• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Ba?_Vô thức thốt lên một tiếng với thanh âm yếu ớt và chực tan vỡ, như để chứng thực rằng những gì đang hiện lên trong tầm mắt mờ loè của mình hoàn toàn ko phải là thứ ảnh ảo giữa sa mạc hù doạ người, Gia Băng toàn thân khẽ rùng mình, da gà da vịt mấy ngày qua lặn tăm ko dấu ko vết giờ nổi lên đầy người cô, "hiên ngang" mà dựng đứng. Trái tim non nớt chưa kịp ngừng loạn nhịp vì ai đó liên tục đập mạnh, tựa muốn phá vỡ cả lớp lớp da thịt dày ở lòng ngực.

Ôi! Những sợi dây thần kinh mỏng manh trong đầu cô, chúng nó căng thẳng đến mức một nhạc sĩ có thể dùng để gảy bài Happy Birthday quá!

Ông bố đáng yêu, giỏi giang, lãnh đạm mà cô hết mực yêu thương, nịn nọt đã trở về như con chim bố tha mồi về tổ. Hệt y sự xui khiến của ma qủy và cảm giác bất an luôn ngự trị trong cô, ông đã thấy, đã chứng kiến đứa con gái mình che chở qua lại, gặp gỡ với sói. Và, ông đã đứng, ko biết từ bao giờ trong lớp bóng tối dày đặc như keo mà ánh sáng ko thể nào xua tan đi nổi, ở một nơi cách cô và Tử Thần khoảng chừng 3 mét trên hành lang mang theo nụ cười khinh giễu lúc ẩn lúc hiện. Nghiễm nhiên, ko trái với những gì ông đã nói với mẹ lúc ở trong phòng cô, một khẩu súng ngắn chĩa nồng ra khỏi bóng tối dày đặc như đâm thủng màn đêm, the thẻ vang lên tiếng lắp đạn

đều đều, khí thế.

Gia Băng thừa biết, những viên đạn khát máu ấy vốn ko phải là hình phạt dành cho cô. Chúng là "phần thưởng" thích đáng cho kẻ to gan như Tử Thần.

Tức khắc, với sự trở mình của cơ tay, nồng súng đen dịch chuyển, hướng nồng thật nhanh về phía Tử Thần toan nhả phát đạn đầu tiên trong thớ ruột. Nhưng, nó buộc phải dẹp tắt ý định cướp đi mạng sống của con mồi. Bởi lẽ, như một tia chớp sáng rực với ánh sáng chói loà tuyệt diệu giữa bầu trời mây đen giăng dài, Gia Băng tức thì đứng sừng sững trước mặt kẻ bị ngắm, hai cánh tay gầy guộc dang rộng như muốn lấy cả thân mình che chở cho Tử Thần.

Cái quái gì đang xảy ra trước mắt ông thế này? Đứa con gái ông yêu thương, đứa con gái mang trong mình sự ích kỉ và tính độc đoán tiềm ẩn, lại dám lấy cả gan ngăn đường súng, một mực che chở cho đứa con rể cố chấp đang tròn mắt kinh ngạc như mình đằng sau ư? Ông đang mớ hay mắc bệnh hoang tưởng lây từ vợ sang vậy? Ko thể nào chứ?

Nếu ko có người khác ở đây, dám mẩm Hàn lão gia sẽ tát mình một tát giáng trời để xác nhận đây là hiện thực hay mơ. Nhưng, vì hình tượng của mình, ông đành đau đớn mà chấp nhận hiện thực phũ phàng, lòng có chút ko can tâm cho lắm.

Nheo mắt nhìn sự cương quyết của cô con gái, Hàn lão gia đưa đôi mắt cô quạnh chạm vào ánh nhìn của thằng con rể. Cơ mặt đương giãn dần trên mặt ông bỗng dưng co lại phẫn nộ. Ý định buông súng vừa ban chiếu chỉ lập tức bị thủ tiêu, thay vào đó là sự giận giữ ko do dự tiếp xúc cò súng.

Thằng con rể láo toét, nó ko những ko đẩy Gia Băng ra như những bộ phim sướt mướt vợ ôn dán mắt, mà còn dám cong môi cười thách thức ông cơ đấy. Ai đã dạy cho nó điệu cười ma mãnh đó thế? Nó là ông giận muốn giết chết rồi.

