-Bọn ta đâu có ngốc đến thế, chỉ cần đưa cho các ngươi là các ngươi trở mặt giết bọn ta liền_Khinh bỉ đáp trả, Kì Như nháy mắt ra hiệu với Gia Minh, cuống cuồng tìm một khe hở nào đó đánh bài chuồn
-Vậy thì gay rồi, ko đưa các ngươi cũng sẽ được nếm mùi máu tanh_Đưa cây kiếm trong tay lên thị uy, tên đại ca cho phép mình le lưỡi liếm lưỡi kiếm mà ko thèm để ý trên nó chứa biết bao nhiêu vi khuẩn vô tội
-Nếu ko thể thoát thì chi bằng đốt chúng đi_Mỉm cười gian tà, Gia Minh cúi người túm lấy chai rượu còn nguyên vẹn vừa tìm được trong tủ áo quần của tên đại ca, để 2 lá cờ chiến xuống bàn rồi đập một phát vỡ tan tành chai rượu trong ánh mắt kinh hãi trộn lẫn sự xót của của hắn, tay bật bật lửa đe dọa_Chết cũng ko sao, nhưng nêu các người ko có cờ chiến thì vẫn thua mà thôi, còn bọn ta sẽ thắng
-Ấy, đừng, anh bạn_Hốt hoảng trước lời đe dọa, tên đại ca vất ngay cái lốt kinh thường người khác của mình ban nãy, 180 độ biến đổi tính nết đối xử khách khí với Gia Minh như thể gặp phải một đối tác làm ăn khó xơi nào đó vậy_Có gì hai ta cùng từ từ uống rượu rồi nói chuyện chứ. Việc hệ trọng như thế, đừng nên làm theo ý mình, sẽ ko có lợi cho đôi bên đâu
-Tên đó nói đúng đấy, chúng ta cứ từ từ nói chuyện, lỡ như ăn được mấy miếng gì đó để bụng thì tốt, lúc tinh thần phấn chấn, cơ bụng no căng thì hẵng chạy_Đồng tình với lời gợi ý đầy mời gọi của tên đại ca, Kì Như vốn sắt đá là thế cũng phải mềm lòng, đưa ánh mắt tỏ vẻ ta đây rất có kinh nghiệm trong mấy vụ đàm phán mà xúi giục Gia Minh đổi ý
-Cậu ko biết trước khi chết người ta thường cho tù bình ăn no sao?_Ra chiều kinh ngạc trước hành động trái với kì vọng của mình, Gia Minh cương quyết_Việc gì đến cũng phải đến thôi, thà làm nhanh cho xong
-Ấy ấy, anh bạn này nóng tinh thật nha, xem cô bạn kia đói rã rời rồi kìa, chẳng nhẽ cậu nỡ để một tiểu thư dung nhan tuyệt mĩ chưa kịp cầu hòa đã chết đói rồi sao_Tên kia tiếp tục đon đả khi nhận thấy 1 trong 2 kẻ thù đã có ý nghiêng về phe mình
-Cậu đói lắm hả?_Anh hùng khó qua ải mĩ nhân thật là một câu châm ngôn ngàn đời sau vẫn đúng. Y xì như cái vỗn dĩ sẽ diễn ra, ngay sau khi thấy Kì Như e lệ gật đầu, Gia Minh liền đánh liều một phen, cùng tên kia đi vào hội nghị kín bàn bạc nhân tình thế sự
Cùng thời điểm xảy ra hội nghị kín giữa đại ca phe tấn công duy nhất còn sót lại sau 5 ngày chinh chiến và 2 con tin có máu mặt, thì ở ngoài kia trên chiến trường thây chất thây ngủ li bì ko biết trời đất là gì, cái xác ướp ko rõ nguồn gốc và bộ áo giáp chiến binh thời nữ hoàng Êlizabeth vẫn còn là đề tài nóng hổi cho hầu hết anh em lớn nhỏ của phe tấn công còm men và trảm phong lia lịa
-Mày ơi, tao thấy cái xác kia quả là ko bình thường nha_Một tên đưa ánh nhìn xoi mói lên cái xác trắng toát đang xoay vòng vòng mà ko rõ mục đích nó làm thế để làm gì
-Sao ko bình thường?_Tên kia hỏi nhỏ, ngắm kĩ con đường di chuyển của đối tượng đến nỗi mắt xoay mòng mọc như chong chóng gặp gió
-Nó ko phải là một cái xác bình thường..._Tên ban nãy "sàm sỡ" cái cằm mình, mặt nghiêm lên cực hình sự khiến mấy tên xung quanh hắn cũng phải hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của hắn_...mà nó là...
-Là gì?_Mấy tên kia bực bội khi căng tai nãy giờ mà chả biết được thêm chút thông tin gì, chúng liên tục réo lên "đòi nợ"
-Là..._Tên kia lại làm bộ bí ẩn_...một cái xác biết đi
Ngay sau khi nói xong câu di chúc cuối cùng ấy, cái tên ngu ngốc mà giả vờ nguy hiểm đã bị đồng đội tập kích hội đồng tại chỗ, ko nhân nhượng cho hắn gửi xác nơi chiến trường tàn khốc vì tội làm cho mọi người mất công đau tim
-Này, tôi chịu hết nổi rồi nha, ngứa ngáy bức bối muốn chết đây nè_Thở phì phò qua hai lỗ mũi duy nhất ko bị băng trắng trám lại, Khải Phong xém chút nữa bỏ nhào xuống đất vì lỡ dẫm phải chân kia của mình, cũng may vớ được bộ giáp Kì Thiên bên cạnh nên kết cục ko thảm thương mấy
-Ráng đi cưng, khi nào lết đến doanh trại tên tướng lĩnh rồi muốn làm gì thì làm_Cũng chẳng an nhàn gì, Kì Thiên cố gắng lắm mới lết được thêm một quãng đường 20 cm trong bộ áo giáp cứng trững, chốc chốc lại nổi điên vì thấy có vài tên địch cứ tò mò là lại lấy tay sờ soạng lên mình, đã thế còn gõ gõ vào bộ giáp thật mạnh để kiểm tra độ bền "xem nó có bị móp ko ấy mà"
-Thế thì thà tôi chết đây còn hơn_Hé mắt nhìn quãng đường dài tít tắp phía trước, Khải Phong khóc ko ra nước mắt, nghĩ đến phận đường đường là đại thiếu gia của băng trùm khét tiếng mà phải đi làm cái trò giả ma giả quỷ chỉ để có thể an toàn xâm nhập vào doanh trại địch, bỗng chốc cảm thấy mất mặt kinh khủng
-Cố đi cưng_Vỗ vai người cùng khổ, Kì Thiên an ủi kèm theo đó là lời đe dọa, mà ko, chế giễu mới đúng_nếu ko phải cậu làm chuyện mờ ám thì đâu đến nỗi để tôi dắt mũi chứ? Qua đó mới thấy cậu cũng tầm thường thôi
-Anh vừa nói gì hả?_Như bị một cái kim sắc nhọn chọc vào lòng tự tôn của mình, Khải Phong ko lết tiếp nữa, tay dù khó khăn nhưng với sức mạnh của cơn giận ngút ngàn nó lại cong tròn thành nắm một cách dễ dàng
-Ko phải sao? Nếu là một người thông minh, cậu đã ko để cho bất kì ai thám thính được bí mật của mình được rồi, ko phải tầm thường thì là gì đây_Cười khẩy khinh miệt, Kì Thiên gửi ý thách thức theo lời nói đến Khải Phong, dù ko nhìn thấy anh cũng cảm nhận được rằng cậu ta đang tức điên lên
-Hạ Kì Thiên, tôi bình thường cũng được nhưng cũng chính vì thế nên tôi mới cùng phe với anh đấy thôi_Nín nhịn càng nhiều càng tốt, Khải Phong quyết ko giữ thế bị động cho mình, lấy những câu từ của người kia để phản bác
-Ồ, đó là một điều cực kì xui xẻo cho phe của chúng tôi đấy, chắc ông trời ko muốn để nhóm chúng tôi quá hoàn hảo nên mới cho thêm kẻ vô dụng như cậu vào_Sử dụng những từ ngữ có tính sát thương mạnh hơn nữa, Kì Thiên quên mất mục đích thực sự cậu đến đây là gì, chỉ biết chăm chú vào việc dìm hàng tên kia càng nhiều càng tốt cho đỡ chán
-Tôi thì lại nghĩ có anh phe chúng ta mới nhanh chóng trở thành trẻ bụi đời như thế này_Đưa chân ngáng đường của kẻ bên mình, Khải Phong nhìn bộ áo giáp đưa nguyên cả người Ki Thiên lăn xuống đất mà thấy sướng mắt, ko dừng lại ở đó, cậu còn lấy cái chân vừa ngáng dẫm đến dẫm để bộ áo giáp tội nghiệp đang lồm cồm bò dậy mà bất lực
-Đồ đểu cáng!_Ko để mình hi sinh một mình, Kì Thiên với lấy cái chân đang tàn nhẫn dẫm lên cờ thể vàng ngọc mà đến cha anh còn ko dám chạm vào, lôi mạnh cả cái xác điên rồ kia bổ nhào xuống mặt đất, tiện thể dận cho hắn vài trận để hắn còn biết thế nào là lễ độ, thế nào là kính trên nhường dưới
Khải Phong cũng ko phải là tay vừa, đâu thể nhận nhịn cho người khác dận mình, thế nên việc cả hai xông vào đánh nhau túi bụi trước mặt mấy tên đàn em phe tấn công là chuyện dễ hiểu nhưng thay vì gây náo loạn, bọn họ lại đem đến một công dụng mới lạ, thu hút toàn bộ bọn đàn em đi xem vật lộn, để lại cho cuộc họp kín được diễn ra cực kì cô độc
-Thế đó_Sau khi tuôn một tràng những chủ đề trên trời dưới biển hoàn toàn ko hề liên quan đến chủ đề chính của cuộc họp, tên đại ca nốc nguyên cốc rượu đầy của mình, nhìn hai tên đối diện đang gắp lấy gắp để mấy món ăn trên bàn mình và cho vào mồm cũng rất vội vàng
-Vậy sao?_Gia Minh đáp lấy lệ trong khi đang nhai dở một miếng thịt luộc
-Hay đấy!_Kì Như chêm vào dù chẳng nghe gì từ đầu đến cuối
-Vậy thì trả cờ chiến lại cho tôi, được chứ?_Nháy mắt tinh nghịch với hai kẻ nãy giờ ăn biết bao đồ hối lộ của mình, tên đại ca kì vọng, mắt long lanh rực sáng như sao trên trời
-Cái này_Nghe đối thủ nhắc đến thứ tế nhị, Gia Minh buông đũa, kéo Kì Như đứng dậy, bước ra khỏi ghế, tay vẫn nắm chặt cờ chiến, nhìn Kì Như như muốn hỏi ý kiến_Xem ra chúng ta cũng phải đáp lễ lại cho anh bạn đây nhỉ?
-Đúng đấy!_Tên đại ca nghe vậy tít mắt cười, lòng len lỏi một mớ nhữg diễn biến gay cấn sẽ xảy ra sau khi lấy được cờ chiến, nào là sẽ vặt lông nhổ tóc hai tên dám ăn hết đồ ăn của mình, nào là sẽ túm cổ chúng quẳng lên giàn thiêu cho chúng nhớ đời đến về già luôn, nói chung đủ thể loại mà hắn có thể nghĩ ra
-Được rồi, chụp nhé!_Thả tay Kì Như ra, Gia Minh buông lỏng mấy lá cờ chiến trong tay đồng thời bật lửa đốt chúng rồi ném về phía tên đại ca mặt đang méo dần và chuyển sang kinh hãi tột độ
Trao trả lại cả tình cả nợ cho tên đại ca, Gia minh nhanh chóng kéo Kì Như chạy đi đánh bài chuồn, thoát được chừng nào hay chừng ấy, để lại cho tên đại ca tự kỉ một mình trong gian phòng tĩnh mịch gặm nhấm nỗi đau xé lòng và nếu như phe của họ may mắn, Tử Di ko bị bắt thì người thắng cuối cùng chính là phe giữ được cờ chiến nhiều nhất. Các phe khác đã bị loại, chỉ còn phe của họ và phe tấn công vừa hụt mất 2 cờ chiến khó khắn lắm mới lấy được, vậy thì chiến thắng đã nắm chắc trong lòng bàn tay những con người cảm tử của Tháp đồng hồ P&P
***
Mặt trời cuối cùng cũng rời khỏi vị trí cao vời vợi trên trời mà nhuốm mình xuống đáy bình, trả lại màn đêm mịt mùng tối tăm cho chốn nhân gian lạnh lẽo đồng thời báo hiệu cho sự kết thúc sắp gần kề của tuần lễ đặc biệt SSW do P&P tổ chức, song, đó chỉ là gần kề mà thôi, chỉ cần sơ sẩy một chút, kết quả chung cuộc tính từ thời điểm này sẽ bị thay đổi
Tại một cây đại thụ được xác định có thâm niên mấy chục tuổi trong P&P tĩnh mịt đang bị quấy phá bởi việc truy lùng tung tích 6 kẻ sống sót phe Tháp đồng hồ của phe tấn công còn lại, ở đằng trên vòm cây hữu tình ấy có một người con trai và một người con gái đang ngửa mặt ngắm sao cực lãng mạn.
-Muỗi!_Hét lớn báo hiệu cho cái tát giáng trời từ tay mình đả thương gò má cũng thuộc sở hữu của mình luôn, Tử Di nhăn mặt cảm nhận nỗi tê tái đang lan tỏa sang các vùng lân cận từ gò má ấy, bỗng chột dạ khi thấy mùi máu tanh phả ra từ thể xác be bét của con muỗi xấu số trong lòng bàn tay mình_Sao...sao mày dám ăn cắp ADN của ta hả? Đừng có trách ta vô tình nhé, do số mày xui bạ đâu hút đó
-Đau ko thế?_Đưa tay chạm vào vùng má đỏ bừng của người vừa làm kinh động mình bằng một cú va chạm da thịt cực kì sung, Tử Thần cảm nhận nhiệt nóng đang truyền qua tay mình mà cười nhạt_Cậu đúng là ko hề biết kiềm chế được sức mạnh của mình
-THì cứ thử để bị cắn một lần rồi biết, ngứa chết_Đưa tay hất những ngón tay thịnh tình của Tử Thần, Tử Di toan gãi cho đỡ ngứa
-Đừng gãi_Biết được người kia sẽ làm gì dù ở trong bóng tối, Tử Thần chặn bỏ ý định của Tử Di, nhẹ nhàng lấy tay xoa vào vùng má có cái nốt cắn tổ chảng của con mũi đang nhô lên cho thân chủ nó đỡ ngứa
-Biết rôi, nhưng sao chúng ta chỗ nào ko trốn lại đi trốn trên cái cây lắm muỗi nhiều sâu này thế, nãy giờ ko biết bị cắn bao nhiêu lần rồi_Cằn nhằn cái thiệt của mình, Tử Di trông trời mà thở dài, một tay ko ngừng bám víu vào cành cây gần nhất để tránh bị rơi xuống gãy cổ nát xương mà chết_Tôi đói lắm rồi
-Nếu cậu muốn bị chọc tiết như lúc nãy thì cứ việc xuống đi_Hít nhẹ lấy mùi hương đượm đặc trưng trên mái tóc Tử Di, Tử Thần thì thầm cảnh báo_Cậu xem phim "Săn nô lệ" chưa hả? Coi chừng bị như mấy tên ko đó thì hết đời nha
-Thì ko xuống là được_Dẩu môi phụng phịu, Tử Di từ bỏ ngay ý định vừa nhen lên trên đầu mình
-Thế thì tốt_Tử Thần mỉm cười hài lòng
-Tôi ngủ nhé!_Được một lúc, cô nàng họ Hàn lại dở chứng
-Ờ
-Nhưng lỡ bị rơi xuống chết thì sao?_Ái ngại với tính mạng mình có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào, Tử Di ko dám liền, mắt mở căng trong khi mi mắt lại kéo xuống nặng trĩu
-Cứ ngủ đi, tôi sẽ ko để cậu rơi xuống đâu_Luồn tay vào vòng eo nhỏ của người vợ mình nhiều lần muốn gọi "vợ ơi", Tử Thần ép cô ngả dựa vào vùng ngực rộng an toàn của mình, cằm khẽ đặt lên mái tóc trơn mượt ngẫm ngợi điều gì đó, thật lâu...và cũng thật xa xăm
Đợi chờ lúc cô nàng họ Hàn chìm hẳn vào giấc ngủ mời gọi kia, Tử Thần mới đút tay vào túi mình, lấy ra một chiếc dây chuyền có mặt hình nanh sói to và dẹt y hệt cái mình đang mang ở cổ, kèm thêm đó là vài hạt kim cương nhỏ ánh lên yếu ớt khi một ánh sáng nào đó chiếu nhẹ vào, ngắm nghía nó một chút rồi đeo vào cổ người con gái trong lòng mình, cẩn thận như ko muốn cô tỉnh dậy giữa chừng
-Tôi sẽ rất nhớ em đấy, Hàn Tử Di_Thở dài sầu não, Tử Thần siết chặt vòng tay mình, lặng lẽ lấy đi hơi ấm đang lan tỏa trên người cô gái cậu vừa trao tính vật_Nhưng để bảo vệ em, tôi nhất định phải đi