• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Thời gian trôi nhanh, tựa như có bàn tay vô hình của ai đó, phải chăng là thượng đế, rút ngắn lại.

Thoắt cái, một tuần đủ 7 ngày, 168 tiếng đầy bận rộn và huyên náo lại đủng đỉnh trôi qua, vô tình phủ lên thủ đô Seul hoa lệ, đẹp đẽ sự cuồng nhiệt đến phản loạn, sự háo hức đến hồi hộp, sữ nghi hoặc đến vỡ lẽ bởi vô vàn những tin đồn dày đặc, trái phải ngược xuôi và thay đổi chóng vánh đến đáng sợ. Chưa bao giờ, Seul ngập tràn trong sự lung lạc, bạo loạn và hoàn toàn mất hết phương hướng như lúc này.

Rồi một ngày, ko biết từ đâu chui ra, cái tin tức béo bở rệu mỡ đầy hứa hẹn rằng Hàn gia sẽ tổ chức tiệc công bố đại sự của gia tộc trên đất Hàn đã làm khuynh đảo cả Seul vốn đang hoang mang, làm dư chấn đến nhiều vùng lân cận chỉ trong vẻn vẹn 12 tiếng. Nó ko chỉ thúc đẩy tần suất biểu tình, hô hoán hiệu ngữ của đám đông fan hâm mộ tăng vọt chóng mặt mà còn làm cho lượng khách du lịch đổ xô đến Seul ngày càng đông chỉ trong một cái ngáp dài 1 phút.

Nhưng, nguồn thông tin nêu trên vốn ko phải là loại tin vịt, tin gà tạp nham đồn thổi. Nó hoàn toàn có nguồn gốc, xuất xứ đáng tin cậy hẳn hoi, chứ ko xồm xộp như mấy thông tin hàng nhái xuất hiện trên mặt báo những ngày trước. Bởi lẽ, cái kẻ to gan dám tiết lộ bí mật đại sự gia tộc Hàn gia ko ai khác là tổng thống Hàn quốc kính mến đương nhiệm. Chỉ vì một phút lỡ lời oang oang nháy mắt vỗ vai khích lệ dân tình trong chuyến đến viện dưỡng lão làm từ thiện "Bà con cô bác ko cần nhụt chí, sắp tới Hàn gia sẽ tổ chức một bữa tiệc hoàng tráng ở đây và ra mắt công chúng sớm thôi" mà ngày ngày ông ấy ăn ko dám lựa đồ ăn ngon, mắt thau tháu ko dám ngủ vì mải dò

xét biểu hiện của người nhà Hàn Gia đang "đống đô" trong biệt thự của mình, sức khỏe cũng vì thế mà suy giảm nghiêm trọng mặc dù Hàn Gia ko hề có ý trách cứ việc làm dư hơi thừa calo của ông. Âu cũng là cái hoạ từ khuôn miệng rộng ngoác ông mà ra.

Kết hợp với lời bật mí lộ liễu được trích dẫn y nguyên nằm to tổ bố ở hầu hết các mặt báo, tạp chí Hàn quốc, các nhà báo sống chết với nghề đã tận tâm tận lực đặt nhãn thần mở căng ở mức báo động 24/24, chỉ cần ngửi thấy mùi Hàn Gia phảng phất trong gió khô hanh của tháng 11 là họ tự tin có thể tóm gọn "mẻ cá lớn" ko cần lưới. Nhờ sự năng nổ ko ai khiến mà được sự đồng thuận ngầm của chủ nhân Hàn Gia ấy, một loạt thông tin nghi ngờ thuộc phương diện liên quan đến Hàn Gia sớm được tẩu tán khắp các phương tiện thông tin đại chúng. Điển hình, chỉ trong vòng một tuần, hãng hàng ko Hàn quốc đã xác nhận có hơn 100 phi cơ riêng được xác nhận

