• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặt chiếc cặp da đen bóng xuống chỗ của mình, Lâm Khải Phg yên vị ngồi cạnh bên, ko nói ko rằng lấy chiếc ip ra nghịch đốt thời gi, ép bầu ko khí chung quh tôi ở nên ngột ngạt như lò nung, cơ hồ khiến tôi ko thể ho được tiếng nào. Lúc ước, khi tôi ngứa miệng cần giải tỏa nỗi niềm, vẫn có Minh g ở bên bầu bạn gật gật lấy lệ, dù nó ko hiểu nhưng đôi khi cũng com vài câu, ko để tôi chết chán g im lặng, nhưng giờ thì, một lúc hai cái ụ chống ời chống hai bên, nói tên này ko được, tên kia cũng ko xg, quh đi quẩn lại cũng như c gà mắc dịch bị cách li chờ ngày thăng thiên vậy.

Sức chịu đựng của c người luôn có giới hạn, khi lên đỉnh điểm rồi thì khó mà ngăn chặn được những hành động điên rồi họ có thể gây ra, tôi cũng vậy. Cắm đầu bút dù biết nó chứa khá nhiều vi khuẩn, tôi ra sức vận dụng hết toàn bộ nơr g não, vắt óc nghĩ kế ườn qua ngày hôm nay.

ghĩ gì cho mệt, h em ta cùng nhau xông pha, cứ nhằm 2 cái mặt hái ra tiền của bọn họ mà choảng, dù chúng có 3 đầu 6 tay hay hàng ngàn f hâm mộ sẵn sàng tác chiến thì cũng chẳng ụ được bao lâu, 16 đánh 2 ko chột cũng què" Tinh linh nhỏ tuổi nhất g hội nghị Diên Hồng giơ tay thành nắm đấm thị uy, mạnh miệng phát động, cái mặt tôi lúc cuồng chiến được nó khắc họa rất mực sinh động đến thất vọng, mắt thì đeo kính râm mà lửa cuồng vẫn cứ ngùn ngụt cháy, thêm vào đó là mặt òn vo những mỡ là mỡ y chg quả bóng khiến tôi nhìn vào cũng ko kìm nổi cơn dục vọng muốn đá một phát xem nó bay xa tới đâu huống hồ gì người ngoài.

hôi đi, quân tử động khẩu ko động thủ, thà cuối buổi nhỏ nhẹ với thầy chủ nhiệm để ổng cân nhắc đổi chỗ còn sướng hơn, tội gì vác xác đến ước mặt hai tên đó mời gọi "đánh em đi h" để răng ơi chờ hàm với à, nên nhớ chúng ta ko có thân thể, dù có lượn lờ quh chúng le lưỡi giả thần giả quỷ cũng chẳng giúp được gì, mất công mấy h tử thần từ Âm Ti phải lặn lội đến đây thì tội họ" Một tinh linh khác đeo cái kiếng to đùng choán nửa khuôn mặt rất ra dáng giáo sư đại tài mặc dù thân chủ của nó chẳng bao giờ như thế lên tiếng phản đối, coi bộ nó nhỏ c hơn mấy đứa kia nhưng suy nghĩ khá chu đáo, ko để thân chủ mình phơi thây chốn sa ường

hế cũng chẳng khá hơn, chờ đến lúc gặp được ổng thì chị Hàn Tử Di yêu quý đã ở thành xác khô rồi, biết thế cáo bệnh ở nhà cho khỏe người" Phiên bản ngông cuồng bất ị với mái tóc đỏ như chông hướng lên ời của tôi lên tiếng, tay lăm le chiếc bóng òn nhỏ ko biết sẽ hôn lên người ai g số 15 tinh linh còn lại.

"Được đấy, giả vở bị đau bụng, xuống phòng y tế ngủ bù, tuyệt" Búng cái tách rõ to làm hai cái ụ chống ời phải liếc mắt đưa tình hiện ý", tôi thầm quở ách bản thân phấn khích quá lộ liễu rồi hít thở đều, chuẩn bị tinh thần diễn kịch

-A..._Gục đầu xuống bàn làm cái cốp thật to tướng, tôi vừa ôm bụng vừa nhăn nhó thương cảm cho cái án hẳn đã mọc lên một khối u, rên lên, đủ to để cư dân xung quh bán kính 30 cm có thể ng thấy

-Sao vậy?_Lăng Từ Thần ngồi bên cạnh sau nhiều giây tôi mòn mỏi chờ đợi cuối cùng cũng mở cửa khẩu, lên tiếng hỏi thăm bằng cái giọng ko thể nhẹ nhàng hơn được nữa

-Tôi...ôi....cái bụng_Khó khăn lắm mới tạo ra được hiệu ứng âm thh hít thở gấp gáp như bà bầu g quá ình rặn nở sinh c, tôi cố tình để giọng mình ở nên ngắt quãng, cho hắn thấy bệnh của mình ko phải là nhẹ, như thế mới đánh lừa được những người còn lại

-Chắc là "loại thường gặp"_Tự tiện đưa bàn tay lạnh lẽo khô ráp của mình ướm vào vùng da đg chảy mồ hôi rũ rượi vì nóng ở cổ tôi, Lâm Khải Phg ko ai khiến lại để ý, tỏ vẻ qu tâm đáng ngờ. Mà cái "loại thường gặp" hắn nói tới là loại nào nhỉ, đừng có nói hắn nghĩ tôi đg diện kiến dung nh của Tào Tháo nhé

-Thầy!_Giây phút tôi mg đợi cũng đã đến, sau tiếng gọi thất thh pha chút thảng thốt của Lăng Tử Thần và bản tường ình bệnh án sặc mùi thương tâm hằn lên cơ mặt, Hàn Tử Di tôi sẽ được đặc cách đến phòng y tế, ra đi g sự nuối tiếc và những ánh nhìn thương cảm của mọi người, chưa kể có khi lòng hảo tâm của bọn chúng nổi gió, khùng khùng ích tạm quỹ lớp mua quà cáp đến thăm tôi cũng nên_Bạn Tử Di do ăn quá nhiều đồ ăn ko rõ xuất xứ nên giờ cần phải giải quyết những vật chất thừa thãi có nguy cơ bị ôi thiu g dạ dày, mg thầy cho bạn ấy khoảng 5 phút thh lí chuyện riêng tư đời thường

"Ế! Thằng cha này..." Ngước nhìn Lăng Tử Thần bằng cặp mắt to òn sắp rơi ra ngoài, tôi thiếu điều cằm rớt chạm đất vì quá sốc, ko biết g đầu hắn chứa gì mà lại đi og og cái chuyện cực kì tế nhị đó cho bọn quỷ siêng suy diễn lung tung 10C8 này chứ. Hắn ko có não hay cố tình nói to để tôi bị bẽ mặt đây hả? Tiếc gì cái công ns nhỏ với ổng mà phải thật tình khai bao cho dân tình cùng ng thế chứ.

-Tử Di, em đi đi, ước khi quá muộn_Ông thầy nín cười nhìn tôi như thể hầy hiểu nỗi khổ của em" rồi ôn tồn nhắc nhở, thật tâm cho tôi ra đi mà ko làm càn hỏi h gì thêm nữa. Giá ổng bảo tôi nín nhịn đến cuối tiết thì tôi còn biết ơn ổng, đỡ xấu hổ với bạn bè, đằng này lại cùng một ruột với o gia họ Lăng đáng ghét, bày chuyện hãm hại người lành. Chắc chắn ổng biết tỏng tôi giả vờ nên nhân cơ hội mượn việc chung ả thù cá nhân chứ gì, đi thì đi, dù sao g 5 phút đó tôi vẫn có thể xuống căn mua một chút đồ ăn vặt nhét bụng, đầu óc sẽ tỉnh táo hơn để bàn kế hoạch đổi cổ 2 tên đó khỏi lãnh địa

Đứng dậy g tư thế ngẩng cao đầu, tôi ịnh ọng đi ra khỏi lớp với dáng đi cực chuẩn có thể sánh với siêu mẫu, ko quên đưa mắt lườm nguýt vài tên dám cười khúc khích chế nhạo tôi, kèm to nỗi ô nhục g người nổi lên như cồn, tôi sẽ nhớ ngày hôm nay, í nhớ tôi rất tốt đấy.

***

Ôm một bọc hàng quà hí hửng ra khỏi căn, tôi nhìn ngg nhìn dọc cảnh giác, cẩn thận cất hết chiến lợi phẩm vào tủ đồ của mình rồi tung tăng ở lại lớp, đầu óc ko thôi liên tưởng đến cái cảnh hàng ăm kẻ quỳ rạp dưới chân cầu xin tôi mở lòng từ bi xì cho chúng ít đồ ăn khi căn rơi vào khủng hoảng hàng hóa, sạch nhãn thức ăn, mà cười khẩy một cái, nhưng tiếc là chuyện đó chưa bao giờ xảy ra với ngôi ường dành cho giới thượng lưu này. Nếu thế chiến thứ 3 bùng nổ thì còn có thể xảy ra được

Rảo bước ên hành lg ải dài đến tận cửa lớp, tôi đưa nhãn thần nhìn đồng hồ rồi hít nốt chỗ ko khí g lành bên ngoài lần cuối, chuẩn bị điệu bộ nhún nhường và hàng tá lí do nếu bị chặn đường hỏi tại sao lại về ễ.

-Lâm Khải Phg, ý em là du học sinh mới về từ Niu Dilân?_Một giọng nói vg lên khá to ở chỗ khúc quẹo, nếu là chuyện tầm phào tôi sẽ ko qu tâm làm gì, nhưng vừa ng đến tên người đó, bản thân lại ko thể ko tự làm to ý mình, nín thở ng tiếp

-Đúng vậy! Em muốn biết cậu ấy học lớp nào?_Một giọng nói g veo dù đi hàng ngàn cây số tôi cũng có thể nhận ra chủ nhân của nó là ai tiếp lời, cái bản tính xấc xược tiểu thư c nhà giàu vẫn luôn đậm chất g những âm thh phát ra từ cô ta. 1 năm, chẳng thay đổi gì cả

-Em hỏi để làm gì thế?_Ông thầy có vẻ thắc mắc nhưng nếu tò mò thêm nữa, chắc hẳn ổng sẽ gặp phiền phức cho coi, thế lực họ ương cũng ko nhỏ đâu

-Thầy ko cần biết, chỉ cần nói cho em cậu ấy đg học ở đâu là được

-À..._Tiếng những g giấy cứa vào nhau vg lên_10...C...8

-B C? Sao cậu ấy lại học ở cái b toàn lũ dân thường bẩn thỉu hôi thối đó chứ?_Chua chát chê bai, cô nàng kia kinh ngạc, cũng phải thôi, đến tôi còn ko hiểu nổi tại sao thì người có đầu óc tầm thường như cô ta sao hiểu được. Hôi thối, bẩn thỉu cơ đấy, lâu rồi ko gặp, cô ta càng ngày càng đh đá và kênh kiệu hơn thì phải, nghĩ mà bất hạnh cho Lâm Khải Phg, vừa đá được tôi lại giẫm phải c nhỏ ko kém cạnh kia

Lấy tay chùi mấy vụn bánh còn vương ên khóe miệng, tôi nghĩ đã đến lúc nhân vật chính của câu chuyện này nên xuất hiện và cho cô ta một ân huệ được biết người yêu của mình đg học với ai. Chắc chắn sẽ có kịch hay để xem

-Thầy!_Nhẹ nhàng, ầm ấm và hơi khàn, tôi cất giọng gọi với ông thầy ẻ đg đổ mồ hôi hột vì vị tiểu thư họ ương kia, cái mặt nạ học sinh gương mẫu từng được thầy hiệu ưởng kn ngợi là một g năm học sinh có điểm đầu vào cao nhất được tôi vận dụng khai thác iệt để và thành công mĩ mãn_Thầy đg làm gì thế ạ?

-Ồ, Tử Di đấy à?_Ông thầy ẻ lấy khăn lau vầng án rám nắng cười xã giao, ông cái bộ dạng thê thảm chẳng còn gì gọi là g nhã lịch thiệp luôn mấy thầy cô g ường tâm tắt kn ngợi của ổng mà tội, chắc hôm nay ổng bước ra cửa bằng chân ái đây mà

-Em đg chuẩn bị về lớp thì ng giọng thầy và âm thh hơn loa đài ường ta của bạn đây nên nán lại xem có vụ ẩu đả nào ko? Hình như thầy đg gặp rắc rối thì phải?_Đảo mắt nhìn bộ mặt ắng bạch pha ộn sự kinh hãi như đi đường phải ma của ương Tịnh Nhu, tôi nở nụ cười "hoa gn thua thắm, liễu hờn kém xh" của mình cho cô ta xem, hết sức mỉa mai g từng câu nói. Cái khoản đá đểu nhau này tôi vốn là cao thủ, người chỉ biết đến nhung lụa như ương Tịnh Nhu dù có cố hách dịch cũng ko phải là đối thủ của tôi, muốn ách thì nên ách chính bản thân cô ta đã rèn giũa cho tôi, làm tôi biết thế nào là đau đến tận xương tủy, thế nào là cảm giác bị xỉ nhục, phải quỵ lụy và khom đầu dưới chân người khác

-Sao...sao cậu lại...ở đây?_Lùi về phía sau 2, 3 bước cố thủ, ương Tịnh Nhu đưa tay chỉ về phía tôi, hỏi một câu thật ngu ngốc

-Vì não tôi có nơr, còn não cậu có bã đậu_Nhắm mắt cười t thân thiện, tôi ả lời hàm ý, mặc cho cô ta hiểu hay ko thì tùy bởi đơn giản, tôi ko qu tâm, chỉ cần thấy cô ta giận điên ruột lên đã đủ khiến lòng tôi hả hê rôi_Thầy, nếu khi nào bạn đây có nhã hứng đến thăm 10C8 bọn em xin cứ nói, em...tình nguyện làm hướng dẫn viên giới thiệu những thiên tài...cho bạn ấy chiêm ngưỡng

-Cậu...học 10C8_Rùng mình, ương Tịnh Nhu ợn mắt nhìn tôi khó tin, đồng thời giữ chặt tay tôi lại khi thấy tôi đg định rời đi

-Tất nhiên, nơi mà cậu gọi là bẩn thỉu và hôi thối đó_Nhún vai ra vẻ đó là điều hiển nhiên, tôi gỡ đôi tay lạnh cóng của ương Tịnh Nhu, tiếp lời_có cả tôi và Lâm Khải Phg

Nắm chặt tay thành 2 đấm to, tôi cố giữ cơn run rẩy đg chế ngự ở g lòng. Sợ? Tôi ko sợ, chỉ là việc nhìn thấy lại chính mình ước đây, thông qua cô nàng đó khiến tôi cảm thấy khó chịu. C người, tham vọng lớn nhất của họ, chính là g ời đất rộng lớn này, người như mình chỉ có 1 mà thôi, tôi cũng vậy, cũng muốn cái phiên bản hèn nhát đó chỉ có một, bởi lẽ, nó cũng là c người thật của tôi, ko lại là công cụ giả tạo, chút tình cảm đối với nó ko phải là ko có. Nhưng thôi, giờ c người tôi đã đổi khác, ko cần bần tâm đến thứ đã bỏ đi g quá khứ, việc tôi cần phải làm bây giờ là chờ đợi. Với cách khích tướng ương Tịnh Nhu b nãy, một là, tôi sẽ tạm biệt Lâm Khải Phg sau ngày hôm nay, hai là đón tiếp thêm một du học sinh mới, đường nào cũng có một phần lợi cho tôi. Người túc í đa mưu phải như vầy mới đáng sống.

(Su sắp đi học rồi, nếu viết kẹt thì mg các bạn thông cảm nhá, nhứt định sẽ cố ra cháp mới)

Đương lúc nhắm tít mắt tưởng tượng về một nụ hôn nồng cháy: có nàng có chàng, 1 người giữ, 1 người ôm, một người hôn, một người hứng, 2 ta, môi bên môi cuồng nhiệt say đắm, lưỡi quyện lưỡi hòa vào nhau thì bất chợt tôi cảm thấy 2 hàm răng ắng muốt sắc mùi PS dính chặt lấy nhau của mình đg bị mấy ngón tay bạo ngược của ai đó bh ra. Mở mặt xem rõ sự tình thì mới thấy bàn tay lúc nãy đặt lên eo tôi giờ cũng ra sức phối hợp với tay kia mở miệng tôi. Dù ko hiểu tên bí thứ khùng khùng của 10C8 đg có mục đích gì nhưng to phản xạ thường ngày, tôi tỏ ý ko muốn hợp tác, nhăn mặt đưa mắt ngó ơ ơ vào đôi tay đg bóp chặt miệng tôi. Cái này sao giống như mấy cảnh g phim, nữ nhân vật chính bị bắt cóc, sau một hồi dụ dỗ ko thành, bọn yêu râu xh đã tiến hành cưỡng ép bằng vũ lực, dùng tay bóp miệng nhân vật chính để nhét viên thuốc ko rõ nguồn gốc vào miệng cô ta, rồi sau đó thì ai chả biết, ngất xỉu ng lành ko biết ời ăng gì hết.

Gán ghép tình cảnh hiện giờ của mình với cô nàng tội nghiệp ấy, tôi bừng tỉnh, ý chí chiến đấu chống lại những phần tử ngoại lai gây hại phun lên ngùn ngụt cùng id g dạ dày, thúc ép bản năng sinh tồn của c người gốc vượn. Đưa hai tay đg thả lỏng lên gỡ gọng kìm của Lăng Tử Thần ra khỏi môi mình, tôi dành hết sức lực vừa tụ lại g người lên đôi môi mình, cố mím thật chặt, dù hắn có lấy clê ra nạy cũng chưa chắc mở được miệng tôi đâu nhé. Cũng may lúc nãy ko tưởng bở chu môi lên, nếu ko sẽ bị tên đáng ghét này chọc xấu hổ đến chết mất, xem ra số tôi còn may chán

Một hồi giằng co bất phân thắng bại từ hai đối thủ tài sức ngg ngửa, cuối cùng, như đã kiệt sức, o gia họ Lăng đành ngậm ngùi buông lỏng tay, mắt nhắm vài dây rồi lắc đầu ngán ngẩm như mấy ông cụ n, tiếp đó mới nhìn gương mặt hằn lên sự cương quyết ko khuất phục của tôi.

-Muốn nắm tay tôi đến thế sao?_Liếc nhìn 2 tay tôi đg nắm chặt tay mình, Lăng Tử Thần cười nhạt, ánh mắt như cười

-Mơ đi!_Rụt tay thật nhh, tôi phủ nhận hết mọi chứng cứ, cơ mặt phần nào đã dãn ra khi nhận diện bản thân đã toàn

-Thế sao?_Lại cười, Lăng Tử Thần bẻ tay rắc rắc, cố ý tạo ra sức ép về mặt tinh thần cho đối phương rồi nhh như chớp đưa tay xé ko khí vụt về phía tôi

Quá quen với việc bị đánh lén, tôi xuất võ công nhiều năm tu luyện, cả người nhảy dựng lên lấy đà lùi về phía sau

ốp!" Một âm thh dứt khoát, cô đọng vg lên kèm to đó là sự tổn thương nặng nề ên thể xác của tôi. Chả là vì quên mất mình đg ở g xe nên tôi đã cho phép mình xuất chiêu tiên nữ về ời ngay tại hiện ường, khiến da đầu cùng lớp tóc ko mấy dày chưa chuẩn bị được tinh thần phũ phàng hạm" mạnh vào nốc xe, thảnh ra đầu thì u một cục còn nóc xe tội nghiệp lại bị móp một phần.

Đau đớn lấy tay ôm đầu, tôi thầm chưởi rủa cái nóc xe vô duyên vô nợ, mặt nhăn như đít khỉ

Nhận thấy quân địch nhuệ khí đã suy giảm, Lăng Tử Thần mượn gió bẻ măng, đưa cánh tay đg lơ lửng giữa ko ung tiến sát vào đồn địch, nhét viên sôcôla đen nâu vào miệng tôi một cách dễ dàng. Còn tôi, sau khi được người khác ận tình" đút thức ăn cho, đã ko ngần ngại tỏ ra ý định nhổ sạch mọi thứ, quyết ko nhận hối lộ, nhưng chỉ tại mùi vị ngọt đắng pha chút hơi rượu nồng nhh chóng ướm lên lớp da nhạy cảm ở vùng lưỡi nên nhất thời tôi động lòng ắc ẩn, nghĩ giá nó cũng ko rẻ đành ngậm ngùi để phần còn lại t chảy từ từ g miệng, coi như làm phước. Thời này thức ăn ko hiếm nhưng cũng nên tiết kiệm, ấy mới là người công dân tốt.

-Đến khổ vì cậu_Day day thái dương, Lăng Tử Thần lại ngả người vào ghế, mắt nhắm nhiềm, kêu ca hoài

-Hơ, tôi khiến cậu khổ hồi nào đâu nhỉ?_Hếch mặt lên, tôi cãi lại, hoàn toàn có lí do để làm thế, bởi lẽ tôi ko bắt hắn phải lên rừng xuống biển hay lẽo đẽo to tôi cả, chính hắn tự vác xác nộp mạng lại còn cằn nhằn, vừa ăn cướp vừa la làng.

-Mà này_Chống tay lên thành cửa xe, bí thư Lăng quay đầu về phía tôi, nửa cười nửa ko_lúc nãy chắc cậu tưởng tôi muốn hôn cậu hả?

-Đâu...đâu có_Xuýt đi nữa phun ngụm nước vừa uống, tôi giật mình, hai tay quờ quạng giữa ko ung chối

-Rõ ràng có ý đó_Chằm chằm, ko rời, ko chớp mắt, bí thư Lăng mặt dày thấy khiếp, nửa điều cũng ko chịu buông tha

-Đã bảo ko rồi mà, còn lâu nhé!_Mồ hôi chạy ròng đẫm cả áo, tôi ra sức giải bày nỗi khổ, sao tên này tinh thế ko biết

-Yên tâm đi, lần sau tôi sẽ nghĩ lại_Bỏ qua mọi nỗ lực của tôi, Lăng Tử Thần hứa hẹn

-Đến rồi!_Dừng xe lại, bác tài xế ân cần nhắc nhở, khuôn mặt nhăn no với làn da rám nắng sao thật rạng rỡ lúc cười, y chg ông nội tôi vậy. Nhưng tiếc là, tôi ko thể ngắm ông ấy kĩ hơn thì đã bị Lăng Tử Thần kéo đi mất

-Sao lại đến đây?_Ngó nghiêng nhìn dòng người đông kịch đi ra đi vào g lòng sân bay Nội Bài, tôi thở đều, chẳng buồn để ý tay Lăng Tử Thần đg nắm chặt tay mình. Kệ đi, chỗ này mà lạc nhau thì khổ

-Mẹ cậu ko nói gì sao? Hôm nay bà và Gia Lâm sẽ bay sg w Yk_Kéo tuột tôi lẫn vào biển người, Lăng Tử Thần bận rộn đưa mặt tìm kiếm

-Gì? Moi ở đâu ra cái tin lá cải đó thế?_Ngạc nhiên, tôi nói có chút giễu cợt. Mẹ tôi sg w Yk ư? Sao bà chưa hề nói với tôi điều này nhỉ? Rốt cuộc tên o gia họ Lăng này có mục đích gì mà lại đi nói dối ắng ợn thế chứ

-Mẹ cậu vừa nhắn tin vào di động, ko tin thì xem đi_ả c dế thân yêu về với chủ nhân của nó, o gia họ Lăng từ ngả này lôi tôi như c rối đi về hướng khác

-ời!_Xem lướt qua dòng tin nhắn chứng thực là số của mẹ mình, tôi bất giác hét lên. Ko ngờ mẹ tôi lại có thể bỏ tôi và Gia Minh ở nhà để sg w Yk thân mật với ông già cơ đấy, đáng nhẽ đi thì phải đi cả nhà chứ. Đây là mg c bỏ chợ, đích thị là thế.

-Ở kia

Sau một hồi kéo tôi chạy như bay đến chỗ mẹ, Lăng Tử Thần thở dóc, nhìn Gia Minh đg đứng cạnh rồi nhún vai, bí mật ao đổi thông tin bằng mắt. Còn tôi thì tỏ vẻ giận dữ, ko nói lời nào mà đưa mắt sg chỗ khác. Phải, tôi làm bướng đấy, nhưng tất cả do mẹ mà ra

-Tử Di bướng quá

-ách ai đây ạ, sao tự dưng lại qua w Yk, ko những ko nói ước với c mà còn để bọn c ở lại đây, có quá đáng ko?_Bức xúc, tôi nói lí với mẹ, dù biết bà hoàn toàn ko có ý muốn bỏ rơi chị em tôi, sg giận vẫn cứ giận, có thương mới giận.

-Xin lỗi c, họ hàng bên bố có việc gấp nên mới bảo mẹ sg bàn bạc gì đó? Cuống quá nên ko nói với c được, với lại, c và Gia Minh mới vào học kì đầu, ko thể vì chuyện cỏn c này mà bỏ lỡ việc học. Tốt nhất để hai đứa ở lại_Dịu dàng vuốt mái tóc hơi rối của tôi, mama đại nhân hiền từ nhất có thể, lí lẽ cực thuyết phục làm tôi chẳng thể bắt bẻ được gì, chỉ biết cúi đầu nhìn chân mình

-Thế khi nào mẹ về?_Gia Minh bẹo má Gia Lâm một cái rồi hỏi, làm mẹ tôi có chút gì đó hơi bối rối

-Cũng ko biết nữa, nhưng nhất định mẹ sẽ cố về sớm. Thôi đến giờ rồi, mẹ phải lên máy bay, 3 đứa ở lại mạnh khỏe. Tử Thần, cô nhờ c đấy_Dặn dò xg, mẹ tôi thẳng tiến đi luôn, y chg vứt được gánh nặng rồi thg thả bay nhảy vậy

-Sao ko khóc?_Thụi người tôi một cái, Lăng Tử Thần đánh tiếng

-Có phải tiễn mẹ để về nhà chồng đâu mà khóc, vô duyên_Tôi cười nhạt, ko tưởng tượng nổi g đầu Lăng Tử Thần chứa cái gì nữa.

-À, phải rồi! Hai đứa tạm ở nhà Tử Thần nhé, như vậy toàn hơn, mẹ cũng đã thu xếp áo quần cho hai đứa rồi, đi nhé!_Ném một câu thông báo như đạn đại bác về phía tôi, người mẹ ẻ 39 tuổi của 3 đứa c cười tít mắt rồi quay lại quỹ đạo của mình, khuất dần vào đám người đi cùng hướng kia. Để lại tôi với cái miệng ngoác ra to tướng.

Ở nhà Lăng Tử Thần, có phải vô gia cư đâu mà phải ăn nhờ ở đậu nhà người ta chứ

Liếc nhìn Lăng Tử Thần đg lặng nhìn to, tôi đưa tay vuốt án, nuốt cơn ức đg ào lên tận họng, đè nó xuống dạ dày. Phải, từ giờ tốt nhất tôi nên nịn tên đó một chút, may ra ko bị hắn đuổi đi, phải thế. Đợi mẹ về rồi hẳng ả hết cho hắn, quân tử báo thù 10 năm còn ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK