Cổ vũ tinh thần đg bấn loạn của mình vì ước giờ tôi đến muộn ông bảo vệ đều nể tình cho qua ót lọt mà giờ lại ko thấy tăm hơi đâu, tôi hít một lượng lớn ko khí dù biết g đó vi khuẩn nhiều vổ kể, lấy lại quyết tâm sắt đá ý chí quật cường ko ai xoay chuyển nổi của mình, căm phẫn nhìn bức tường mà như nhìn kẻ thù lâu ngày ko gặp, lửa chiến bùng lên ngùn ngụt như Hỏa Diệm Sơn g khi 15 linh hồn ẩn dật núp g cơ thể cũng đã mg áo bảo vệ tọa ở nơi toàn ước khi thân chủ của nó làm chuyện dại dột.
Đeo chiếc cặp nặng ịt toàn sách "học tốt" hay nói hoa mĩ hơn là "sứ giả bóng đêm" lên đôi vai gầy, tôi bẻ tay khởi động các khớp, phòng đg leo nửa chừng lỡ sái chân gãy tay lại làm khổ mình. To tiến lại gần, chưa kịp mh động thì màng nhĩ nhh nhạy hơn thỏ của tôi đã bắt được âm thh ách" mạnh từ cái cổng sắt nếu đem bán đồng nát cũng được khối tiền ăn quà, người vô thức lùi lại, ánh mắt cẩn thận dò xét động tĩnh
Khi tôi vẫn còn đg gồng mình lên chăm chú qu sát và cơ thể đg ở tư thế huồn" thì o gia họ Lăng, kẻ dám to g để lại tôi ở đây một mình, bỏ của chạy lấy người từ bên g cánh cửa đột ngột lao tới, nhh như chớp, ko nói ko rằng cũng ko cho tôi có cơ hội xỉ vả hắn, bế thốc tôi lên rồi như bị chó đuổi chạy bay vào, miệng ko quên gửi lời với ông bảo vệ đáng yêu:
-Để cháu đưa bạn ấy đi, ông cứ ở đây khóa cống, cảm ơn nhiều
-...Bừng tỉnh sau một hồi ko hiểu chuyện gì kèm to đó là cái cảm giác như thiếu nữ inh ắng lần đầu động phòng hoa chúc ùa đến khiến tim tôi đập liên hồi, mặt đỏ bừng, toàn thân chết sững ko tự vệ nổi, chỉ biết nhìn to mái tóc đen của Lăng Tử Thần đã ẩm nước đung đưa ước mặt. Giờ hắn mà dám thừa nước đục thả câu thì 99% đạt được mục đích, 1% ôm cái mặt hằn mấy bàn tay đỏ thói bỏ đi bởi đơn giản tôi đã hoàn toàn ở ạng thái im lìm chờ chết. C gái mà, bắt gặp cái cảnh y chg g uyện cổ tích, hoàng tử tuấn mĩ bế công chúa dù mục đích đằng sau ko g sáng nhưng vẫn chết mê chết mệt. Chẳng ai có thể cưỡng lại sức hút của vẻ đẹp ngg tàn ở cánh mày râu nhất là cái mùi nam tính ên người họ, thế nên mới có chuyện khoa phụ sản toàn mấy cô nàng 17,18 đi đi lại lại khám thai đấy thôi, tôi chỉ là nghiêng về số đông mà hành sự.
-Đừng có nghĩ lung tung, tôi chỉ ko muốn chúng ta phải vác người lên phòng giám thị tâm sự chuyện buồn của mình nên mới giả vờ nói cậu bị thương, hoàn toàn ko có ý gì khác, đừng nghĩ bậy_Đi được một lúc, Lăng Tử Thần ko ai nhờ giãi bày nỗi niềm cho tôi ng, chặt đứt mọi hog tưởng đg lượn lờ g tôi. Hắn thất đúng chẳng tinh tế chút nào,bộ ko giải thích thì hắn chết à, sao ko cho tôi nghĩ bậy thêm một chút nữa rồi nói hay im lặng suốt đời để tôi mãi hiểu nhầm đi. Cái đồ bất lịch sự, chỉ được cái mã ngoài thiên phú còn bên g toàn oi với sâu
-Ko thèm đâu nhá, cậu ko đáng để tôi nghĩ bậy đâu_Ko chịu lép vế hoặc bị người khác đâm chọt úng tim đen của mình, tôi gân cỗ lên cãi g khi mặt đã nóng lại càng nóng hơn. Đâu ai điên đi công nhận cái ý nghĩ xấu hổ đó chứ, chỉ thiệt mình mà lợi người ta thôi
-Vậy thì tốt_Đáp lại tôi bằng một câu chẳng rõ nghĩa, bắt tôi phải vắt óc để hiểu, Lăng Tử Thần lạnh lùng đặt tôi xuống đất khi đã đi 1 quãng đường khá dài, cho tôi tự túc_Giờ tự đi đi
-Đi thì đi_Chưng hửng vì cách hành xử đột ngột của Lăng Tử Thần, luyên tiếc vì giây phút lãng mạn đơn phương như làn khói thuốc mờ dần giữa ko ung, tôi xị mặt, chán nản đưa chân bươc tiếp to cái bóng nhạt nhẽo của hắn, tự vỗ về chính mình. Hog tưởng ko phải thực, hiện thực vẫn luôn phũ phàng, học cách chấp nhận mới là cách sống của người thông minh. Ít nhất cũng nên gửi hắn một lời cảm ơn đã ko bỏ lại tôi_Cảm ơn, cậu đã ko bỏ mặc tôi
-Nhỏ thế_Dù đi ước nhưng Lăng Tử Thần vẫn ng thấy câu lẩm bẩm của tôi, công nhận tai thính thật, vậy mà ước giờ tưởng hắn điếc, hóa ra điếc lựa
-Cảm ơn, được chưa?_Tôi nói to thêm chút, chỉ là một câu cảm ơn, tiếc gì mà ko nói thêm lần thứ 2 chứ
-Ko cần, tôi chỉ ko muốn có người suốt ngày ù ẻo tôi thôi
-Cái gì? Cậu...._Điên tiếc, cực điên tiếc, nói nhỏ thì hắn bắt nói to, lúc nói to lại bảo ko cần, hắn quả thức ko phải là người dễ dàng đối xử tốt với người khác mà ko có nguyên do sâu xa. Lăng Tử Thần, tôi nói cho cậu biết, dù sau này cậu có nude ước mặt tôi hay cầu xin tôi, tôi cũng ko động lòng mà mê mệt cậu như c ngốc ngày hôm nay nữa đâu nhé. Có ách thì nên ách bản thân mình ko đáng giá với Hàn Tử Di tôi ấy.