là của những doanh nhân, nghệ sĩ, tài phiệt lớn trên thế giới đã xin hạ cánh tại sân bay lớn nhất của Seul. Theo đó, những nhà chức trách máu mặt của một số nước phát triển cũng có dấu hiệu đáng ngờ tương tự càng làm cho mối nghi ngờ về điều tổng thống đưa ra tăng thêm tính xác thực. Điển hình thứ 2 và nổi bật ko kém là sự huy động lực lượng nhân viên gấp rút của tập đoàn Lăng Tử cùng thời gian đó. Tuy bề ngoài vẫn bình thường như mặt nước lặng giữa hồ, nhưng, khách sạn xa hoa theo kiến trúc Hoàng gia châu Âu của tập đoàn này dần có dấu hiệu khẩn trương, gấp rút. Các nội thất, bài trí đại sảnh lớn nhanh chóng được bày biện hết sức trang trọng,

cầu kì, kiểu cách, càng khiến dân tình ko khỏi đoán già đoán non rằng, rất có thể, đại tiệc của Hàn gia sẽ được tổ chức ở nơi này.

Và, lời suy đoán ấy đã đúng.

Chớp mắt, sự kiện trọng đại nhất của một trong những gia tộc đế vương trên thế giới đã được diễn ra, đem đến sự thoả mãn, phấn khởi cho toàn thể con dân đại hàn dân quốc dù biết mình có tu thêm 10 kiếp cũng ko có dịp tham dự.

Màn đêm lành lạnh từ từ trùm lên toàn bộ sứ xử kim chi dậy sóng, như một hồi súng phóng thích mọi sự kiềm chế, toan mưu bấy lâu của Hàn Gia.

Đại tiệc lớn nhất mà họ quẳng tiền tổ chức, sắp sửa chính thức chiếc cáo thiên hạ, cũng như, những đứa con được nuôi dưỡng trong bóng tôi của họ, cũng đã đến thời khắc bắt lấy quyền lực vốn có của mình.

Được trang trí với tông màu chủ đạo sắc vàng huy hoàng, buổi đại tiệc ánh lên vẻ hoa lệ, thanh lịch mà choáng ngợp sự tôn nghiêm cao quý. Những chiếc đèn chùm đồ sộ xõa dài từ trần đại sảnh đến hầu như chạm đất với chất liệu pha lê xa hoa, những bộ đồ ăn bằng bạc đặt ngay ngắn trên những bàn tiệc nối liền nhau như phát huy hết vẻ đẹp tuyệt mĩ của mình mà toả ánh sáng léo lắt, mờ ảo, tạo nên cảnh tượng lộng lẫy huyễn hoặc.

Kiểu cách trang hoàng xa hoa đến khoa trương, những món ăn đặc sản đắt đỏ đẹp mắt ngon tuyệt, lại thêm người người trong âu phục đẹp đẽ, thời thượng, trang sức tinh xảo đi qua đi lại, đâu đâu cũng khiến cho đám kí giả được mời đến phải trầm trồ ca thán. Sự bất phàm này, quả thực chỉ có Hàn Gia mới có khả năng phô diễn.

Nếu buổi đại tiệc lần trước của Lăng Gia có những vị khách giàu có ở Châu Á góp mặt, thì đại tiệc lần này của Hàn Gia lại có thêm sự xuất hiện của những vị khách tai to mặt lớn hầu khắp thế giới. Bọn họ, nếu ko phải là những nhân vật danh tiếng được sách báo công nhận, gia đình giàu có và thế lực thì chắc chắn cũng phải là những người cự phú tinh anh ưu tú tài năng thiên bẩm. Điều này thật khiến người khác ko còn nghi ngờ gì về tầm ảnh hưởng lớn của Gia tộc này nữa.

Dưới ánh đèn rực rỡ của đèn neon, bóng đêm dường như ko còn chỗ để náu mình mà phải ngậm ngùi tan biến ko để lại vết tích. Trong đại sảnh của khách sạn Lăng Tử, những vị khách thân ngọc thể vàng cùng bóng dáng điệu đà, kiều diễm nghê thường của các giai nhân Á có, Âu có mà Mĩ cũng ko thiếu mỉm cười trò chuyện với nhau như đã quen biết từ lâu, khoảng cách bất đồng về ngôn ngữ cũng được thu hẹp bằng vốn từ tiếng anh linh hoạt, trôi chảy. Ban nhạc ưu nhã ở một góc trên khán đài đang trực tiếp diễn tấu một giai điệu, tiếng đàn vĩ cầm du dương như nước ngân nga quanh quẩn trong từng ngõ ngách của khách sạng trang nhã. Hình ảnh cùng mùi hương mê quyện của rượu

vang đỏ ẩn hiện khắp nơi chung vui, từ từ rót vào lòng người.

Ở đâu đó trong khách sạn được đặt làm cứ điểm trang điểm của Hàn gia, Gia Băng đang căng mắt to tròn đưa 2 con ngươi như muốn lòi ra ngoài, miệng mở to đến nổi có thể để 2 quả trứng gà vào bên trong, kinh ngạc nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.

Hàn Gia Băng, giờ đây hoàn toàn ko còn là Hàn Tử Di với bộ dạng thê thảm, luộm thuộm ngày nào trong quá khứ nữa, mà là một con người hoàn toàn khác hẳn, đúng hơn là một bên là vịt bầu quẫy đuôi bơi lội, một bên là thiên nga trôi lành bành như cánh hoa mà.

Cắn răng đau lòng vì ko sớm phát hiện vẻ đẹp thâm tàng bất lộ của mình, Gia Băng hứng chí đưa đôi mắt mơ mành soi soi lại mình trong gương, thiếu điều muốn véo ai đó một cái xem xem là thực hay mộng.

"Mấy anh giai tới đây mà coi này, đố mấy anh thấy ai đẹp như em chưa. Toàn thân em được phủ bởi một chiếc váy trắng xếp từng từ trên ngực xoã đến đầu gối để lộ cặp chân thon dài trắng ngần mịn màng, phần trên của áo có gắn một chiếc nơ hoa cùng tôn ôm trọn lấy chiếc cổ gầy. Nhìn qua cũng biết bộ váy thuộc nhãn hiệu nổi tiếng Kira Plastinina. Vì chỉ có nhãn hiệu này, mới xứng làm tôn thêm vẻ đẹp thiên sứ của em thôi, hohoho" Một con tinh linh tạo dáng nằm trôi sông trên bờ vai thon của Gia Băng vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ mời gọi qủy thần tới, chất giọng trong trẻo tự cao tự đại nói liền tù tì một hơi khoe mẽ, ánh mắt ý tứ rõ ràng đang liếc mắt trao tình với

thằng cha nào đó.

"Ối! Xem những lọm tóc đen thẳng mượt mà này đi, thật đáng để chiêm ngưỡng nha. Nhờ dove, sunsil, enchenter...đó" Một con khác noi gương đồng đội, leo lên đầu Gia Băng vuốt vuốt mái tóc bóng mượt của cô, cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh của nó giờ đây như bị ai kéo dài ra, nhọn hoắt như mũi kim.

"Ta thấy khoái đôi bốt vải trắng này hơn, thật..." Đương lúc đang ba hoa ý kiến của mình, con tinh linh thứ 3 vừa bước ra khỏi chủ thể của mình bỗng dưng thoắt cái biến mất, bỏ lại đôi mắt to tròn mà chạy lấy người, cứ như thể, nó vừa nhìn thấy anh bạn kết nghĩa của Diêm Vương vừa lướt qua vậy.

