-Anh kéo em đến đây làm gì?_Xoa xoa cổ tay đang tấy đỏ, Tử Di cau có khi cảm nhận được sự tê dại đang tràn lan trên tay mình, hệt như thớ chất đọc hiểm ác hòa tan vào máu trong người bấy lâu nay vậy_Ế, em kiểm kê mấy đống đồ ăn này 2 lần rồi đó, em sẽ ko làm lần thứ 3 đâu
-Ko phải, anh chì muốn em từ giờ túc trực ở đây, nấu đồ ăn cho các thành viên lúc họ đói bụng_Chỉ vào đống soong nồi ngổn ngang, la liệt hơn bãi chiến trường, Kì Thiên ra lệnh, nhìn gương mặt đang thộn ra đơ đi 1 cách ngoạn mục của Tử Di trong vài giây mà ko nén nổi buồn cười_Lại sao nữa?
-Muốn em nấu thức ăn thì hơi khó nhưng bảo em chế thuốc độc hạ thủ thì em rất sẵn lòng_Ra chiều lo ngại, Tử Di thận trọng nêu ra cái tai hại nhất của mình, giọng nhỏ nhẹ hẳn đi vì xấu hổ
-Chẳng nhẽ em ko thể nấu được món gì đó sao?_Day day thái dương, Kì Thiên có chút đau khổ, anh ko dám nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ phải ở nhà bồng con nấu cơm rửa chén nếu 2 người lấy vợ, nếu thế thật thì đời trai lai láng của anh cũng coi như đi tông, một phát thẳng cánh vào bãi phế thải
-Em nấu mì tôm cũng thuộc hạng cao thủ đấy nhá_Vỗ ngực khí thế, Tử Di nháy mắt tinh nghịch lôi kéo sự tin tưởng của đối phương, đầu óc lại mường tượng đến cái cảnh hàng ngàn hàng vạn người quỳ rạp người xuống cầu xin mình nấu cho tô mì tôm cầm cự mà ko nén nổi sự vui sướng nhỏ nhoi, cười khúc khích đầy khả ố
-Cũng được, em nấu gì anh cũng sẽ ăn hết_Vuốt ve máu đầu đang búi gọn hình củ tỏi nhỏ trên đỉnh đầu của Tử DI, Kì Thiên nhẹ nhàng nói lên suy nghĩ của mình dù điều đó lại khiến cô nàng nghĩ rằng vì ko có ai nấu cho ăn nữa nên mới phải bất đắc dĩ ăn đồ của cô, nụ cười trên môi nở rộ như chưa bao giờ tắt.Bỗng Kì Thiên sực nhớ ra điều gì bèn đút tay vào túi quần, moi ra một chiếc kẹp màu bạc có hình 3 viên ngọc theo kiểu 3 anh em nhà Danton bỏ vào lòng bàn tay người đối diện_Tuy nhà trường ko cho phép cầm vật dụng thời nay vào nhưng tốt nhất em nên cái nó lên tóc. Đây là tụ điện dạng kẹp tóc-loại hàng mới nhất trong năm nay được dùng để bảo vệ của nữ giới, tuy trong trường ta đều là người văn minh nhưng khi thú tính nổi lên thì khó mà ngăn chặn nổi. Thế nên lúc nguy cơ nhất, hãy dùng cái này dí vào người họ, họ chỉ bất tỉnh chứ ko chết được đâu
-Ơ..._Khựng lại một chốc, Tử Di tò mò soi từng đường nét tinh xảo của chiếc kẹp, thích thú ngắm nghía nó ko rời mắt_Nhưng em ko thích nhận những ân huệ nhỏ nhoi này đâu
-Đồ quỷ_Dí đầu Tử Di một cái rõ đau, Kì Thiên cười hiền, lấy phắt chiếc kẹp trong tay cô rồi cài lên mái tóc đen nhánh, đôi mắt thỏa ý nhìn ngắm nó phát sáng trên đầu cô rồi lại liếc xuống mặt đồng hồ treo trên tay đang in chữ "Đã nhận dạng tín hiệu"_Đây là vị trí tốt nhất để ko ai phát hiện và hãy nhớ anh ko phải người ngoài cuộc
-Vâng_Tít mắt cười, Tử Di đại trượng phu một thời luôn nói chuyện sòng phẳng, đâu ra đấy_Em sẽ ko nói lời cảm ơn anh đâu
-Vậy tính cùng lần trước nữa một thể, sau SSW em phải trả ơn cho anh đấy, được chứ?_Đưa ngón tay út về phía cô, Kì Thiên nháy mắt ra hiệu dao kèo rồi bẻ ngoặc ngón tay út phía bên kia, tạo thành hình trái tim ko tròn cũng ko méo. Thêm lần nữa, cô nàng vô lo này lại tạo ra một giao ước nữa cho mình
Trong khi đó, tại căn phòng ở tầng 3 của Tháp đồng hồ, hội nghị Diên Hồng với sự có mặt của các "bô lão" có máu mặt được diễn ra trong bầu ko khí im phăng phắc, chỉ có tiếng nói dõng dạc đầy khí thế của một người
-Xong, cảm ơn mọi sự cố gắng của các bạn trong mấy ngày vừa qua. Tôi đã kiểm tra một lượt các cái bẫy ko thể điên rồ hơn xung quanh tháp, vũ khí chiến đầu độc nhất vồ nhị và cách bài trí cực rùng rợn do club The Death tạo ra cũng như những vật liều cần thiết_Khải Phong, với cương vị là lãnh đạo có uy tín nhất của nhóm cố thủ ở Tháp đồng hồ lên tiếng khen ngợi pha chút mỉa mai thành quả của đồng đội mình_Song, còn 1 vấn đề nữa mà chúng ta cần phả giải quyết, đó là nơi cất giữ cờ hiệu. Theo tôi thấy, việc để cờ hiệu nằm một chỗ ở Tháp đồng hồ quá mạo hiểm, do vậy trong số chúng ta cần có một người tình nguyện giữ nó, đồng thời cũng là người dễ bị các phe khác tấn công nhất nếu thông tin cơ mật này ko may lọt ra bên ngoài. Nào, Ai muốn gánh vác trọng trách cao cả này
Đám đông trong căn phòng chật chội từ im lìm chuyển sang chế độ buôn dưa rầm rộ, được vài phút thì lại im như thóc, hết liếc sang người này lại ngó đến người kia, xem ra muốn đùn đẩy nhiệm vụ hoàn toàn bất lợi này cho nhau. Dù đây chỉ là một trò chơi giải trí ko nguy hiểm đến tính mạng của bất kì ai nhưng khi đã xông vào mà choảng nhau thì mức độ bị thương, gãy tay trặc cổ là chuyện bình thường hơn cân đường hộp sữa, chẳng ai muốn dây vào cũng vì cái lí to tổ chảng ấy
-Tôi nghĩ mình biết một người thích hợp cho vụ này_Một cánh tay nhỏ bé giơ cao trong đám người kèm theo đó là một chất giọng cực lảnh lót pha đầy sự tự tin
-Kì Như?_Buột miệng gọi tên người đó, Khải Phong thoáng ngạc nhiên, nheo mắt đầy nghi ngờ. Với người như Kì Như, chắc mẩm người thích hợp mà cô ấy nói đến theo suy luận của Khải Phong chính là cậu ta chứ ko phải ai hết, cái này vốn dĩ lấy việc chung báo thù riêng mà_Ai?
-Đó là người dù trời có sập, đất có rung chuyển vẫn luôn giữ khư khư lòng tự trọng cao ngất ngưỡng trong mình. Tôi nghĩ với sự trung thành tuyệt đối với chính bản thân như thế, cậu ấy sẽ làm việc này tốt hơn những người đang ở đây_Chiếu tướng lên dải lụa nhỏ hình chiếc khăn mùi soa vàng đậm có thêu hình chiếc đồng hồ ở một góc trên bàn, Kì Như ko hẳn chỉ nêu lên ý kiến thường tình, mà nằm sâu trong đó là một sự thách thức_Trong 4 người ko có mặt tại đây, Hạ Kì Thiên, Hàn Gia Minh, Lăng Tử Thần và Hàn Tử Di có một người là người tôi đang nhắc đến và tôi cũng tin chắc cậu biết đó là ai. Để đảm bảo ko có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, tốt nhất chỉ những người chúng ta có mặt hôm nay biết điều này, cậu thấy thế nào, đội trưởng Club The Winner? Nếu cậu ko muốn người đó gặp nguy hiểm, chúng ta cũng có thể tìm người khác thay thế
-Ko cần_Mỉm cười ta mị, Khải Phong quay lưng lại với đám người phía dưới, tay nâng nhẹ lá cờ chiến rồi gằn sức bóp chặt...cơ hồ có chút run rẩy_Cứ làm như ý cậu đi, hãy đưa cho cậu ta giữ cái này
Lời nói ấy, như một nhát dao cắt đứt huyệt cười của kẻ thách thức, để lại cho bất cứ ai trong gian phòng này, một nỗi u ám dâng trào ko lời giải đáp
***
Ngẩng mặt lên bầu trời còn đượm chút nắng, Lăng Tử Thần đưa tay quệt những dòng mồ hôi chảy trên vầng trán mình, lặng yên ngẫm ngợi một điều gì đó rồi từ từ đút tay vào túi quần, nhấn số và đưa lên vành tai, chờ đợi qua những hồi chuôn ngắt quãng
-Tử Thần hả?_Giọng một người đàn ông gấp gáp vang lên_Ko phải nhà trường thu máy rồi sao?
-Cha...tối nay mới thu_Mỉm cười ngao ngán, Tử Thần khẽ lắc đầu_Mẹ...sao rồi?
-Hỏi nữa sao? Vì vụ của con mà giờ ta phải chịu đây, bà ấy ném gần hết chỗ bình cỗ quý giá của ta_Choang! Âm thanh phía bên kia lọt vào thật nặng nề_Nhưng con cũng khá đấy, có thể dùng SSW để giải quyết đám nhà báo nhặng xị và những tên xã hội đen người ngợm đang "có ý" với Tử Di
-Có lẽ đây là việc duy nhất con có thể làm cho cô ấy_Tử Thần thở dài_Sau khi kết thúc tuần lễ, con sẽ đi, cha cứ yên tâm, Tử Di sẽ ko gặp nguy hiểm nữa đâu
-Tùy thôi, đừng để ta nhìn thấy bất cứ kẻ nào muốn lấy mạng con bé là được_"Thằng nhóc Tử Thần phải ko? Đưa máy cho em!" Tiếng bên kia lại vẳng lên to như loa phát thanh, ko nhìn cũng biết thân chủ của nó đang rất tức giận "Chấm dứt ngay đi! Biết ko hả?"
-Con rất tiếc, nhưng biết làm sao được, giấy đăng kí kết hôn vẫn còn ở chỗ con
-Trời ơi là trời!_Người đàn bà hét lên cực sầu não nhưng nhanh chóng để người đàn ông giật máy_Ko được ép nó đâu đấy, Tử Di là loại dù có chết cũng ko kết hôn với người mình ko yêu đâu
-Vâng, con sẽ cố để cô ấy yêu con bằng cả trái tim, nhưng, con gái cha đúng là ích kỉ, sắt đá, vô duyên, và cực kì đào hoa_Nghĩ lại vụ ban nãy, Tử Thần uất giận, quở mắng người kia trước tai đấng sinh thành
-Thì nó giống ta mà, thế nên con phải giống vợ ta mới được_Cười ha hả, người đàn ông tự tin
-Là sao?
-Thì trước mặt nó con đừng mạnh mẽ quá, hãy giả vờ yếu đuối, dễ thương, ngây ngốc như con nít đi, đám bảo nó sẽ đổ đứ đừ. Cứ nghe lời người cha vợ đầy kinh nghiệm này đi, ko sai đâu
-Vâng, con sẽ cố_Tắt máy cái rụp, Tử Thần vừa nghĩ tới cảnh mình phải làm nũng, giả giọng con nít với cô gái đó đã cảm thấy da gà da vịt của mình nổi lên rồi, ý muốn nôn ọe cứ thôi thúc ko thôi
-Dạo này cậu thân thiện với cha mẹ tôi quá nhỉ?_Sải bước tiến đến gần Tử Thần, Gia Minh mỉa mai, nụ cười đểu giả ko hề tắt mà có phần rực rỡ hơn
-Sao tôi lại ko được, đó cũng là bố mẹ của tôi mà_Đút di động vào túi quần Tử Thần ko hề nhún nhường
-Cũng phải_Gầt đầu nhẹ lia lịa, Gia Minh công nhận lời nói của Tử Thần rất có lí_Mà tôi thấy cậu quả rất đúng một vị minh quân đấy, lời hứa lâu đến nỗi tôi còn chẳng nhớ mà cậu vẫn đeo bám nó để thực hiện
-Tôi ko cao cả thế đâu_Lắc đầu cho đỡ mỏi, Tử Thần thản nhiên đáp trả
-Vậy chắc hẳn cậu làm điều đó chẳng qua vì đống gia sản Hàn Gia_Bấm bấm gì đó trong chiếc Iphone, Gia Minh tiếp tục xỉa xói
-Gia sản của Lăng Gia quá đủ đối với tôi rồi_Quay gót bước đi, Tử Thần rời khỏi cuộc nói chuyện nhàm chán_Thứ tôi cần là người xứng đáng làm vợ tôi. Còn nữa, ít nhất cậu cũng phải cảm ơn tôi...vì đã loại bỏ được một đối thủ đáng gờm...trong trận quyết chiến sinh tử giành ngôi kế vị chứ nhỉ?
P/s: Xin lỗi vì su đã post mụn nhá, tại papa cứ canh hoài á, sắp tới có lẽ lịch post cũng sẽ dang dở, mong các bạn thông cảm và típ tục ủng hộ fic nhé