-Em có muốn tham qu ường học một chút ước khi về ko?_Đương lúc tôi bước quả ngả rẽ cuối cùng để vảo lớp, chợt ng thấy giọng nói ôn tồn của ông thầy hiệu ưởng, tim lại rơi rụng
-Ồ, Tử Thần đấy à? Em kia là Tử Di phải ko?_Tôi chưa kịp chuồn thì đã bị ông thầy nhìn thấy, lại còn biết cả tên tôi nữa, kiểu này ko bị hạ hạnh kiểm vì tội quh năm suốt tháng đến ường muộn thì đúng là chuyện lạ có thật
-Dạ, chào thầy_Tôi cúi đầu rạp xuống lễ phép chào hỏi to lịch sự tối thiểu rồi ngẩng đầu lên cùng bộ mặt ngo ngoãn đúng kiểu học sinh gương mẫu, phải gây ấn tượng tốt ước khi bị phát hiện là học sinh tiêu biểu cho phg ào đến ường muộn mới được
-Hơ..._Vừa đưa mắt nhìn ông thầy, tôi đã bắt gặp khuôn mặt cực kì quen thuộc đến sựng cả người, hóa đá như một khúc gỗ mục
-Hai em đi cùng nhau đấy à?_Ông thầy mỉm cười nhìn tôi rồi lại liếc sg Lăng Tử Thần đứng bên cạnh, ko nói ra cũng biết suy nghĩ hơn cả hog tưởng của ông ta: 2 em đg hẹn hò à?
-Ko hẳn_Lăng Tử Thần đáp thay tôi, mắt chuyển hướng sg người bên cạnh hiệu ưởng, hỏi thăm_Đây là học sinh mới?
-Đúng vậy, cậu ấy mới làm thủ tục nhập học hôm nay, có lẽ sẽ học cùng lớp của em, tên là Lâm...
Tai tôi ù ù, như gió biển thổi đến cuồng dại lọt vào tai, cơ thể hoàn toàn chìm nghỉm g những kí ức đến cay xẹt cả mũi, tạm thời ko thể thở nổi đến mức đối thoại của những người kia ko còn ng thấy nữa, chỉ có...ánh mắt của người hướng đi đâu, phủ lên ai mới khiến tôi để ý.
Sau mấy năm tưởng chừng sẽ ko còn dính dáng gì đến nhau, thời gi coi như đã giúp tôi xóa sạch mọi tình cảm, sự thương nhở cả nhưng mơ tưởng huyển hoặc chỉ có g những cuốn uyện h lãng mạn, vậy mà giờ, chỉ cần một cú chạm mặt, một cái nhìn, một ái tim khẽ ngừng 1 nhịp, tôi lại đập nát bức rào cản vỗn đã đắp nên kiên cố g mình, để người đó, lần nữa, khơi giậy nỗi đau đến chết
-Em vào lớp ước_Dù bị tình cảm chi phối nhưng tôi ko phải người dễ dàng để nó lấn áp hết mọi lí í, chừa một giây tách biệt khỏi cảm xúc hỗn độn, tôi lợp cho mình khuôn mặt vô cảm đến kì dị, tự tin ngẩng đầu nhìn thầy hiệu ưởng, bày tỏ việc mình sắp làm rồi nhh, ko để ai kịp nói gì, chạy như bay về phía lớp học, tìm đủ mọi cách để cơ thể yên í ngồi vào chỗ mình, lúc đó, mới để những kìm nén vỡ t...
Cuối cùng, ngày tôi ko mg muốn nhất, ko ngờ tới nhất cũng đến, người đó đã quay ở lại, ko chỉ một mình mà còn đem to cả những quá khứ đau đớn khó khăn lắm tôi mới có thể quên đi, làm sống lại c người ơ ẽn, đáng ghét, nhỏ mọn, ích kỷ ước kia của tôi. Đáng nhẽ người nên ở đó, đừng quay lại hoặc là quay lại nhưng đừng để tôi nhìn thấy, như vậy, tôi mới vô tư tiếp tục đi ên c đường mình đã chọn, sống cho cuộc sống duy nhất của mình, ko còn những đau khổ, ko còn những oán ách và những hi sinh dại dột. Người có thể đi bất cứ đâu người muốn, ở bên bất cứ ai người thích, nhưng, cơ sao lại phải đến cái lớp này mà học chứ, chẳng nhẽ P&P đã ko còn 1 chỗ g nào ngoài cái lớp nghèo hèn này cho người như người đó học tập sao. Mặc kệ vì lí do gì, tôi chỉ sợ, ngày ngày đối mặt, bản thân mình sẽ lại ko kìm lòng mà thốt ra thêm một lần nữa, 3 chữ ấy, và để cho người đó cùng cô gái kia mặc sức cười nhạo một c ngốc chỉ biết sống g quá khứ và lòng tự ọng yêu quý sẽ lại khiến tôi lao vào cuồng dại, làm những thứ mình e sợ, cư xử những điều vốn ko phải của c người, dần dần bản thân sẽ tự thêm lần nữa hủy hoại, chìm g bờ vực hóa thành nỗi ám ảnh, tôi ko muốn điều đó bởi tôi muốn sống, muốn yên ổn và muốn cười, cười nhiều hơn người đó từng đem lại
Nằm nhoài người ra bàn, tôi ko buồn chú ý đến việc Lăng Tử Thần đã vào chỗ từ bao giờ, chỉ biết hết thở dài rồi lại chìm đắm g lo âu, phiền muộn, từ giờ sẽ phải đối mặt ra sao với người đó đây.
-Đưa tôi điện thoại của cậu_Ko chịu để cho tôi được yên, Lăng Tử Thần lại chìa tay về phía tôi, chắc kiếp ước tôi làm đạo tặc chặn người đi đường cướp của thì phải, nên giờ mới chịu báo ứng như thế này.
-Đừng có phá là được_Miễn cưỡng giao nộp vật phẩm rồi quay ở lại tư thế b đầu, tôi muốn bản thân được yên tĩnh một chút, sau tất cả, tốt nhất nên lấy ý kiến của Kì Như, nuôi quân nghìn giờ dùng g một ngày là như vậy.
***
-Ta cứ tưởng ngươi ko gặp, ai ngờ cũng ko ánh khỏi_Sau khi ng tôi giải bày nỗi niềm, Kì Như hút cạn cốc nước ngọt, vừa gặm dở chiếc bánh ên tay vừa nói, hóa ra nó cũng đã gặp, thế mà ko nói sớm, bắt tôi mất công kể lể, tốn biết bao nhiêu clo nãy giờ.
-Giúp ta đi, đầu óc ta giờ loạn lên hết rồi, ko biết phải làm sao nữa_Tôi thú thật khai báo, giờ dù nó có đánh lén sau lưng thì cũng tại số mình xui, chẳng ách ai được
-Vậy ngươi muốn ta giúp ở lại Hàn Tử Di ước đây suốt ngày lẽo đẽo bám to cái tên ko tim đó hay tiếp tục làm một Hàn Tử Di vô lo vô nghĩ như bây giờ
-Hỏi gì ngốc thế, ai lại muốn quay lại cái thời người ko ra người ma ko ra ma thế chứ, ngươi ko tinh ý hay muốn chọc khoáy ta đó_Tôi khó chịu, c người nó, dù ời có sập thì nó vẫn ko thôi cái ý định dìm hàng tôi. Ngày ước, khi tôi bù lu bù loa về cuộc tình đầu dg dở, nó chẳng những ko giúp tôi nghĩ ra kế hoạch đánh bại c hồ ly tinh dám cướp đi "Khải Phg đệ nhất" của tôi mà còn cười thỏa thích, bảo tôi là đó si dại, ko biết nhìn người rồi nhiều cái này nọ khác. Nghĩ lại, cũng phải cảm ơn nó, vì chính cái quyết định để mặc tôi tự chìm nghỉm g hố sâu tuyệt vọng đó, đã giúp tôi ko còn sống phụ thuộc vào niềm vui của Khải Phg nữa, nhưng giờ thì...tôi sợ mình sẽ lại như thế mất.
-Thế thì vứt hắn ra khỏi tâm í là được rồi, cứ xem hắn chỉ là bg bóng lượn lờ cho vui, đừng để ý gì hết, chuyên tâm vào 1 thứ gì đó, cái cảm giác nhớ thương của ngươi cũng sẽ biến đi thôi_Ra vẻ chuyên nghiệp, Kì Như góp ý, với người chưa hề có 1 mảnh tình dắt vai như nó, liệu có nên tin tưởng ko ta.
-Vứt là vứt thế nào?_Nói thì dễ nhưng làm mới khó, ước giờ, tình cảm của tôi dành cho Lâm Khải Phg vẫn chưa hề suy giảm, nhiều lúc còn vô thức dâng lên mãnh liệt thì nói gì đến chuyện vứt bỏ chứ, xem ra để quên đi tình yêu đầu thật khó khăn, ừ phi tôi có động lực chuyển sg đối tượng khác thì may ra còn vứt bỏ được, chứ tự dưng đem vất vào sọt rác thì cũng quay lại mà tìm thôi.
-Thì người tìm đối tượng khác cho mình đeo đuổi là được rồi, c ai ên đời nhiều ko kể xiết, lo gì ko có người chịu vác ngươi về làm vợ_Chén xg chiếc bánh mì to tướng, Hạ Kì Như to lời mình chuyển đối tượng sg miếng thịt gà K nóng hổi, vô tư gặm mà coi nhẹ mọi ánh mắt khiếp hãi về độ chén chịu chơi của nó
-Sg ai đây, chả thấy tên nào ẻ c dễ thương nhưng nam tính như Ciel Phtomhive hay quỷ quyệt xấu tính như Sebi cả, chản bỏ xừ_Tôi kén cả chọn ch, ít nhất người xứng đáng để tôi to đuối phải lung linh như mấy chàng g uyện h mới được cơ. Đừng hỏi tại sao lúc ước tôi chọn Khải Phg nhé, vì đó là tình cảm sét đánh, ko tính, ko tính
-ời, tỉnh lại đi cưng, hãy thực tế chút đi, mấy h chàng đó chỉ có thể có g uyện thôi, dù người có chuyển đối tượng sg họ thì cái tên Khải Phg vẫn chiếm được ưu thế hơn_Kì Như nhìn tôi bó tay, nó nói thì nói thế nhưng mẫu người nó thích cũng giống tôi thôi, thế mà còn lên mặt dạy đời
-Ngươi tìm giúp ta đi, giờ mắt ta chẳng thấy gì ngoài Khải Phg, hix
-Thế hboy Hạ Kì Thiên đẹp ai ngời ngời, thánh thiện vô đối thế nào, quá hợp để làm bảo mẫu cho ngươi rồi còn gì_Biết ngay mà, nó luôn tìm mọi cơ hội để quảng bá h ai hoàn hảo của nó ước mặt tôi chỉ vì cái ảo tưởng có một bà chị dâu hợp gu với mình, đúng là loại người thấy lợi lộc là mắt sáng hơn mặt ời b ưa
-Bải đi, ko có hứng_Tôi khoát tay, ko thèm nhìn ánh mắt hình viên đạn của nó đg chĩa về phía mình, phải nhân lúc nó nghĩ đầu óc tôi ko tỉnh táo vì sốc để nêu lên thật lòng mình mới được, cho nó bỏ cái ý định ko bao giờ thành hiện thực đó đi
-Vậy, chẳng nhẽ iboy Lăng Tử Thần mới hợp với ngươi hả?_Hạ Kì Như mỉa mai, thực tâm hoàn toàn ko hề có ý tốt
-Ngươi hiểu từ v ko? Nếu hiểu thì đừng nhắc đến cái tên đó, ok?
-Đừng nhắc tên ai thế?_Đương lúc tôi đg bày tỏ cơn thịnh nộ của mình, Hạ Kì Thiên, ko ai mời tự tiện kéo ghế ngồi gần tôi, miệng cười t như úng số độc đắc, nói thật tôi rất khâm phục cái khoản cười hoài mà ko sai miệng của h ta đấy, chắc phải tập luyện dữ lắm mới được thế
-h muốn biết thật sao, là Lăng..._To nói đến cái tên tôi vừa nhắc thì miệng của Kì Như từ t toét chuyển sg méo, thay đổi chủ đề nhh hơn thời tiết_A, bạn Lăng Tử Thần cũng ăn cơm ở căngen à?
-Ồ, Tử Thần đấy à?_Tiếp to lời chào đ đả của Kì Như là lời phụ họa của Kì Thiên, họ vô tư vô tâm đến mức ko biết mặt tôi đg tối sầm lại, đã biết miệng mình linh nghiệm vậy mà còn nói liên miên, gì thì ko muốn hắn đến hắn cũng chườm mặt ra đó rồi
-Ngồi đây ăn chung cho vui_Liếc nhìn tôi ẩn ý, Kì Như khoát tay, miệng mồm lh lợi chưa từng có, quả c này thù sâu hơn biển với tôi nên mới liên tiếp hại tôi ăn ko vào đây
To lời Kì Như, Lăng Tử Thần tự nhiên ngồi xuống bàn chúng tôi, đối diện với cái đầu to bự của tôi đg gục xuống. Những tưởng sẽ được yên í gặm cho xg cái đùi gà giàu dinh dưỡng này, ai ngờ Hạ Kì Thiên lại ngứa miệng:
-Lúc nãy hai đứa bàn chuyện gì thế?
-h muốn biết sao?_Làm ra vẻ bí ẩn, Kì Như nhìn h ai mình cười khẩy rồi lại liếc sg Lăng Tử Thần_Cậu có muốn biết ko?
-Tất nhiên_Hạ Kì Thiên nhh nhảu đáp ả, coi cái mặt sáng chog như đĩa thức ăn mới được rửa sạch bằng sunlig ên quảng cáo là đủ biết h ta háo hức cỡ nào rồi. Còn với Lăng Tử Thần thì ngược lại, đặt việc ăn uống làm đầu, từ từ xử lí đĩa cơm
-Haha, Tử Di đg kén chồng đấy_Kì Như ẩn ý, liếc nhìn h ai mình, bắn cảm xúc
-Ồ, kén chồng ư?_Hạ Kì Thiên nhìn tôi, mắt lại sáng lên, sao lại có người y chg c nít thế chứ
-Ko phải, đừng ng nó_Tôi bào chữa, ko muốn bị lo tin rằng mình bị ế nên mới kén chồng được, mất hết giá, tôi thế chứ đã có người tỏ tình rồi đấy, nh sắc còn thừa
-Vậy h làm ứng cử viên được ko?_Ko thèm ng tôi giải thích, Hạ Kì Thiên cầm lấy tay tôi, kì vọng, có đùa thì cũng đừng đùa quá ớn thế chứ, h ta muốn tôi phải sống g sợ hãi với đám f của h ta đây