"Sao vậy mày?" Hai con tinh linh còn lại ngây thơ hỏi, 1 phút sau cũng để lại 4 con mắt kinh hoàng mà nhập vào xác thể chủ nhân mình, khẩn trương đến mức ko thèm đánh thức vị chủ nhân đang mê man vì sắc đẹp của chính mình, coi như đấy là con dê thế mạng vậy

-Xem ra, cậu bắt đầu bị hội chứng cuồng bản thân làm cho điên đảo rồi nhỉ?_Thanh âm trầm thấp như được ướp thuốc mê nhè nhẹ vang lên sau lưng Gia Băng, có âm lực mạnh đến nổi làm kẻ đang say đắm còn lại phải thót mình, trở người thật nhanh quay ra sau.

-Lăng...Lăng..._Gia Băng có lẽ bị ai kia doạ cho phát khiếp, nhất thời ko thể thốt nên thành câu trọn vẹn diễn đạt ý nghĩ đang trôi bồng bềnh trong đầu mình.

Xuất hiện trước cửa phòng trang điểm với bộ vest đen trang nhã, phối hợp cùng mái tóc đen mun khá dài lộn xộn, cả người kẻ vô duyên làm gián đoạn suy nghĩ của người khác tựa như một Ma Vương tái thế, từng bước chân ma mị mê người chậm rãi thâm nhập vào bên trong. Cặp mắt đen sâu thăm thẳm giống như 1 nơi chất chứa năng lượng cùng nhiệt tình vô hạn, sẽ có thể bộc phát bất cứ lúc nào, khiến thân thể kẻ vô tình nằm trong tầm ngắm phải tan xương nát thịt ko ngớt ngự trên toàn bộ thân thể Gia Băng như muốn nuốt trọn. Đâu đó, trong tia nhìn với cường độ gay gắt ấy phảng phất sự hài lòng vô hạn. Kẻ đó dừng bước khi khoảng cách giữa bản thân cậu và Gia Băng chỉ

còn ước chừng khoảng nửa bàn chân rồi nở nụ cười nhếch mép đểu giả, xấu xa, có chút tà khí, có chút đùa cợt:

-Lăng gì?_Tử Thần nhẹ giọng hỏi, bàn tay to khoẻ ko an phận dịu dàng chỉnh sửa lại khuôn môi há to lộ liễu của Gia Băng.

-Lăng...lăng chì tùng xẻng!_Như bị một luồng điện 1200kw xông vào người, Gia Băng thót mình lần hai, vô thức lùi ra sau vài bước thì cái mông đẹp đẽ cha mẹ ăn ở phúc đức lắm mới truyền bản quyền được cho cô đụng phải phải thành bàn trang điểm. Đau lắm nhưng cô chỉ biết ngậm ngùi xả nỗi đau vào lời phát ngôn gió bay ko ra đề tài của mình.

-Hả?_Tử Thần khẽ nghiêng đầu sang bên, khoé môi ngang tàn từng cướp đi 7 nụ hôn đầu của Gia Băng vẫn gan lì duy trì nụ cười đặc trưng trở thành thương hiệu.

Gia Băng từng vỗ ngực thùng thùng nói với Kì Như rằng, mẫu chàng trai làm cô mê mẩn nhất là loại ngang tàn, lạnh lùng, độc đoán nhưng ko thiếu sự đểu giả gian ác. Trai đẹp mà đểu mới xứng để cô đưa mắt xanh liếc liếc. Ấy vậy mà, giờ nhớ lại câu tuyên ngôn hùng hồn của mình, cô lại ko ngừng oan thán sự đui mù của bản thân. Bởi lẽ, giờ đang đứng trước mặt cô đây là kẻ chiếm lĩnh gần như toàn bộ "phẩm chất quý ông" mà cô đặt ra, nhưng thay vì ngất xỉu mê mệt, cơ thể cô lại phát ra kiểu rùng mình sởn gai ốc như gặp phải qủy, người cứ run lên như phát sốt, tim cũng khua chiêng múa trống đập loạn xa chẳng biết đường nào mà lần.

