Gõ, gõ đều những ngón tay bậm thịt xuống mặt bàn bằng kính đen sạm theo nhạc điệu 2/4 nhộn nhịp vang lên trong earphone, Gia Minh nhắm nhiềm đôi mắt tròng đen mệt mỏi, khoé mắt cậu thâm quầng như sản phẩm tất yếu của những đêm mất ngủ, tự kỉ trong bóng tôi kéo dài và hậu quả thường tình của những cuộc giằng co miếng ăn miếng trả, đôi môi tàn tạ nứt ố mím chặt. Cậu thả hồn vào dòng nhạc rộn rã, như cách để xua tan cơn buồn tẻ hoặc để vùi lấp những hố sâu cảm xúc và chờ đợi..
7tiếng đằng đẵng sắp trôi qua trên chiếc phi cơ riêng chuyển hướng sang Hàn Quốc, Gia Minh lòng chắp nối đầy những nghi hoặc mà chỉ còn vài phút nữa, cậu sẽ có câu trả lời, chốc chốc lại hé đôi mắt buồn thẳm ko chút sinh khí ngắm chiếc đồng hồ bản to trên cổ tay, sốt rột.
Có lẽ, bố mẹ cậu giờ đã đến Hàn Quốc và đang chờ cậu. Gia đình cậu sắp sửa được gặp nhau sau quảng thời gian dài xa cách, nhưng, cuộc gặp gỡ, đoàn tụ này liệu có mang sắc hạnh phúc, khi kẻ nắm giữ màu đỏ trong bảng màu mất tích, ko, sự thật là đã ko còn tồn tại.
Rồi, bố mẹ cậu sẽ đến lúc phải biết điều này, dù sớm hay muộn, dù muốn hay ko, họ cũng sẽ phải đón nhận nỗi đau mất mát mà cậu phải gậm nhấm suốt mấy ngày qua, sẽ khóc như cậu đã từng yếu mềm, sẽ giận giữ và chưởi rủa số phận như cậu đã từng hét lên với 4 bức tường cô quạnh.
Chẳng ai muốn thế cả, nhưng ông trời lại thích thú với sự tuyệt vọng ấy, thế nên cứ liên tục gieo giắt mỗi nơi mỗi bất hạnh.
Nhạc điệu từng xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu, từng an ủi cậu nhưng chỉ tạm thời như những viên thuốc mê vô tri, khi bản nhạc ấy kết thúc, mọi chuyện vẫn thế, chẳng thể thay đổi. Như giờ đây, đau đớn trong cậu vẫn tụ lại, chẳng vơi đi phân nào.
-Cậu chủ, sắp đến sân bay Seul rồi!_Khẽ khàng gọi kẻ đang chìm trong cảm xúc riêng của ban thân dậy, cô nàng tiếp viên xinh đẹp vỗ nhẹ lên vai cậu đánh động.
Cựa mình hất mạnh bàn tay xinh xẻo của cô ta sang bên, Gia Minh từ từ hé hai con ngươi đen sẫm, tia ánh nhìn nhoè mờ lên đường băng chạy dài bên ngoài. Cậu nhăn mặt, một giọt nước mắt trên khoé mắt cậu bất chợt rơi xuống, lăn dài trên gò má phờ phạc sau khi cậu há miệng ngáp rõ dài xua đi cơn buồn ngủ.
Seul, lần thứ 2 cậu đến.
Gia Minh rời người khỏi ghế, với lấy chiếc vali to kệch màu hồng mượn tạm của cô chị tại trong lúc bị giam lỏng đã lỡ lấy cái của mình ra xả hận, thanh lí cũng như kết thúc luôn quãng đời 1 tháng ít ỏi của nó rồi đưa cho cô tiếp viên trẻ xách hộ, rảnh rang bước xuống máy bay.
Sải bưới dài đến mỏi, cuối cùng Gia Minh cũng tìm thấy được bố mẹ và thẳng út đang đứng đợi trước cửa sân bay với 3, 4 chiếc ôtô khác hộ tống. Hơi ngợp 1 chút vì độ khoa trương hiếm thấy dựa trên 1 gia đình đang giấu giếm thân phận của mình, Gia Minh lười nghĩ, "nhờ" cô tiếp viên tội nghiệp đem hành lí đến đưa cho mấy tên cận vệ vừa xuống xe đón, thản nhiên trèo lên chiếc ôtô lấp lánh bạc dà chừng 3 mét, đoàn tụ với gia đình trong ánh mắt trầm trồ, tò mò của mấy cô nàng mê giai tình cờ bắt gặp và khách tứ phương đến sân bay.
-Mẹ!_Vừa rúc lên xe, cái tác phong lạnh lùng bụi bặm ngông cuồng ban nãy bỗng nhiên thẳng cánh cò bay, tan biến như bọt biển, để lại đích thị một thằng cu bám váy mẹ. Thằng cu ấy chưa chào hỏi ai đã ôm chầm lấy người mẹ sắc xuân vời vợi với gương mặt non tơ dễ sợ, miệng thốt lên những câu từ trẻ mới sinh đã biết nói.
-Chà! Gia Minh của mẹ ốm dữ quá!_Hiền từ véo má 1 phát lên mặt thằng con, vô tình phá tan bầu ko khí lâm li bi đát, giàn giụa nước mắt, người mẹ bề ngoài trẻ chán xuýt xoa, tay còn lại vỗ vỗ nhè nhẹ lên lưng.
