-Huyễn Nhi!_Nhẹ giọng một cách ân cần, một người đàn ông ngoài 40 tuổi với khuôn mặt điển ai đậm chất quý ông lãng tử sải bước tiến đến gần người đàn bà đg thả mắt nhìn đám gia nhân tất bật với công việc của mình qua tâm kính cửa sổ g suốt, bàn tay từ từ đặt lên vòng eo th thả_Tần ngân ở đây làm gì thế?
-h họp xg rồi à?_Ko đáp ả câu hỏi của chủ nhân vòng tay săn chắc ấy, người đàn bà mg tên Huyễn Nhi dịu dàng đặt một câu hỏi ngược lại, mắt vẫn mơ hồ thả hồn ngoài kia
-Ừ! Vợ yêu, em đg nghĩ về chuyện của bọn ẻ sao?_Siết chặt vòng eo thêm tí, Hàn lão gia kề đầu lên vai vợ mình, hôn nhẹ vùng da ở chiếc cổ thh mảnh
-Vâng, đã đến lúc bọn chúng nên tự ý thức được quyền lực nằm g tay_Đ chặt tay mình vào bàn tay chồng, Hàn phu nhân tiếp tục nêu lên suy nghĩ đg ắc ở g bà_Gia Minh là đứa rất nhh nhạy với mọi thứ, hơn nữa, nó lại tự nhận thức được thân phận thực sự của mình, em tin nó có thể thích ứng nổi với cuộc sống thực sự còn Tử Di, nó là đứa em lo nhất.
-Sao em lại đi lo cho đứa giống em đến nỗi h chẳng thể phân biệt được chứ, tuy nó ham ăn ham ngủ nhưng phần thâm hiểm và sự tự tin cao vùn vụt g nó lại ngg bằng em đấy, chỉ là, khi biết được sự thật, nó sẽ có chút hog mg và ko thể rũ bỏ nổi cuộc sống thh bình hiện tại mà thôi. Em cứ yên tâm đi, bên cạnh nó còn có người bảo vệ_ấn tinh thần, ông chồng hôn nhẹ lên mái màu hạt dẻ của vợ, hít thật mạnh như muốn níu giữ mùi hương thog thoảng đg toát ra từ c người ấy.
-Đúng vậy, cả chuyện hôn sự đó nữa, chúng ta sẽ nói luôn một thể_Thở dài rời mặt khỏi đám gia nhân, Hàn phu nhân quay mặt lại nhìn chồng, nở nụ cười thiên sứ chết người pha lẫn chút ma mãnh_Dù muốn hay ko, đã đến lúc, chúng phải được cả thế giới biết đến và...phục tùng...
***
-Cốc! Cốc!_Gõ cửa thêm lần nữa, Hàn Tử Di cảm thấy có chút sốt ruột khi phía bên kia cánh cửa vẫn im ắng lạ thường, ngay cả tiếng đế dép lọt xọt gõ xuống sàn đá hay chỉ là tiếng nói thầm tự kỉ của o gia họ Lăng cũng chẳng hiện hữu, vô tình chọc sâu vào cảm giác bất ngự ị ên c người đg mưu to nghiệp lớn, khiến cô nàng lo lắng khôn nguôi. Lỡ như cái người đó biến mất hay đại loại đi xả hơi đâu đó đến tận đêm khuya mờ mịt mới chịu mò về thì chẳng hoá cô lại phải căng mắt căng tai mòn mỏi chờ đợi y chg mấy bà vợ bếp núc tường tận vẫn tự làm khổ mình ên những bộ phim sến đặc hay sao, đến lúc đó, e là ý chí ả thù đg ào dâng ngùn ngụt g cô cũng đã vơi đi to cơn buồn ngủ dai dẳng bóc thành khói bay nghi ngút lên ời rồi còn đâu.
5 phút ôi qua tựa 5 tháng dài đẵng, ko ngờ, cái điều Hàn Tử Di ko mấy mg đợi đã đến, chẳng có ai mở cửa để chào đón cô cả. Ko thể chôn chân đứng yên ôm cây đợi thỏ được nữa, cô nàng họ Hàn mạnh bạo đưa tay nắm lấy núm cửa, vặn nhẹ rồi khẽ khàng chui tọt vào bên g địa điểm gây án mình đã từng lẻn vào, đảo mắt liên hồi uy tìm bóng dáng c mồi khắp mọi ngõ ngách. Nhưng tìm mãi, tìm hoài, bóng dáng quen thuộc đến mòn cả mắt cùng gương mặt tuấn mĩ đầy mê hoặc ấy vẫn ko chịu xuất hiện ước mặt cô, lặn tăm như bg bóng xà phòng.
Cẩn ọng nắm cốc nước cam thật chặt, mặc cho đá từ từ t chảy, ơn ượt từ vành cốc rơi tõm xuống nền nhà khô lạnh, Hàn Tử Di tiếp tục tiến sâu hơn vào bên g, nhòm hết căn phòng nhỏ chứa đựng bí mật đáng ghét của kẻ thù rồi đến phòng chứa áo quần, tiếc là, chả có ma nào cả, cơ hồ làm cô nàng bắt đầu chán nản, cơn hận muốn ả thù cũng ko nhân nhượng tụt hẳn chỉ còn phân nửa.
Ngẫm đi ngẫm lại một hồi, Hàn Tử Di mới nhớ ra phòng Lăng Tử Thần có phòng tắm riêng, cô vẫn chưa đặt chân lên đó khắc nào bèn nuốt nước bọt, đặt vội cốc nước cam lên bàn rồi nhh chóng tiếp cận cánh cửa khả nghi, tay lắm le chiếc máy ảnh thân yêu, khởi động ước, chuẩn bị ở tư thế sẵn sàng ghi lại mọi hình ảnh liên qu đến Lăng Tử Thần bất chấp đó là cảnh hắn mặt nhăn mũi nhó "giải quyết đại nghiệp" hay ần uồng như c nhộng ngụp lên ngụp xuống g bể tắm. Tóm lại, mục tiêu của cô lúc này ko phải là mời hắn uống cốc nước cam khả nghi đó nữa mà chính là có thể chụp được nhiều ảnh càng mất thể diện càng tốt của hắn, sau đó sẽ tung ra ước mặt hắn đe dọa, để xem mai này hắn còn dám nhìn ộm đồ của thiếu nữ nữa ko.
Cười hí hừng nắm ốc cửa vặn nhẹ, cố ko làm kinh động bất cứ thứ gì ở hiện ường vụ án, đạo tặc Hàn Tử Di nhh chóng ẩn mình vào đống áo quần xếp thành núi g một cái rổ khổng lồ, khi đã chắc chắn kẻ thù của mình đg ở bên g qua tiếng tí tách nước chảy phát ra, cô nàng mới chịu tiến sát thêm chút, hì hục lộ liễu vác to cái rổ ko biết mệt.
Người ta nói gười tính ko bằng ời tính" quả ko sai, Hàn Tử Di vốn đã cẩn ọng là thế, đã vắt óc nặn IQ bày hết mưu cao kế thâm cứu nguy cho mọi tình huống xấu nhất nhưng vẫn ko thể nào chống lại mệnh ời ớ êu. Sau khi ngắm nhìn cô khó nhọc vừa rón rén di chuyển vừa kéo thêm cái rổ ngụy g đi to, ông ời ở ên cao cực kì nóng ruột, nghĩ mình nên giúp đỡ một tay. Thế là, một lời đã quyết, ổng ngây thơ làm vương vãi vài giọt X-n đặc quánh bẫy khắp đường đi của cô nàng, khiến người được giúp đỡ ko ngần ngại ượt thẳng một quả với tư thế đầu chúi xuống bể nước, chân vó thẳng lên ời tạo thành đường cg hình lưỡi liềm cực đẹp, một mạch rơi oàm xuống bể nước rộng rãi, làm kẻ đg thư thái nhắm mắt ngâm mình bất chợt kinh động lg thể, đưa đôi mắt sững sờ nhìn làn nước bắn tung tóe xung quh vật thể lạ
-Hơ...Suýt chết!_Ngoi lên mặt nước hít một hơi dài lấy oxi cầm cự, vật thể lạ phi tg ngay chỗ nước bẩn g miệng mình, xả vào bể một cách tự tiện đến chết người, nhất thời quên bãng kẻ có ánh mắt đg sắc dần ước mặt
-Cậu..._Ngưng một chút như muốn nín nhịn điều gì đó, Lăng Tử Thần ôn tồn nhất có thể_Đg làm gì ở đây?
-Hơ..._Xoay mặt ngây thơ nhìn kẻ vừa hỏi mình, Hàn Tử Di chớp chớp mắt 3, 4 lần rồi lại đưa tay dụi dụi, hết ngó nghiêng bên này lại ngắm nghía qug cảnh bên kia, xg xuôi mới tít mắt cười_Cậu làm...làm gì ở đây vậy?
-Câu đó tôi mới phải hỏi cậu_Ko rời khỏi bể nước, Lăng Tử Thần tiếp tục a khảo_Sao cậu lại dám tự tiện vào phòng tôi thế hả?
-Ahaha, cái này khó nói à nha_Cả khóc cả cười hòa vào một, Hàn Tử Di lòng muốn ngụp xuống nước tắc thở chết quách đi cho xg, giờ cô mà khai rằng mình có âm mưu mới đến đây, thể nào kẻ thù cũng ch chừng phòng thủ, đến lúc đó, dù có là Tôn đại thánh biến thành mũi chui vào cũng bị hắn thẳng tay lấy cái chụp mũi cho giật điện vài phát là rơi xèo xuống tiếp đất ngoạn mục kèm thêm tiếng nổ vg dội y chg máy bay B52 bị quân ta bắn hạ g ận Điện Biên Phủ ên ko vào mùa Xuân năm 1975 vậy.
-Cứ nói!
-Là thế này..._Cười phụ họa cho bài ngụy biện của mình thêm hấp dẫn, Hàn Tử Di ước khi vào đề còn tìm cách câu giờ_...sau khi ăn uống no nê mừng chiến thắng oh liệt mà mình đã phải bỏ công bỏ sức đến mồ hôi ròng rã, tôi và thầy cho phép mình ăn thêm một chút, uống thêm một li nữa mới chia tay ra về. Với vị đắng của bia, cứ li này đến li khác, chúng tôi cùng nhau cạn rất khí thế và thoải mái mà ko biết đến hậu quả mình sẽ bị say. Cho nên, khi về nhà, đầu tôi hơi loạn một chút, chút sức lực ên cơ thể nhỏ bé và yếu đuối này cứ vơi dần vơi dần, tựa hồ chẳng thể siết cổ bóp chết một c kiến nữa là. Lê lết lắm, tôi mới lên được tầng 2, nhưng vì hoa mắt chóng mặt nên ko thể xác định nổi đâu là phòng của mình, đâu là phòng của cậu. Đó là nguyên nhân tôi ở đây.
-Thế sao ko ở g phòng lại vào nhà tắm_Có vẻ đồng thuận với lí do quá hoàn hảo của đối phương, Lăng Tử Thần tiếp tục, kể đến thể rồi mà vẫn còn nghi ngờ.
-Thì...tất nhiên là để tắm
-Vậy sao?_Cười ma mãnh, Lăng Tử Thần đẩy người ôi to dòng nước đến gần Hàn Tử Di, nói nhỏ_Thế cậu thường ần ụi ra khỏi phòng tắm mới mặc áo quần hả?
-Điên sao?_Rùng mình ước câu hỏi sến đặc của đối phương, Hàn Tử Di ko thể tưởng tượng nổi g óc hắn đg nghĩ gì, chút khinh bỉ bọn yêu râu xh lại nhoi lên_Đồ biến thái
-Vậy...áo quần cậu đâu?_Đưa nhãn thần ngự ên chiếc áo ăng thấm đẫm nước, yêu-râu-xh qu tâm
-Cậu...đg nhìn vào đâu thế hả?_Nắm tay thành đấm chuẩn bị thưởng cho kẻ dám đặt mắt ko đúng chỗ, Hàn Tử Di nghiến răng, sát khí đùng đùng nhìn Lăng Tử Thần vẫn ko chịu đảo mắt sg hướng khác
-Nhìn vào đâu có thể nhìn được