-Ko phải?_Tôi gỡ tay Kì Thiên ra, khó xử tột độ rồi lại nhìn Hạ Kì Như cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại được sự ngó lơ cực đẹp
-Tôi ăn xg rồi!_Ngồi dậy, cầm lấy khay cơm sạch vẫn còn nhiều của mình, Lăng Tử Thần lạnh lùng rời khỏi chỗ
-Ê chờ tôi tí, tôi muốn hỏi cậu cái này_Thấy được cơ hội hiếm có, tôi vùng dậy, chạy đến bên Lăng Tử Thần để lại cho hai h em họ Hạ sự khó hiểu. Tiếp xúc lâu ngày g đội bóng, tôi đã nghiệm ra được một điều, khi tôi ở cạnh Lăng Tử Thần, dường như ko có ai làm phiền tôi cả, đó cũng là một cơ hội, phải lợi dụng điểm này mới được
[SIZE][FT]
[][]
Huỵt! Đặt chiếc cặp khổng lồ to tướng xuống chỗ ngồi của mình, tôi thở dài sung sướng như út được ngàn tấn voi, thả người nằm nhoài ên bàn như xác chết, đóng mí mắt ngủ bù cho phần đêm hôm qua ước khi bị ai đó phát giác về hai vầng mắt thâm quầng ên khuôn mặt quốc sắc thiên hương của mình. Ko phải vì tưởng nhớ lại những năm tháng cũ với người dấu yêu nên đêm qua tôi mới mất ngủ đâu, ời có lông đất có lở thì cũng chẳng có ai ngăn cản được sự nghiệp nghỉ ngơi của tôi, bởi đơn giản c người tôi vốn to chủ nghĩa chóng quên, dù là niềm vui, nỗi buồn hay gì gì cũng được, tôi đều nhh chóng gạt chúng sg một bên sau 5 phút tự kỉ, chỉ là vì chóng quên nên cũng nhh bị tổn thương hơn người khác, vô lo quá nên khi bị xúc phạm lại phản ứng mãnh liệt hơn người bình thường, nhưng đích thị ko phải loại người hay mẫn cảm đâu nhé. Đêm qua, sau khi mình mẩy thương tích vì tội ko chịu ng Lăng Tử Thần giảng bài mà cứ cứng đầu thả hồn lên những bản nhạc ữ tình của các chàng ai lung linh xứ kim chi, tôi như ma xui quỷ khiến, ỷ mình có thể thích ứng được với loạt phim kinh dị nên đánh liều rủ rê Lăng Tử Thần và thằng em thức khuya xem phim ma thay đổi không khí cho đỡ chán. Tán thành ý kiến tuyệt vời ăm năm có một của tôi, 3 c người chỉ ngg mức quen biết tọa ên 1 chiếc ghế bành dài, tay cầm đồ ăn vặt vừa ngốn vừa mở căng mắt ếch xem phim. Được nửa tập, tôi to thói quen chìm vào giấc ngủ một cách ng lành, tình nguyện để 2 chiến hữu còn lại giải quyết hộ đống quà rứt ruột bỏ tiền túi ra mua, lúc lơ mơ ợ người tỉnh dậy lại bị hai tên o gia giả thần giả quỷ dọa cho ko kiềm chế nổi thét lên inh ỏi dậy sấm ời đất, khiến mama đại nhân cùng út Gia Lâm ở từng dưới phải thức giấc tưởng nhầm nhà có ồm vác chổi lên đánh túi bụi. Đến khi đánh no tay, thỏa thích cái thân thể bị ức chế bấy lâu, mama đại nhân mới chịu bật đèn to bắt thủ phạm giao nộp cho công mới nhận ra nằm la liệt giữa sàn nhà mát lạnh là 2 đứa c mg nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày cùng với người hàng xóm đẹp ai ngg tuổi mới tá hỏa. Tích cực vừa mắng yêu vừa lay lấy lay để ước khi ko còn cách để cứu vãn. Chính vì thế, hôm qua tôi chẳng tài nào chợp mắt nổi. Cuồi cùng người ko muốn làm lại đi làm cú vọ, thức ắng đêm cho tận sáng nay tôi mới ở ời đến lớp sớm một chút, h thủ thời gi ngủ bù nếu có thể, chứ ở nhà lại bị mẹ cà ràm chuyện hôm qua thì mệt óc hơn nhiều
Chợp mắt chưa được mấy phút thì bọn quỷ 10C8 cũng kéo nhau lò mò đến, quậy th bành, ồn ào náo nhiệt hơn chợ, mắt đứa nào đứa nấy đều lòi ra bên ngoái khi thấy tôi nằm bẹt dí ên bàn, kinh ngạc chạy đến hỏi h xem dây thần kinh tôi có bị chỗ nào ko sao đi học sớm thế. Đáp lại sự qu tâm nồng nhiệt đến thái quá của bọn bạn, tôi tiếp tục nằm thực hiện động tác b nãy, mắt nhắm nhiềm cố gắng ngủ lấy sức
-Sao ko chờ tôi_Tiếng nói như ma ám của Lăng Tử Thần ở bên cạnh vẳng đến, cái chất lạnh như băng đúng là chẳng thể nào tách rời được với hắn. g tình cảnh này thay vì ách mắng tôi ko chờ đi học cùng, hắn nên tế nhị hỏi thăm sức khỏe của tôi mới đúng, chẳng tinh ý chút nào, dù ko thân nhưng cũng thiết, ít nhất nên để ý chút sau này còn lợi dụng lẫn nhau nữa chứ. Nên chê hắn tứ chí phát iển mà óc như quả nho hay kn hắn tâm hồn còn g ắng đây.
-Ko thấy tôi đg mệt sắp xuống Minh Ti rồi đây à?_Ko cựa quậy, giữ nguyên ạng thái b đầu dù biết thể nào cổ mình thể nào cũng bị vẹo sg một bên nếu tiếp tục để nó như thế quá lâu, tôi vừa ngáp vừa ả lời, cảm giác há miệng thật to òn rồi hít một lượng lớn ko khí thật khoái
-Ai bảo bày ò ước làm gì?_Ngồi xuống bên cạnh tôi, Lăng Tử Thần ơ cái mặt dày hơn thịt lợn đổ toàn bộ tội lỗi đáng nhẽ là của hắn và Gia Minh lên c người thấp cổ bé họng như tôi, liên tục áp dụng cái thói ỷ lớn hiếp nhỏ mà ko chịu chừa, sau này nếu có dịp diện kiến pama hắn, nhất định tôi phải đề nghị họ dạy dỗ lại thằng quý tử mới được, nhỏ ko uốn nắn, sau này ra ngoài xã hội, chi chi cũng bị gig hồ sờ da gà ở gáy s
-Gì chứ? Chính cậu và Gia Minh dọa ma tôi còn gì? Báo hại tôi lấy hết sức bình sinh lên mà hét, giờ giọng cũng khản đặc cả rồi nè _Tôi vùng dậy, ng tiếng rắc lạnh lùng ở cổ mà hối hận, giờ mới thấm thía được cái bệnh ật cổ của Kì Như
-Có ách nên ách người đem hết s phấn ra tự tiện bôi lên mặt bọn tôi ấy
-Phấn?_Chột dạ, tôi nhớ lại bản mặt hí hứng của mình khi nhân lúc hai tên đó ngủ say như chết mà nể tình make-up miễn phí cho, những tưởng bọn họ ko biết, hóa ra chỉ giả vờ, cốt muốn tôi bị gậy ông đập lưng ông_Tôi chỉ bôi có tí xíu thôi, đâu ghê như mặt mấy người lúc đó
-Tự tay mình làm mà còn dám chối đây đẩy, giờ thì đưa di động của cậu đây
-Lại nữa_Quá quen với động tác nhàm chán ngày nào cũng làm của o gia Lăng, tôi ngán ngẩm đưa c dế yêu dấu của mình cho hắn nhưng đồng thời ả eo, đâu thể cho hắn ỷ thế làm càn được_ước tiên đưa di động cậu cho tôi đã, công bằng mà nói, nếu cậu có quyền tịt thu di động tôi, tôi cũng có quyền tịt thu lại di động của cậu
-Được thôi_Tự nguyện một cách đáng khả nghi, Lăng Tử Thần đưa di động của hắn cho tôi, chút tiếc nuốt hay phản kháng cũng ko có, điều đáng nói, c dế c của hắn giống y chg c dễ tôi luôn mg to bên mình, cũng đen, cũng 1 nhãn hiệu, cũng một kiểu giống nhau. Dù g cái nước Việt Nam cờ đỏ sao vàng này, cái loại dế cùng hãng, cùng kiểu rất nhiều nhưng cơ số mua giống nhau g phạm vi nhỏ như thế này rất hiếm, việc tôi bất ngờ cũng ko có gì là lạ
-Sao giống của tôi vậy? Đừng nói cậu thích tôi nên cũng mua to, tự cho đó là cái duyên ời định nhé?_Ko chịu bỏ lỡ cơ hội chọc khoáy Lăng Tử Thần, tôi mỉm cười gi tà, ương cái mặt a biết tỏng cả rồi nhé" nhưng vẫn có chút ngạc nhiên cho hắn xem, mắt liên tục chớp chớp ko nghỉ
-Nếu thế thì cậu làm gì được?_ái với dự đoán của tôi là hắn sẽ đỏ mặt thẹn thùng vì được một mĩ nhân như tôi đoán úng tim đen thì ái lại, Lăng Tử Thần thản nhiên đáp, mặt tỉnh bơ như chuyện c khỉ biết nói tiếng việt là điều bình thường. Nếu hắn cũng có cái ý như tôi đoán thì tốt nhất tôi nên đào một cái hố núp sẵn, kẻo lỡ có động đất hoặc núi lửa thì còn sống nổi được vài giây viết di chúc gửi c cháu sau này.
-Chỉ hỏi thôi mà, ko ngờ người chỉ biết đến mình, luôn luôn tự cho bản thân là cái lỗ rốn vũ ụ, mặt lúc nào cũng vênh lên kiêu thấy ơn như bạn Lăng Tử Thần đây cũng để ý đến tiểu nữ chốn khuê phòng ko có gì nổi ội ngoài đâu óc cơ í hơn người như mình cơ đấy, làm mình ngại quá, mặt đỏ bừng bừng lên rồi nè_Đã ném lao thì phải chạy to lao mà đỡ, đã ót đào mộ chôn mình rồi thì đành phải dg rộng cánh tay kéo thêm người khác xuống cho vui vậy. To kinh nghiệm từ ước đến giờ đúc kết được, tôi tiếp tục đ đả, còn đưa tay chỉ vào vùng má luôn hồng lên từ thuở lọt khỏi bụng mẹ của mình chứng minh, miệng cười hết sức tươi đá đểu. Cái bộ dạng lẳng lơ này vốn ko phải là bản tính của tôi đâu nhé, tôi chỉ áp dụng g một số ường hợp bất khả thi thôi chứ c người như thế nào thì tôi bạn cũng biết rồi đó, xinh đẹp, hiền hậu, ngo ngoãn, đảm đg, đích thực phụ nữ uyền thống chính hiệu,.
-Thế cậu ko ng Hạ Kì Như nói sao, tôi đg ở tuổi dậy thì, rất mẫn cảm với người khác phái, dù cậu xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn hay đẹp hơn tiên nữ, cứ suốt ngày đưa mặt đập thẳng vào mắt tôi thì dù tôi ko muốn cũng phải miễn cưỡng để ý_Vẹo má tôi rõ đau, Lăng Tử Thần rút ngắn khoảng cách, thì thầm to nhỏ. Nếu ko phải quá quen với cái bản tính giết người ko dao của hắn thì tôi cũng đã nghĩ hắn thuộc lại thành thật, bụng dạ thẳng như ruột ngựa, niệm tình ko chấp nhặt rồi. Rõ ràng hắn đg đá đều tôi mà, điên thật, giá như cái lớp này là nhà tôi, thì tôi đã đánh cho hắn bầm dập thâm đen hơn cà tím như hôm qua, cái đồ ko biết tế nhị, dám chê đại mĩ nhân Hàn Tử Di đây xấu xí, quả có mắt ko òng
-Cái bạn...
-Tử Di, Tử Thần, hai em chuyện ò vui nhỉ?_Đương lúc tôi to động khẩu tiếp tục mỉa mai với o gia thì ông thầy chủ nhiệm ko biết từ lúc nào đã vào lớp, nhắc nhở tôi và Lăng Tử Thần khiến toàn thể dân tình đều đưa mắt đổ dồn về xem xét 2 nhân vật chính, tiện mồm thừa nước đục thả câu tám chuyện ên ời dưới đất
Sau khi được thầy tận tình nhắc nhở, cúi mặt nhìn xuống g vở nháp ắng xóa ên bàn, tôi như c rùa rụt cổ khước từ mọi sự chú ý, lơ đẹp bằng cách đăm chiêu phác họa mấy hình thù ko ra gì, tô tô cho đến khi mực cạn bút mới thôi
-Hai em nên chấn chỉnh lại tác phg cho_Lắc đầu ngán ngẩm ước hai học ò của mình, ông thầy hướng mắt nhìn đám c gái phía dưới đg chết mê chết mệt vì người mới, dõng dạc thông báo_Chắc hầu hết các em đều đã biết nhưng giờ tôi sẽ giới thiệu lại thêm lần nữa, mg rằng một số bạn ko chú ý giờ sẽ chuyên tâm ng tôi nói. Đây là Lâm Khải Phg, du học sinh mới ở về sau 1 năm học tập ở Niu Dilân. Tôi mg rằng các em sẽ tận tình giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn để bạn ấy có thể làm quen với môi ường mới
-Vâng ạ!_Bọn lớp tôi ngo ngoãn một cách lạ thường, tích cực hỏi h người bạn mới, c ai thì ra vẻ tự hào khi lớp mình lại có thêm một thành viên tài sắc vẹn toàn, còn đám c gái thì lại say mê nhìn ngắm, chuyển đối tượng mới, tính khí đh đá thường ngày cũng t biến như bg bóng xà phòng, thay vào đó là những cử chí e ngại đến buồn nôn
Còn tôi, ko thể đáp lại được, bởi ngay từ khi vừa ng đến cái tên quen thuộc đó, cả cơ thể dường như đã bị một khối khí lạnh àn về làm cho đóng băng lại, cây bút tội nghiệp ên tay cũng vô thức lăn xuống bàn và rơi cạch ở đất, ko thể tin nổi những điều mình vừa ng thấy. Vốn biết rằng cậu ta cuối cùng cũng đã ở về, dẫu đã gặp gỡ nhau 2 lần, nhưng hành động của tôi lúc này chẳng khác lúc ước là bao, người cứ ngây dại đi, ko biết vì mừng hay vì sợ nữa, chỉ có cái cảm giác ko muốn đối diện mới hiện hữu thật rõ.
Nắm chặt vạt váy ngắn, người tôi run lên bần bật khi có dự cảm người đó đg nhìn, hàm rắng ắng cũng vô thức cắn lấy bờ môi, ngày càng chặt, ngày càng đau và muốn đưa mình ra khỏi tình ạng này cũng thật khó.
-Đối mặt là cách cậu vươn lên quá khứ, nếu cứ lảng ánh, cứ cho nó có hại cho mình mà ốn chạy, cậu sẽ chẳng bao giờ có thể tự tin nói với một ai đó rằng mình vẫn ổn và ko cần sự qu tâm của bất cứ ai_Vuốt nhẹ đầu tôi, giọng của Lăng Tử Thần như một hồi chuông cảnh tỉnh đưa tôi thoát khỏi mớ bòng bg khó gỡ.
Hắn nói đúng, những lần ước, tôi luôn ốn chạy, đơn giản vì quá bất ngờ, tạm thời ko biết làm gì mà cứ chạy to bản năng vốn có g cơ thể, hành động ko chủ ý, nhưng giờ, tôi đã biết người đó quay ở về, lần ước cũng tình cờ ng được việc cậu ta học cùng lớp, chẳng nhẽ giờ lại thức hiện to cái kịch bản cũ rích đó, cho người đó thấy mình đáng thương cỡ nào, tội tàn cỡ nào khi bị cậu ta bỏ rơi sao? Ko, niềm kiêu hãnh và lòng tự ọng của tôi ko rẻ mạt đến thế, ước giờ tôi ghét người ta thương hại mình sg lại luôn tỏ vẻ mình cần thương hại, thế nên người đó mới bỏ ra một chút lòng ắc ẩn để cho mình lẽo đẽo to sau như một c cún c ngo ngoãn, lúc cần thì chơi, lúc ko cần thì vứt xó. Nếu giờ tôi lại quay ở về với Hàn Tử DI ích kỉ, bướng bỉnh tôn thờ chỉ một người duy nhất thì tôi sẽ lại bị người ta thương hại mà thôi, ko có gì khác ngoài sự xỉ nhục đơn điệu đó.
Thà rằng từ từ đối mặt, b đầu còn e ngại sợ hãi nhưng ko khiến mình ơ ẽn, còn hơn là để bản thân bước vào lối mòn_Như đoán được ý nghĩ của tôi đg đến giai đoạn nào, Lăng Tử Thần tiếp lời. Dù ko biết tại sao cậu ta lại nói thế nhưng nó lại hoàn toàn hữu dụng với tôi. Cứ cho là mg ơn hắn một lần cũng được, giờ việc tôi cần làm là đối mặt
Ngẩng mặt lên, tôi đưa mắt lướt qua khuôn mặt mg vẻ đẹp bất cần của thh thiên niên thời kì nổi loạn, dừng lại một chút ên vành tai vẫn đeo khuyên bạc dù nhà ường ko cho phép rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen độc đoán như có thể xoáy sâu vào tim g người khác của Lâm Khải Phg, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười xã giao rất gượng. Xg xuôi công đoạn chứng minh cho người đó thấy mình vẫn mạnh khỏe và đầy sức sống dù ko có cậu ta ở bên, tôi quay mặt về phía Lăng Tử Thần-nơi tôi có thể nhẹ nhàng út hơi thở dài cùng sự khó xử mà ko bị Khải Phg phát hiện.
-Học ò ngo, làm tốt đấy_Cựa nhẹ ngón ỏ ra hiệu ất tốt", Lăng Tử Thần mấp máy khóe môi thì thầm dù mắt vẫn dính chặt vào quyển sách bất li thân của mình. Điều đó làm tôi thấy hơi khó hiểu, người duy nhất biết chuyện tôi chỉ có Kì Như, chẳng nhẽ Lăng Tử Thần cũng biết, thế nên mới có chuyện vực tôi dậy g cơn mông lung, chứ chẳng nhẽ khi ko hắn lại mê sảng nên nói thế chắc. Mà hắn biết, thì kẻ nào dám tiết lộ, Kì Như sao?
-Được rồi, Khải Phg, em muốn ngồi chỗ nào?_Ông thầy ân cần, òng mắt qua đôi kính dày lướt khắp mọi ngõ ngách của căn phòng, tìm kiếm chỗ ngồi lí tưởng cho người bạn mới
-Em..._Nhìn căn phòng ko rộng mấy một lượt, bỏ qua bao ánh mắt chờ đợi và hi vọng cuồng dại của mọi người, Lâm Khải Phg dừng nhãn thần lại ở chỗ tôi và Lăng Tử Thần, chằm chằm hướng về người bên cạnh tôi
Quay đầu nhìn sg Lăng Tử Thần, tôi bất ngờ thực sự khi nhìn thấy hắn cũng đg chăm chú nhìn đáp ả người kia ko chớp mắt, nhưng hoàn toàn ko phải là ánh nhìn đắm đuối của những chàng ai g mấy bộ uyện Yaoy hoặc Shoun đâu nhé mà thay vào đó là chút dữ dội
-Em muốn đổi chỗ với bạn Lăng Tử Thần_Đưa tay chỉ về phía bí thư 10C8, Lâm Khải Phg mỉm cười nhìn ông thầy rồi lại nhìn tôi khiến tôi ngu xuẩn bối rối cụp mắt xuống, nhất thời chẳng thắc mắc tại sao lại muốn ngồi cái chỗ chỉ cần đưa mặt sg bên ái 90độ là có thể nhìn thấy cái mặt tôi ngay tức thì
-À_Ông thầy có vẻ bối rối, thiểu não nhìn bí thư, nhỏ nhẹ, xem ra ổng hơi khiêm nhường ước hai người này thì phải_Tử Thần, em có muốn đổi ko?
-Ko_Lạnh lùng như bản tính, Lăng Tử Thần ko buồn để ý, tiếp tục đăm chiêu bầu bạn với quyển sách của hắn mà ko biết rằng hắn vừa cứu rỗi một linh hồn vô tội như tôi
-Đổi cho tôi_Lâm Khải Phg ko chịu nhún nhường, nói như ra lệnh, dùng ánh mắt áp đảo chiếu tướng kẻ dám từ chối mình
-Ko đổi
-Đổi!_Bước xuống khỏi bục, Lâm Khải Phg đứng đối diện với Lăng Tử Thần, gằn lên như hổ đói, nụ cười xã giao ên mặt tắt ngấm như lửa phải nước
-Điếc sao?_Ngẩng mặt lên, Lăng Tử Thần ko chịu bác bỏ ý kiến của mình khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng. Nếu phải chọn ngồi cạnh ai g hai người đó, tôi thà ngồi với o gia còn hơn ngồi với kẻ có thể chi phối tình cảm của mình_Ko là ko
-Được lắm_Mỉm cười nửa miệng, Lâm Khải Phg lại nhìn tôi thêm một lần nữa, thay đổi thái độ đến chóng mặt_Bạn ngồi cạnh Tử Di, đổi chỗ cho mình, được chứ?
-Được_Ko chịu suy nghĩ, cái óc mắc dịch của c bạn ko thân mấy ngồi cạnh như bị bỏ bùa mê thuốc lú, ko ngần ngại đồng ý mặc cho tôi ra sức phản đối quyết liệt bằng ánh mặt chết người của mình
-Được rồi, Minh g, em sg dãy bàn bên này ngồi nhé, còn Lâm Phg, từ giờ đó là chỗ của em_Ko cho tôi thốt nên một lời cảnh tỉnh, ông thầy nhh nhảu đồng ý mà ko suy nghĩ đến hậu quả về sau, b phát mệnh lệnh.
ời đất hỡi ơi, ko những tôi ko ánh được vỏ dưa mà còn gặp cả vỏ dừa nữa, ai cứu tôi với.