-Gia Minh, ngồi đàng hoàng đi, xe sắp đi bây giờ!_Ko buồn chém gió với 2 mẹ con như ngày nào, người cha quý phái bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở, mắt lơ đãng chiếu tướng đâu đó, vô định.
Thoáng khựng người trước biểu hiện của bố, Gia Minh yên vị trên chiếc ghế trống. Cậu đảo mắt nhìn mọi người ko còn sôi nổi như thường lệ, khó chịu lấy từng mớ ko khí như đặc quánh lại cầm hơi.
Vẫn biết đợi lúc cả nhà yên vị ở biệt thự sẽ nói, nhưng ko hiểu sau, Gia Minh ko thể giấu nổi những gì mình muốn bày tỏ trong cổ họng. Cậu thốt thành tiếng:
-Bố, mẹ, chị Tử Di...
Ngay khi Gia Minh vừa nhắc đến cái tên quen thuộc của người chị song sinh thì mẹ cậu nhanh như tên bắn, lấy tay bịt miệng cậu. Bà đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng.
Hàn lão gia quay đầu hướng mắt nhìn Gia Minh rồi lướt lên mặt vợ, ép bầu ko khí thêm phần nặng nề rồi quay đi, lầm lì, lạnh lẽo đến thót người.
Lần đầu tiên, Gia Minh nhìn thấy bố mình như thế, vẫn lãnh đạm, vẫn qúy phái nhưng ko phải như bộ mặt xã giao thường ngày của ông, giống như đang cố tạc ra để che giấu một cảm xúc thật nào đó.
"Bố mẹ biết chuyện của chị rồi!" Một dòng tin ngắn ngủi được gửi đến điện thoại của Gia Minh từ người đối diện.
Tròn mắt đọc dòng tin rồi nhìn nụ cười buồn của mẹ mình, Gia Minh liến thoắng hồi đáp:
"Từ khi nào ạ? Mà sao lại kêu con đến Hàn Quốc? Có chuyện gì ạ?"
"Con nên nhớ, bố mẹ bỏ các con ở Việt Nam ko có nghĩa ko chú ý việc 2 đứa sống chết thế nào, nên đương nhiên, bố mẹ sớm biết chuyện này. Kêu con sang Hàn vì Tử Di đang ở đây"
"HẢ! Chị ấy còn sống và đang ở đây? Chị ta muốn chơi trò gì vậy, làm con điên đầu đi tìm" Gia Minh ấn mạnh vào màn hình, bực bội giật phăng li kem trên tay út, ăn gọn trong tiếng thét gào của em mình..
"Ko trách Tử Di được, nó bị người họ Lăng bắt cóc để lấy tủy ghét cho thiếu gia nhà đó, 3 ngày nữa sẽ phẫu thuật nên bố mẹ muốn đến sớm đón nó về" Bà mẹ trẻ thở 1 kái dài sượt, cực nhọc gửi tin nhắn tiếp theo cho cậu con trai qúy báu, ko mấy để ý đến ánh mắt đang ngự trên người mình của ai kia.
-Rồi bọn họ sẽ phải trả giá về việc giám đem đại tiểu thư Hàn Gia làm vật tế!_Ko để cho thằng con nhắn tin lại, Hàn lão gia trầm giọng, đe doạ tỉnh bơ ko chút cắn rứt.
-Nhà họ Lăng ạ? Nhưng hình như Tử Thần ko biết chuyện này, cậu ta bị giam lỏng suốt, còn phái người lục lọi mọi nơi tìm chị nữa_Gia Minh lẩm bẩm_Sau chuyện này, bố mẹ sẽ tính sao đây? Vẫn chấp nhận cậu con rể như cậu ta chứ?
-Hàn Gia Minh, con...!_Ko kìm nổi cơn giận sôi sục, Hàn phu nhân nổi quạ, vất hết hình tượng dịu dàng đôn hậu của mình, gỡ chiếc dày gót nhọn toan đánh con thì bị chồng kéo khuỷ tay ngăn lại, tránh gây gia đình tương tàn. Song, chuyện nọ xọ chuyện kia, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tay vợ thì giữ được còn giày vợ thì mặc nó bay theo tiếng gọi nơi hoang dã, nả mạnh vào kính trước của ôtô.
Sau màn găm đế dày ngoạn mục, từ lỗ thủng to, những đừờng nứt vỡ dần hiện với tiếng kêu đặc trưng. Chúng măn mụn thành những miếng nhỏ, rơi ào xuống, đi tong tấm kính trước của dòng xe đời mới còn chưa hết sốt. Giờ thì, ko cần điều hoà cũng mát lịm.
Tiếc thương cho sự hi sinh anh dũng của tấm kính bạc tỉ, những kẻ gây chuyện im thin thít, ko dám hó hé 1 lời, chỉ biết cúi đầu dành vài phút mặc niệm. Còn kẻ đã rứt ruột bỏ tiền ra mua thì đưa mắt trân trân nhìn, khuôn mặt tối sầm lại.
-Đi tiếp đi!_Ông cắn răng cắn lưỡi nhẫn nhịn_Giờ, ai mà hó hé nửa lời, đừng trách ta ko nể tình vất xuống xe đấy!
-Bố ơi! Kính vỡ kìa!_Đúng lúc ấy, Gia Lâm xử xong đóng đồ của mình, ngứa miệng gọi ngọt ngào.
-Anh! Đừng! Đừng!
Hàn Gia, lại 1 phen nhốn nháo.
Trời xanh thẳm bỗng váng ù 1 đường khói trắng dài của những chiếc phi cơ mang gia huy vảy rồng Hàn Gia.