, tôi muốn nắm tay nàng, nàng tránh ra, tôi nghi hoặc nhìn nàng, nàng chỉ lo nói chuyện cùng Tư Khiết. Cao Phàm đi tới tán gẫu với tôi, nên tôi không đi chung cùng nàng. Trở lại ký túc xá, tôi muốn thân cận nàng, nhưng nàng vẫn thật giống như không có nhìn thấy tôi, tôi buồn bực gửi tin nhắn cho nàng.
"Tớ chờ cậu trên sân thượng." Gửi tin xong, tôi liền lên sân thượng một mình. Đợi mười mấy phút Yen vẫn chưa tới, tôi sốt ruột đi qua đi lại, nàng làm sao vậy hả? Có phải lời nói ban nãy của Mạn Văn làm nàng lưu ý rồi? Tôi nói chuyện cùng Cao Phàm làm nàng ghen rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tôi vui vẻ đi đến cửa sân thượng chờ nàng, ai biết là bạn học ký túc xá sát vách quên thu chăn phơi nắng lúc ban ngày, cô ấy thấy một bóng đen đứng thẳng ở cửa, sợ quá la to một tiếng, tôi vội vã giải thích nói tôi là người, không phải quỷ! Cô ấy mới thở ra một hơi lớn, trách cứ tôi buổi tối đứng một mình ở đây sẽ hù chết người, tôi cười làm lành nói xin lỗi cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ.
Qua chừng nửa giờ, Yen vẫn không tới. Tôi tranh hơn thua gửi cho nàng một tin, nói đợi được nàng mới thôi. Cái tin này quả nhiên hữu dụng, chưa hai phút nàng đã tới rồi.
"Nhất định muốn tớ lên đây làm gì? Tớ buồn ngủ rồi." Yen lạnh lùng khoanh tay, không hề liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Cậu làm sao vậy? Hôm nay lại đối với tớ lúc lạnh lúc nóng, lòng tớ khó chịu muốn chết rồi." Tôi tiến lên ôm nàng, nàng muốn buông ra tôi, tôi liền ôm càng chặt hơn, để nàng trốn không thoát cái ôm của tôi.
"Ghét cậu! Thả tớ ra!" Nàng thở hổn hển bĩu môi đánh nhẹ vai tôi, lần đầu tiên thấy dáng vẻ tức giận của nàng đáng yêu hết sức như vậy, tôi liền muốn trêu nàng chơi.
"Tớ làm gì mà để cậu ghét rồi? Nói nghe một chút?" Tôi vô lại hôn lấy trán nàng.
"Hiện tại không muốn nói chuyện với cậu, tớ muốn đi về ngủ." Yen ngừng giãy dụa, nghiêng đầu không nhìn tôi.
"Vậy sao cậu còn lên đây tìm tớ?" Tôi tiếp tục đùa với nàng.
"Cậu....." Nàng bị tôi chọc giận đến mức nói không nên lời, tôi không nhịn được hôn lên môi nàng, nàng khép kín đôi môi nhằm tỏ rõ cự tuyệt, tôi tiếp tục dịu dàng hôn nàng, thân thể của nàng dần dần mềm xuống, đáp lại tôi, lòng tôi bị hòa tan rồi.
"Cậu thật vô lại, thật hết cách với cậu." Khi không thở được nữa, chúng tôi mới dừng lại, Yen mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
"Tớ cũng chỉ vô lại với cậu, nói mau! Sao cậu giận tớ hả? Không nói thì ngày mai tớ sẽ phải làm quốc bảo* đó."
(*quốc bảo: Gấu trúc là quốc bảo của Trung Quốc nên mình đoán ý của Mạt Mạt là ngày mai mắt thâm =)).)
"Cái đó...trực giác nói cho tớ biết, DK... thích cậu!" Yen cúi đầu, nói nhỏ.
"Hả? Thì ra cậu thật sự ghen rồi? Thế mà tớ lại tưởng cậu ăn giấm của Cao Phàm đấy. Lúc trước tớ đã nói rõ với DK, hiện tại chúng tớ chỉ là bạn tốt mà thôi." Tôi vui vẻ giải thích.
"Cái gì? Chị ấy đã thổ lộ với cậu rồi à?" Yen kinh ngạc nhìn tôi.
"Ừ! Trước khi chưa ở bên cậu." Tôi dửng dưng nói.
"Mạt Mạt, có phải là cậu cảm thấy tớ rất vô cớ gây rối và hẹp hòi? Nhưng tớ không kiềm chế được tâm tình của mình." Yen khổ sở nói.
"Làm sao sẽ vậy? Trái lại tớ cao hứng cậu vì tớ mà ghen, chứng minh rằng cậu quan tâm tớ. Yen, tớ đúng là càng ngày càng thích cậu, hình bóng của cậu vẫn không thể rời khỏi tầm mắt của tớ dù chỉ phút chốc, phải làm sao bây giờ đây?" Tôi thâm tình nhìn nàng.
"Chẳng phải tớ cũng vậy?! Tớ phát hiện tớ càng ngày càng sốt sắng cậu, mỗi ngày có thể thấy cậu thì lòng tớ rất yên ổn." Yen vuốt ve mặt tôi, lại lần nữa hôn lên môi tôi, tôi nhẹ vỗ về người nàng, nàng đưa tay tiến vào trong quần áo của tôi, cả người tôi nóng bỏng khó nhịn, thực sự không chịu được đẩy nhẹ nàng ra.
"Chúng ta...vẫn là về ký túc xá đi, còn tiếp tục như vậy, tớ sợ mình không kiềm chế được nữa." Tôi thở hổn hển nói.
"Ha! Đi thôi." Yen nói xong kéo tay tôi đi xuống lầu.