Ko chú ý mấy đến 2 người còn lại đang làm gì hay nghĩ gì, Gia Băng sau khi đứng ra che chắn cho Tử Thần liền bị mắc kẹt trong vô vàn suy nghi bủa vây. Dù là hành động vô thức, dù là sự phản xạ vô điều kiện ko biết được lập trình từ thuở nào của bản thân, Gia Băng ko mấy hối hận cho lắm trước cư xử thái quá này, chỉ là cô ko hiểu nổi, tại sao mình lại làm như vậy. Lúc cô yêu Khải Phong, cô đâu liều đến mức dâng cả bản thân mình lên bàn Diêm Vương mà thách thức "Giỏi thì ăn bà nội người đi" đâu. Người ta lụy tình thì có thể nhảy lầu đập nát thân mình, uống thuốc độc hủy hoại nội tạng, lăng xăng chạy ra đường để xe người ta cán chết hay tuyệt thực tự sinh

tự diệt, nhưng Gia Băng chưa bao giờ có bản lĩnh kết thúc cuộc sống của mình cả, miệng nói, lòng nghĩ "tôi muốn chết", song tay vẫn gắp thức ăn, vẫn mồm vẫn

nhai nhoàm nhoạm, ăn nó rửng mỡ thì lăn ra khóc, nằm trải thây oán hận bản thân. Cô để chính mình hành hạ bản thân, chứ tuyệt đối ko để người khác có quyền làm thế. Nói rằng cô ích kỉ cũng có cái lí của nó.

Gia Băng chu môi thầm bái phục chính mình, cô lôi sự dũng cảm và lá gan khổng lồ ở đâu ra vậy chứ?

Hay là...

-Đoàng!_Tiếng súng nổ lớn chết chóc vang lên, ko những xé toạc sự yên lặng đặc sệu mùi của anh em nhà Diêm Vương mang đến mà còn tàn nhẫn cắt đứt dòng suy nghi lung lạc trong đầu Gia Băng.

Tiếp sau cơn ù ù vang lên trong hai lỗ tai, Gia Băng dần cảm nhận được, từ đâu đó, một cảm giác đau đớn nhàn nhạt từ từ tràn lan hầu khắp cơ thể Gia Băng, bỏng rát đến khô khốc.

Thứ kim loại lạnh tanh phút chốc ma sát lên gò má trắng hồng của Gia Băng, để lại đường cắt dài cùng dòng máu đỏ tươi chực trào chảy như đánh giấu đường chạy của nó.

Ko gian bỗng chìm vào im lặng não nề.

Mùi tanh của máu tươi sao mà nồng nặc đến thế?

Vết thương trên má Gia Băng, chỉ là một vết xượt dài nhỏ nhoi thôi, chẳng nhẽ có sức ám ảnh ko gian nơi đây lớn thế ư?

Vẫn còn bất ngờ quá đỗi trước chuỗi hành động nhanh gọn vừa diễn ra, Gia Băng khó hiểu đưa ngón tay toan chạm vào vết thương trên má, sững sờ một chút khi chạm nhẹ vào những ngón tay lạnh lẽo của một người khác đang ngự trên gò má mình thám thính.

Gia Băng xoay đầu. Cô ngẩng mặt đưa đôi mắt kinh ngác trong veo ươn ướt thứ dung dịch lỏng nhu mì nhìn đôi mắt đau lòng đang dán vào vết thương của mình. Sốc đến mức muốn khóc, đau đến mức muốn rơi huyết lệ.

Cô đã từng nói với ai rằng mình sợ đau chưa nhỉ? Đã nói với bố rằng cô ghét máu chưa? Vậy sao ông vẫn tàn nhẫn gạt đi những lời bộc bạch ấy. Cô biết ông đang tức giận, nhưng đâu cần thiết phải tuyệt tình như thế.

Trừ phi, ông ko còn coi cô là con nữa.

Nghĩ đến vậy, Gia Băng giật mình, cô quay đầu đưa mắt nhìn biểu hiện căng thẳng trên khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm thường ngày. Ông vẫn đứng yên ở thế giới u ám của mình, ko hỏi han cô một tiếng mà đưa thanh âm nhẹ nhàng đến mức khiếng da đầu người tê dại, lạnh lẽo đến ko ngờ.

-Đừng nhìn ta bằng ánh mắt căm phẫn đó_Hàn lão gia ko thèm hướng mắt về phía con gái mà chằm chằm phủ tầm nhìn lên người anh con rể, bàn tay ngang ngược chĩa thẳng về phía con gái_Ta nhớ ta đã cảnh báo rất nhiều lần rồi thì phải nhưng cậu vẫn ra sức làm trái ý ta.

Thở hắt cay đắng sự vô tình bố dành tặng cho mình, Gia Băng ko kìm được nước mắt, sóng mũi cô cay xè đến khó thở.

-Đừng khóc!_Lơ đi cường độ ánh nhìn gay gắt của người đằng xa, Tử Thần nhẹ nhàng quệt đi những giọt nước mắt tròn mộng của Gia Băng, khuyên nhủ một cách thật khó khăn_Sau này chúng ta còn phải đối mặt nhiều với những chuyện như vậy. Tuyệt đối ko được rơi lệ.

-Biết gì mà nói!_Ném ánh mắt giận giữ nhìn kẻ đang tự tung tự tác trên mặt mình, Gia Băng hít hơi thật sâu gằn lên. Lập tức, cô bị bàn tay còn lại của Tử Thần đưa lên chặn cửa miệng, đồng thời ép người cô vào lòng ngực rộng.

-Và con cũng nói nhiều lần rồi, chúng con sẽ gặp nhau_Bình thản đáp lại lời Hàn lão gia, Tử Thần rời mắt khỏi người kẻ đang vùng mạnh, ko e dè nhìn thẳng vào đôi tròng đen tinh nhạy bị bóng đêm mịt mờ bao phủ đang léo sáng như đôi mắt của loài báo đêm, bàn tay từ miệng Gia Băng nhanh chóng di cư về vòng eo thon nhỏ của cô, siết chặt_Ba muốn ngăn cản, cũng khó đấy ạ.

-Này, cậu muốn chết sao?_Thôi gây khó dễ cho ai kia, Gia Băng ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay Tử Thần mà mở to khuôn miệng cảnh báo, trừng mắt quay đầu nhìn khuôn mặt hoàn mĩ một chút đùa cợt cũng ko có của Tử Thần, lòng thầm oán trách sao ông trời lại sinh ra một kẻ ko biết sợ là gì như cậu.

Bố cô đang cầm thứ có thể cướp đi sinh mạng con người trong gang tấc trên tay. Đến cô, ông còn ra tay hành động vậy mà tên oan gia họ Lăng lại ko chịu uốn lưỡi bảy bảy bốn chín lần trước khi nói, ngang nhiên phản pháo xa xả vào người ông.

Nếu là cô, đang tức điên người mà có kẻ dám thách đẹp như thế với mình cũng nổi xung muốn xé xác phân thây rồi, huống hồ là con người dễ phật ý như bố cô.

Chán ghét nhìn kẻ cứng đầu ko hề có chủ ý cầu hoà, Gia Băng thu hồi ánh mắt quay nhang về bố mình phất cờ trắng chào thua.

Nhưng, chưa kịp truyền tín hiệu ngầm với bố mình, Gia Băng đã quay phắt đầu theo đường mòn lối cũ, nhưng ko dán mắt lên mặt Tử Thần mà ngự ánh nhìn lên bờ vai trái của cậu.

Lúc đến đây, theo trí nhớ hạn hẹp của Gia Băng, Tử Thần mang một tấm áo khoác da nặng trịch xém chừng 2 cân, khi tấm áo khoác ấy được "chuyển nhượng" sang người cô thì hầu như cậu chỉ có lớp áo sơ mi trắng bọc thân.

Nhưng, vì cớ gì, trên lớp áo quanh vai trái ấy, lại loang lổ những vệt đỏ tanh tưởi đậm nhạt ko khác nhau mấy như thế chứ.

Chẳng nhẽ...

-Cậu bị trúng đạn?_Chợt như có bàn tay ai đó tàn bạo bóp nghẹt trái tim, Gia Băng tái nhợt cả người, lòng dạ đau đớn quặn lên một cách khó hiểu.

Thì ra, từ đầu, người bố cô nhắm đến ko phải là cô mà là Tử Thần. Do chiều cao cô ko thể bắt kịp chiều cao của người cô bảo vệ, thế nên ông trời mới trêu đùa lòng người, mới đẩy viên đạn đó xượt qua mặt cô nhưng lại găm vào da thịt kẻ đằng sau.

Ấy thế mà cô lại thầm mừng rỡ, thầm hài lòng về sự che chở nhỏ nhoi của mình. Chiều cao và quyền lực cô có được, sao giờ đây lại tương đồng với nhau rõ ràng như thế. Bởi vì cô ko bằng người, nên cô dù cố gắng vẫn ko thể che chở hết toàn bộ cho người. Bởi vì cô ko có quyền lực, nên dù cô cố gắng, người ta vẫn cứ coi thường cô.

Khinh miệt, gán tội, đẩy làm donor (donor: vật hiến tế), nếu cô có quyền lực, liệu những điều đó có xảy ra với cô?

Lần đầu tiên, Gia Băng thấy bản thân ao ướt muốn nắm vào sức mạnh vô hình của quyền lực. Và để làm được điều đó, cô phải lột mặt nạ, rũ bỏ cái tên Hàn Tử Di mà mình khoác lên người mười mấy năm qua, có lẽ vậy.

Chậm rãi đưa tay lên chỗ da thịt viên đạn đang găm giữ, Gia Băng hướng mắt nhìn Tử Thần khẽ nhăn mặt vì đau.

-Sao ko tránh?

-Muốn biết?_Tử Thần đưa đôi mắt ẩn ẩn ý cười nhìn Gia Băng, nét cười khoét sâu trên miệng, ranh mãnh đẹp mê hồn.

-À...Ờ!_Thiếu suýt nữa đơ người chết não, Gia Băng bối rối đảo hai con ngươi.

-Để ai đó phải áy náy, ân hận, ray rứt đến mức lấy thân đền tội.

Há miệng như bị trật khớp, Gia Băng đảo mắt nhìn ông bố mình rồi nhìn người vẫn chế ngự mình trong vòng tay, ko biết nghĩ gì hai hàm răng lại cầm cập đánh vào nhau, khó khăn lắm mới bật nổi thành tiếng một cách suôn sẻ:

-Ý cậu, cậu muốn ba tôi lấy thân đền tội?_Gia Băng vừa nói vừa thấm thía lời than thân trách phận của Kì Như "Trai đẹp trên đời nó phải lòng nhau hết rồi".

Sau khi tiếp nhận câu hỏi trong sáng, ngây thơ của kẻ khác phái vào đại não, tinh lọc và cắt nghĩa, diễn dãi từng câu chữ, Hàn lão gia và Tử Thần như hẹn trước với nhau, cùng lúc rơi vào trạng thái trầm mặc, sắc thái rõ ràng u uất ko thể tả, chỉ biết nhìn Gia Băng như muốn xé xác lột da cô.

Co giật miệng vài cái, Gia Băng biết điều cúi mặt nhìn ngón chân trắng ngần của mình cử động, mồ hôi lạnh trộm toát.

Để ko gian xung quanh yên ắng một hồi, Hàn lão gia thở dài bất lực, tay ko biết mỏi vẫn giữ đúng nguyên trạng khẩu súng.

-Gia Băng, sang đây với ta!_Hàn lão gia thanh âm trầm thấp, 10 phần có đến 9 phần khí phách như ma quỷ vang lên mờ nhạt.

-Nhưng...con..._Gia Băng ngẩng đầu, chần chừ ko nỡ liếc sang Tử Thần có lẽ đã hạ hoả, đôi chân trần lạnh cứng dường như ko muốn rời xa nơi mình đang đứng, bám chặt vào mặt nền lạnh lẽo.

-Qua đây với ta, đừng để ta phải động tay động chân_Hàn lão gia nhất quyết giữ vững ý định, lạnh lùng đe doạ.

Như cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề, Gia Băng rút bàn tay đang được ủ ấm ra khỏi lòng bàn tay Tử Thần, cố gạt đi bàn tay đang ngự trên eo mình.

Ko thể để Tử Thần bị thương thêm lần nữa. Có lẽ, nếu Gia Băng sang phía bố, bố sẽ dẫn cô đi, nhưng như thế, Tử Thần sẽ được bệnh viện lấy nhanh viên đạn chết tiệt kia ra khỏi người.

Mồ hôi đang rũ rượi chảy trên người Tử Thần, là bằng chứng tố cáo sự chịu đựng của cậu.

-Ko được_Tử Thần ngang bướng siết chặt eo Gia Băng, câu nói thốt lên ko chỉ để nói cho Gia Băng, Hàn lão gia nghe thấy sự cố chấp của cậu mà còn để lí trí cậu tiếp nhận mệnh lệnh.

-Hàn Gia Băng, qua đây!_Hàn lão gia gầm nhẹ.

-Cậu dám_Tiếp theo đó là lời cảnh cáo lộ liễu của Tử Thần.

-Con ko nghe lời cha là con bất hiếu_Hàn lão gia mạnh miệng trách mắng sự do dự của cô con gái. Gia Băng thấy khá hợp lí

-Vợ ko nghe lời chồng là vợ phụ nghĩa!_Ko để mình thua kém, Tử Thần nêu đạo lí phu thê giảng giải cho Gia Băng nhưng chỉ nhận được sự kinh ngạc tung hoành trên gương mặt thộn ra của cô.

-Lăng thiếu gia, cho hỏi cậu là chồng con gái tôi khi nào vậy?_Tỏ vẻ hêt sức ngạc nhiên đến kịch, Hàn lão gia đắc ý hỏi, khoé miệng cong lên thích thú. Có lẽ, đây là kẻ đầu tiên dám chơi với ông đến cùng.

-Từ khi con và ái nữ của cha ngủ chung giường ạ_Ko ngại ngùng, ko cảm thấy bỉ ổi và càng ko cho là liêm sỉ, Tử Thần vuốt nhẹ tóc pho tượng đá Hàn Gia Băng cười tươi roi rói, đã thế còn..._Bố yên tâm, con là người có trách nhiệm.

-Ngươi...ngươi..._Quá "xúc động" đến nỗi lời lẽ phải nghẹn chặt ở cuống họng, Gia Băng xuýt đánh rơi hai con ngươi đen nhánh ra khỏi tròng mắt, hận ko tài nào đem hết toàn bộ những câu xỉ vả phong phú trong bụng ném vào cái mặt dày của kẻ đang ôm eo mình, chỉ có thể lấy móng tay bấu chặt vào da hắn xả nhục.

-Cậu vừa nói gì?_Người "xúc động" thứ hai sau nhiều phút đông cứng người lên tiếng, thanh âm âm trầm như từ 18 tầng địa ngục vọng lên.

-Chúng con đã ngủ chung giường_Gạt nỗi sợ hãi hèn mọn tầm thường sang một bên, Tử Thần quân tử nhất ngôn, đã làm phải thành thật khai báo, cao giọng như ban bố chiến công vĩ đại của mình, 2 con người đen ánh lên nét châm chọc nhìn cha vợ đang căng mặt chất vấn mình_Thế nên, Gia Băng là người của con ko có gì phải tranh cãi.

-Tên khốn!_Kích động trước những gì vừa lọt tai mình, Hàn lão gia đưa tay bó cò làm chấn động một vùng ko gian rộng, đôi mắt đen cuồng phẫn nhìn kẻ dám cả gan làm trật hướng bắn của mình, làm viên đạn dắt phựt vào trần nhà.

-Anh chơi đủ chưa?_Giựt mạnh khẩu súng trong tay chồng, ném hẳn sang bên, Hàn phu nhân chống tay lên eo mình, chấn vấn_Chất xám của anh bị rơi xuống dạ dày rồi hả? Nếu sau này có người nói em và người khác chung giường chắc anh cũng ko thèm hỏi bắn em mấy phát chết luôn ha? Mà em đã nói rồi, anh muốn làm gì tùy anh, nhưng đừng hễ tức là đem súng ra doạ người, làm thế lỡ con cái học theo thì sao? Sao anh ko biết làm gương cho bọn trẻ thế?

Ko cho Gia Băng có cơ hội cảm kích hành động của mình, Hàn phu nhân quay sang Tử Thần, khẽ liếc nhìn vết thương trên người cậu, tiếp tục trách:

-Con nữa, biết người ta khùng thì phải tránh đi chứ. Cứ vênh mặt lên châm chích rồi để ăn đạn là sao? Ai dạy con kiểu ứng xử tùy ý vậy hả?

-Hàn Gia Băng, con nên kiểm điểm lại bản thân mình đi. Giờ ko đi theo ai hết, theo mẹ!_Hàn phu nhân ngự nhãn thần lên người Gia Băng, tuôn 1 tràng rồi kéo cô con gái mình đi để lại 2 người đàn ông vừa hoàn hồn nhìn nhau chằm chằm.

Sau khi "tiễn" ông bố vợ đi, Tử Thần mới thả lỏng cơ thể, ngồi phịch xuống mặt đất lạnh lẽo. Cậu thở hắt, đôi mắt dại đi phân nửa nhìn vết thương.

-Liều lĩnh thật! Nhưng đó là điều tôi thích ở anh, anh rể_Như một hồn ma ko tan biến, Gia Lâm ngồi xổm nhìn Tử Thần nhăn mặt, đê mê vì đau_Chắc chúng tôi sẽ rời bệnh viện và đến nơi khác, anh muốn biết đó là đâu ko?

-..._Đáp lại Gia Lâm bằng tràng ho khan, Tử Thần như chịu hết nổi rồi. Cậu phụ phục người xuống mặt đất lạnh, dần dần rơi vào cơn mê man.

-Tội nghiệp_Gia Lâm chép miệng thương hại vài cái rồi đứng dậy, nở nụ cười gian tà_Hãy đến lâu đài của vương quốc tìm công chúa, anh rể!

Khi bước chân cuối cùng rời khỏi hành lang dài, là lúc chàng hoàng tử tìm thấy câu trả lời mơ hồ nhất

"Biệt thự Tổng thống"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK