-Ayguuuuu!_Túm cổ cái lược, cố ép mấy sợi tóc cứng đầu nằm bẹp xuống, cô nàng liếc nhìn bóng mình trong gương, xuýt xoa_"Gót" ơi! Con cái nhà ai mà đẹp thế này!Nhét vội vài quyển sách vài cặp, cô nàng 3 chân 4 cẳng chuẩn bị phi đến trường thì...
-Tít!_Tiếng báo tin nhắn vô duyên vang lên.
-Má nó! Tên nào rảnh rang cứ nhằm vào lúc người ta đang bận trăm công nghìn việc thế này mà cứ nhắn dai!_Dù bực, nhưng Tử Di vẫn cố lấy điện thoại nằm vất vưởng trên giường. Lão thiên ơi, hộp thư đến của cô nàng đày đặc tin nhắn chưa mở của lũ qủy thành tin xì-pem (spam).Tò mò đọc đại vài tin, mắt cô mở to kinh ngạc bởi những dòng tin sến súa: "Ta tin ngươi mà, chắc chắn ngươi ko làm chuyện đó đâu >.
-Bọn khốn! Dám rủa mình chết ỉu, hừ! Chút đến trường...bà sẽ...Khựng lại, Tử Di ngây người. Trường ư? Cô đâu còn trường để đến cơ chứ khi cô đã được "đặc cách" cho nghỉ học để "tĩnh dưỡng"?
-Ngu ngốc!_Quẳng chiếc cặp lên bàn học, Tử Di nhếch môi cười tự chế nhạo bản thân mình. Thật tệ,cô vẫn chưa thể dứt khỏi thói quen thường ngày ấy, chính vì thế mới lục đục lao vào cơn hoảng loạn thế này. Chỉ có kẻ ngốc, mới ko kiểm sóat được hành động của mình, mới để cho bản thân kẹt vào những thứ tầm thường gọi là kí ức, ân hận.Giá như, lúc đó, cô khai ra thằng em mình, có lẽ cô sẽ ko phải chịu đựng 1 mình...như thế này.
-Ko được!_Lắc đầu nguầy nguậy rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, Tử Di hít 1 hơi thật sâu 1 đống ko khí còn vương mùi gió vào buồng phổi, tay quệt nhẹ lau đi giọt nước mắt ân hận hòa lẫn tủi hờn trên gò má mình_Từ đầu mình đã quyết định sẽ tự chịu trách nhiệm thì giờ ko được hối hận. Cứ do dự hối hận sẽ xỉ nhục chính bản thân mình. Hơn nữa, người Tịnh Nhu nhắm tới là mình, ko thể lôi Gia Minh vào chuyện này được.
"Tử Di, nghỉ học thế này cũng có lợi mà, vừa tránh phải cày tiết kiểm tra Lý hôm nay, vừa được ngủ thoả thích, mày phải vui mới đúng"Tự dụ dỗ lòng mình, Tử Di thở dài, khoé môi chốc chốc lại vô thức cười bất lực khi miên mang nghĩ đến những trò đùa vô hại của bọn bạn, đôi mắt hoảng loạn dường như đã lấy lại được chút bình tĩnh.
Ring! Ring! Tiếng chuông gió lại vang lên khe khẽ, hòa mình cùng tiếng rít lên trong những vòm cây cạnh cửa sổ. Tự Di lặng yên một chút rồi thở dài, thầm nhủ bản thân phải lập ra 1 kế hoạch nào đó đốt thời gian rồi cặm cụi chúi đầu vào laptop thực hiện ngay trước khi í chí vụt tắt.Qủa nhiên, với sự cố gắng ko ngừng, sau 1 hồi vắt sạch chất xám thêm thắt những công việc ko đụng hàng vào thời gian biểu của mình, Tử Di thoả mãn nhìn thành quả của mình, hai tay đưa lên cao vặn vẹo theo nhiều tư thế khác nhau cho đỡ mỏi, thuận tay tắt luôn laptop, để mặc cho cái kế hoạch hoàn mĩ kia ở lại với nơi sản xuất, bởi lẽ, "giờ chơi đã, mai rồi thực hiện cũng chưa muộn" đại loại là thế.Ngã người xuống nệm, Tử Di mắt hướng đến chiều đồng hồ được gắn giữa bụng con gấu bông to tướng mà từ khi dọn đến ở căn phòng nào cô đã suýt điên lên vì tiếng chuông vang vọng "Think of you" phát ra mỗi khi đến giờ hẹn, lòng lại thấy thức ấm áp mà phì cười. Lúc đó, Tử Thần đã bị cô cà ràm nửa ngày về nó, thảm hơn, anh chàng còn chính thức gia nhập nghề sửa đồ gia dụng, "phẫu thuật" cho con gấu để đặt lại kim giờ, kim phút, cho đúng thời gian thực vì chẳng biết chỉnh giờ cho nó thế nào.Bỗng, sao thật nhớ...
-Mình điên rồi!_Lăn qua lăn lại trên giường, Tử Di lấy tay tàn nhẫn đánh vào đầu mình hòng xua đi những chi tiết ko đáng nhớ cứ luẩnquẩn như oan hồn trong đầu, mặt nhăn nhó đầy tức giận.Song, ko nhớ đến kẻ phụ bạc ấy, Tử Di lại ngớ ngẩn nhớ đến bọn bạn tuy ác miệng độc mồm nhưng rất có tình có nghĩa, liên tưởng cái cảnh chúng mồ hôi đẫm áo với những câu hỏi hóc búa trong đề kiểm tra hay chiêu "áp dụng định luật Ta-liếc" được sử dụng phổ biến, liên tục trong 45 phút mà ko nhịn nổi cười khúc khích.Giờ đây, Tử Di mới ngộ ra được, những giây phút đơn độc, người ta thường hồi tưởng rất nhiều chuyện. Dù nhỏ nhặt hay lớn lao, những kí ức ấy có lẽ thực ý nghĩa và quan trọng. Song cô lại bác bỏ việc nhớ đến oan gia của mình nằm trong trường hợp đó mà chỉ quan niệm rằng, đó là
con sâu làm rầu nồi canh thôi, ko phải điều quan trọng.Tát yêu má mình 3, 4 tát rõ đau, Tử Di bật người dậy, nhảy xuống rồi chạy đến tủ đồ, chọn nhanh cho mình bộ jumpsuit đỏ chấm bi trắng, hai tay điệu nghệ búi tóc kiểu "hồ lô ngược" nhưng hơi rối 1 chút, tóc bên dưới hơi bồng và lòa xòa vài sợi xuống gáy rồi bước ra khỏi phòng với bộ dạng đầy sức sống.Buồn, nó chỉ làm cô thêm yếu đuối. Tự giam *** bản thân trong phòng sẽ chẳng làm thay đổ được gì. Có lẽ, lúc này, điều cô cần nhất là 1 việc gì đó để cô chuyên tâm làm, như thế, nỗi buồn, sự cô độc mới ko lấn áp.
-Tiểu thư dậy rồi ư?_Nhác thấy Tử Di từ cầu thang bước xuống, ông quản gia cười đồn hậu, khẽ liếc nhìn phong cách ăn mặc bài bản của cô rồi hỏi han, đáy mắt vui mừng như thể vài phút trước đó, sự lo lắng vẫn bủa vây vậy_Hôm nay cô được nghỉ hay sao mà thông thả vậy?
-Vâng, chỉ có cháu được đặc cách thôi đấy ạ_Tử Di hùa theo, mắt sáng lên khi thấy hình ảnh quyến rũ, khiêu gợi đầy kích thích của những miếng phomát chedder cùng cốc sữa trắng ngậy trên bàn ăn_Của cháu ạ?
-Vâng!_Mỉm cười đáp trả, ông quản gia 1 tay bật lò nướng, 1 tay lót giấy chống dính vào khay nướng.-Ông định làm món gì thế_Chén sạch đĩa pho mát trong tít tắc, Tử Di tò mò sán lại gần, mắt mở to nhìn những hạt chocolate chips và butter chips tròn dẹt trên đĩa.
-Tôi đang định làm cookies chocolate bí, nếu tiểu thư rảnh thì cùng làm với tôi_Sau màn mời mọc là màn dụ dỗ tinh thần_Nó rất lạ miệng, ngon, bùi v à thơm lắm.
-Cháu làm_Nuốt đống clo đang chực trào ra miệng xuống dạ dày, trái tim Tử Di đã đánh bại lí trí hoàn toàn, cô nàng nhanh nhảu phụ giúp những gì mình có thể.Tạm thời, cô đã gạt bỏ được chuyện bị đình chỉ học ra khỏi đầu mình, nhưng, tạm thời thì vẫn chỉ là
tạm thời.
***
Gập máy 1 cách phũ phàng, Gia Minh ngả người xuống chiếc sôfa dài, tay đưa lên trán tỏ vẻ bất lực và chán nản:
-Vẫn ko nghe máy.
-Đúng là tin động trời lở đất!_Lâm Chấn ngồi bên cạnh cũng tiện miệng chêm vào, mắt dính chặt vào màn hình Ipad.
-Chúng ta, dù muốn hay ko phải làm rõ chuyện này trước đã_Đảo mắt 1 lượt nhìn các thành viên sau cú sốc về chuyện quản lí của mình bị đình chỉ học vì liên quan đến vụ xô xát trong trường vẫn giữ được vẻ thờ ơ vốn có, Kì Thiên thẳng thừng ra lệnh, mắt chiếu thẳng lên tia nhìn sắc lẻm đe doạ của Tuấn Vĩnh, 1 lời đã quyết.
-Chuyện này...
-Cậu đang vượt quá phận sự của mình rồi đấy, Hạ Kì Thiên. Lí do là gì?_Cắt ngang lời của 1 thành viên khác, Tuấn Vĩnh ko nhún nhường, mắt vẫm muốn đọ cho ra thắng ra thua với Kì Thiên.
-Là sao?
-Lí do để cậu buộc chúng tôi phải làm chuyện đó là gì? Có phải vì cậu có tình cảm với Tử Di nên mới làm thế, đúng chứ?
P/S: ko pít Kì Thiên trả lời sao ta?