Đúng là, nói mà ko đi đôi với thử thì tai hoạ chạy theo bạt mạng thế này đây.

-Lăng chì tùng xẻng? Dây thần kinh cậu vẫn bình an vô sự chứ?_Tận tình hỏi thăm, Tử Thần lướt nhẹ bậm thịt đầu ngón tay mình lên làn da nóng ran ửng hồng vô tội vạ trên gò má của Gia Băng, ánh mắt mô hồ dừng hẳn lên đôi môi hồng nhuận đẫm calo.

-Gì chứ?_Trong mê man vẫn nghe thấy tiếng chưởi khéo của kẻ thù, như bị một đòn giáng trời đánh vào lòng tự tôn thiếu nữ, Gia Băng sực tỉnh ngay tắp lự, tự mình véo mình một cái thật nhẹ, lấy lại tỉnh táo để phản công quân địch_Tôi chỉ muốn cảnh báo cậu thận trọng một chút thôi. Giờ thân phận của tôi đã đổi khác, xét về địa vị thương trường của Gia tộc, cậu là bề dưới của tôi, cho nên, phải lễ phép một chút, cung kính với tôi một chút, nếu ko, tôi sẽ dùng 4 chữ ấy để khiến cậu sống...mà cả đời van xin tôi được chết.

Hạ giọng thật trầm, thật thấp nhằm tạo nên sự mị hoặc, huyền ảo cho lời đe dọa của mình tăng thêm mùi chết chóc, Gia Băng tài tình che giấu sự lung lạc, mê man đang chế ngự bản thần mình bằng nụ cười nửa miệng quyến rũ nhất mà cô nàng có thể nặn ra được, những ngón tay nhỏ nhắn ban đầu đan chéo, ủ ấp bàn tay của kẻ kia như muốn rút trộm chút mùi hương quen thuộc rồi nhanh chóng ăn cháo đá bát, dùng lực hất mạnh

nó ra khỏi phạm vi lãnh thổ, như ko muốn cho kẻ ngoài xâm phạm làm đổ vỡ chiếc mặt nạ bằng sứ khó khăn lắm mới tạo ra được.

-Ra vậy!_Thoáng sững người trong giây lát, Tử Thần bật cười nhẹ như vừa ngộ ra được điều gì đó, ánh mắt tỏ vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi_Qủa thật, thân phận cậu giờ đây đã thay đổi.

-Rất tốt! Cậu rất xứng đáng khi giành vị trí thủ khoa điểm tuyển sinh của trường_Gia Băng lại ngây người. Ko hiểu sao cô ghét cảm giác này kinh khủng, dường như, tần suất xuất hiện của nó dạo này tăng lên đáng kể. Và, những lúc đó, cô thấy mình như một con ngốc bu lu ba loa những câu nói siêu sỉ nhục với IQ của bản thân.

Rất nhanh sau khi Gia Băng nhìn thấy nụ cười mưu mô, xảo hoạt của Tử Thần, một đôi môi đã khoá chặt một đôi môi khác, chế ngự bằng hương vị ngọt ngào mà nó mang đến cho đối phương.

Quá đỗi bất ngờ, Gia Băng đứng người, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ vô tri vô giác. Mà ko, cô ko phải là một khúc gỗ, bởi cô cảm nhận được vị ngọt của sôcôla, vị đắng túy thuần của rượu. Gia Băng đã sai rồi, cô đã nhận ra cái sai điên rồ của bản thân mình rồi. Cô ko phải cứng người chết não vì bất ngờ, mà là vì say, vì say nên mơ màng, tiếng nói của lí trí như bị hơi nước tan nhanh, để lại mình trái tim buông lời thúc giục. Tệ hơn, bản thân cô lại mong muốn điều này.

Trong lúc đó, ở đại sảnh lớn xa hoa, tráng lệ, nơi hơn vài trăm vị khách cao quý đang trò chuyện vui vẻ với nhau trong tiếng nhạc dịu êm, cánh cửa đại sảnh thêm lần nữa mở ra rồi khép lại, thay chủ đón chào vị khách tiếp theo của buổi đại tiệc.

Lăng lão gia với chiếc đầu hói vuốt keo đen bóng cùng đám tùy tùng mặc vest trang nghiêm bước vào. Tuy biết sẽ gây khiếm nhã cho tất cả những vị khách trong bữa tiệc, nhưng ông ta vẫn cương quyết dẫn theo đoàn người tiến vào trung tâm đại sảnh, đáy mắt nâu thâm hiểu có chút âm trầm khẽ quẫy mình vui mừng khi thu nhận bóng dáng trẻ trung của Hàn phu nhân trong bộ đầm ghi trang nhã.

-Hàn phu nhân, thực xin lỗi, tôi đến muộn_Lăng lão gia cúi đầu chào xã giao với người đang chào mình, khuôn mặt tỏ vẻ khổ ải lắm.

-Ko sao, ko phải ông là người cuối cùng đến muộn_Nở rộng khuôn môi đáp trả trong nụ cười phúc hậu, Hàn phu nhân ko hề giấu diếm sự mỉa mai và khó chịu trong lời nói dịu dàng như suối chảy của mình ném thẳng vào mặt người đối diện. Bởi lẽ, kẻ đứng trước mặt bà là ké dám chủ trương biến cô con gái bà thành donor.

-Vâng_Cố gắng kìm nén cơn giận xuống lòng ngực, dĩ hoà vi quý, Lăng lão gia hếch mặt ra ám hiệu cho đám cận vệ lôi một người đàn ông già cả từ phía sau đến trước mặt Hàn phu nhân, bắt ông ta qùy gối phụ phục trước mặt bà_Đây là kẻ tôi tớ đã dám tự tiện bắt con gái bà hiến tủy khi ko có sự cho phép của tôi. Bà muốn xử sao thì xin cứ tùy ý.

-Ồ! Chuyện này..._Hơi chút bất ngờ trước lời đề nghị, Hàn phu nhân ngự nhãn thần lên người đàn ông đang cúi người cố che giấu khuôn mặt quen thuộc của mình, lòng lại dấy lên cơn hận đến nghẹn ngào. Nhưng, Hàn gia là gia tộc trọng lễ nghĩa, nhân sinh, luôn lấy nhu phục cương là chính, lắm lúc rút súng bắn đoàng đoàng thì cũng chỉ là đe doạ chứ ko hề có ý sát sinh. Vì thế, bà khiêm nhường từ chối, trả thù, bà và chồng vốn đã có kế hoạch khác. Nghĩ là vậy, mà sao bà lại ko thể nào thốt lên lời từ chối được, lòng gan cứ lồng lộn cả lên.

nhận thấy rõ biểu hiện phẫn nộ hằn sâu trên nét mặt trắng bạch của người đối diện, Lăng lão gia bỗng nở một nụ cười xem chừng rất thỏa ý, đưa tay búng tách ra ám thị cho đám cận vệ làm việc cần làm.

Như đã ngầm ý thỏa thuận trước, đám cận vệ sau khi nhận hiệu lệnh lập tực xông về phía ông quản lí già, ra chân đánh đập ông ta túi bụi trước mặt đám đông quan khách. Cả hội trường đại sảnh ngay lập tức rơi vào im lặng, chỉ có tiếng da thịt chà xát nhau vang lên dữ dội. Hàn phu nhân đứng đó nhìn sứng sờ vào khung cảnh hung hãn mà cứng cả người. Còn Gia Mình, cậu nở một nụ cười khinh miệt đáp trả đầy hả hê. Ấy vậy, vẫn còn có một nụ cười khác hiện hữu, thầm kín, lặng lẽ. Một nụ cười đắc thắng nở nhẹ trên môi Lăng lão gia, thật kịch và xảo hoạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK