“Đây là con trai lớn của cô, Cảnh Triệu.” Bà Lục cứ tự nhiên như vậy mà nói tiếp: “Độc thân, chưa kết hôn.”
Bàn ăn hình chữ nhật, Cảnh Hà Đông ngồi ở đầu bàn một mình, bà Lục và Thương Lĩnh Lĩnh ngồi bên phải, đối diện là Cảnh Triệu và Cảnh Kiến.
Cảnh Triệu không lên tiếng, chỉ bưng một bát canh đặt ở đối diện.
Bà Lục múc canh cho Thương Lĩnh Lĩnh: “Đây là Cảnh Kiến, con trai thứ hai của cô, biệt danh là 'thanh niên nghiện Internet'.”
“Thanh niên nghiện Internet” lười biếng cất lời, đẩy bát canh rỗng về phía Cảnh Triệu, có ý muốn anh múc canh giúp mình.
Cảnh Triệu liền cầm cái muôi múc canh cho cậu.
“Đây là chồng cô.” Cuối cùng bà Lục cũng giới thiệu tới Cảnh Hà Đông, “Bán bạch tuộc viên ở trường học phía sau.”
Cảnh Hà Đông gật đầu đáp lại, có vẻ như không thích nói nhiều, hình tượng bề ngoài thì có thể dùng một loài động vật để miêu tả - gấu.
Phía sau toà nhà Tinh Duyệt có xây một trường tiểu học, cách một kilomet còn có một trường đại học, Cảnh Hà Đông lúc rảnh rỗi sẽ lái một chiếc xe nhỏ đi bán bạch tuộc viên, tất cả số tiền kiếm được sẽ cho vợ đi làm móng.
Trước khi chủ nhà vẫn chưa động đũa, Thương Lĩnh Lĩnh đã ngồi một cách ngay ngắn: “Thật sự xin lỗi, đã mạo muội làm phiền rồi ạ.”
“Không phiền, không phiền.” Bà Lục vô cùng nhiệt tình, bà dùng đũa gắp cho cô một miếng xương sườn: “Nào, ăn cơm nào.”
Thương Lĩnh Lĩnh cầm đũa lên, cắn một miếng nhỏ đưa vào miệng. Ánh mắt của cô thu lại, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía đối diện.
Đương nhiên Cảnh Triệu không biết cô, nên không nhìn thẳng vào cô, cũng không nói chuyện với cô.
Ngược lại là Cảnh Kiến, biết rõ nhưng cố ý hỏi một câu: “Máy ảnh của cô mua ở đâu thế? Nhìn hơi quen mắt.”
Bà Lục tiếp lời: “Không phải tất cả máy ảnh đều trông như thế này sao?”
Bà Lục là một người có tính cách tùy tiện qua loa, bình thường không quá kỹ lưỡng, nên đương nhiên không để ý đến mấy loại chi tiết như dây đeo máy ảnh.
Thương Lĩnh Lĩnh khẽ nhìn phía đối diện một cái: “Không phải mua, mà là người khác đưa.”
Cảnh Kiến đưa mắt nhìn anh trai, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Qua một lúc sau, bà Lục lại gợi chủ đề: “Lĩnh Lĩnh.”
“Dạ?”
Thương Lĩnh Lĩnh đặt đũa xuống.
“Cháu là thân con gái mà lại sống ở ngoài một mình, người trong nhà chắc chắn không yên tâm nhỉ! Có cần cô gọi điện thoại cho bố mẹ cháu hay gì không, cũng là để họ bớt buồn phiền.”
Thương Lĩnh Lĩnh nói: “Vâng” rồi cảm ơn và nói tiếp: “Vậy làm phiền cô rồi.”
“Không phiền.” Bà Lục đã kéo dài thêm chủ đề này một cách tự nhiên: “Nhà của Lĩnh Lĩnh cũng ở khu Hoa Giang sao?”
“Ở khu Hợp Tú ạ.”
“Khu Hợp Tú à, vậy là có hơi xa.” Bà Lục hỏi tiếp: “Trong nhà có mấy anh chị em?”
“Chỉ có một mình cháu.”
“Con gái một à.”
Con gái một cũng tốt, con gái một thì không có chuyện gia tộc tranh đấu.
Bà Lục cười đến mức vết chân chim co lại: “Vậy bố mẹ cháu làm nghề gì?”
Cảnh Hà Đông nhắc nhở: “E hèm.”
Thương Lĩnh Lĩnh không hề để tâm, hỏi gì thì đáp nấy, không hề có sự mất kiên nhẫn nào, là kiểu ngoan hiền ít nói, được người lớn yêu thích nhất: “Bố mẹ cháu mở cửa hàng ngoài khu chung cư, bán hoa quả.”
Bán hoa quả cũng tốt, có thể ăn được đồ tươi ngon nhất.
Thiện cảm từ phía bà Lục không ngừng tăng lên: “Lĩnh Lĩnh, có lẽ cháu tốt nghiệp cũng không quá lâu nhỉ?”
“Cũng ba bốn năm rồi.”
“25 à?”
“Dạ.”
Bà Lục miệng cười không ngớt: “Vậy thì nhỏ hơn bé Triệu nhà cô một tuổi.” Trọng điểm đến rồi: “Đã có bạn trai chưa?”
Thương Lĩnh Lĩnh mỉm cười lắc đầu, dái tai hơi hơi ửng đỏ.
Dây tơ hồng của bà Lục se quá rõ ràng rồi.
Ở phía dưới gầm bàn, Cảnh Hà Đông đang giật giật tay áo bà: “Khụ khụ!”
Lúc này bà Lục thấy được rồi nên mới dừng lại, gắp một đũa khoa tây xào chua cay cho cô: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Thương Lĩnh Lĩnh ăn cay không giỏi lắm, ăn vào liền đổ mồ hôi, cô cũng không lên tiếng, gắp cho cô cái gì thì ăn cái đó.
Cảnh Triệu đặt đũa xuống và đứng dậy.
Bà Lục hỏi: “Ăn xong rồi sao?”
Anh đi tới phía sau bàn ăn, mở tủ lạnh ra, quay đầu lại hỏi Cảnh Kiến: “Uống gì?”
“Coca.”
Anh nhìn về phía Thương Lĩnh Lĩnh: “Còn cô?”
Anh mở cửa tủ lạnh ra rộng hơn một chút.
Thương Lĩnh Lĩnh có thể nhìn thấy bên trong tủ lạnh có Coca, nước có ga, còn có sữa.
Cô nói: “Sữa.”
Cảnh Triệu lấy hai lon Coca và một hộp sữa, đặt ở giữa bàn, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Về phía Cảnh Triệu, có không ít tin đồn về anh trong giới nhiếp ảnh, nói rằng anh không dễ tiếp cận, không dễ chung sống, nói anh tự gò bó, không xã giao, nói anh đơn thân độc mã, sống giống như hòn đảo biệt lập.
Một nhóm người có mắt nhưng không có tròng.
Anh hút thuốc đậm nhất, uống loại rượu mạnh nhất, anh biết rất nhiều nhạc cụ, anh chơi trống rất giỏi, anh dám đánh người mà người khác không dám đánh, dám đụng vào người mà người khác không dám đụng, anh đã từng đi qua rất nhiều nước, thấy qua rất nhiều núi sông hùng vĩ, anh chơi cược đá quý, anh mãnh liệt lại dịu dàng.
Những người đó đều không hiểu anh.
Không hiểu cũng tốt.
Thương Lĩnh Lĩnh cúi đầu xới cơm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Cảnh Triệu và Cảnh Kiến rời đi.
“Anh!” Sau khi ra ngoài, Cảnh Kiến liền hỏi: “Đào hoa của anh à?”
Cảnh Triệu không vội vàng lên lầu, đứng dựa vào tường: “Không phải.”
“Vậy tại sao cô ấy lại cầm máy ảnh của anh?”
Cảnh Triệu không nói gì chỉ đuổi người đi: “Em lên lầu trước đi.”
Cảnh Kiến muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, bà Lục nhà cậu giữa chừng nhặt về người con trai này, quá là thần bí.
Bỏ đi, Cảnh Kiến không hỏi nữa, đi lên lầu.
Căn hộ của bà Lục là căn hộ ở ven rìa, hướng về phía Nam, mặt đất ngập tràn ánh nắng.
Cảnh Triệu dựa lưng vào tường, mặt trời rọi vào nửa bên mặt như kim loại óng ánh.
Anh sờ sờ vào túi, không mang theo thuốc lá.
Cửa không đóng, vợ chồng Lục Thường An không có ở trong phòng khách, anh gõ cửa phòng bên cạnh, gọi một tiếng: “Thương Lĩnh Lĩnh.”
Cô gái ngồi trên sofa lập tức đứng lên.
“Ra đây.”
Cô liếc nhìn phòng bếp, bà Lục và chồng vẫn đang rửa trái cây. Cô rón ra rón rén đi ra, đóng cửa lại, đi tới trước mặt Cảnh Triệu.
Anh hỏi cô: “Sao cô lại ở đây?”
Trong ánh mắt anh như có mặt trời, mãnh liệt nóng rực, chứa một sự công kích không ai có thể đến gần.
Thương Lĩnh Lĩnh vẫn còn đang say sưa trong tiếng gọi lúc nãy của anh: “Anh biết tôi tên là Thương Lĩnh Lĩnh à.” Cô cười rạng rỡ: “Mẹ anh không hề gọi họ của tôi, làm sao anh biết được?”
Cảnh Triệu không trả lời.
Cô cười, nghiêng người về phía trước, hỏi dồn: “Sao anh biết tên tôi là Thương Lĩnh Lĩnh?”
Anh lùi lại một bước, cách một khoảng cách xã giao bình thường giữa nam và nữ: “Trong nhà tang lễ có bức tường ghi tên nhân viên.”
Thương Lĩnh Lĩnh hiện rõ sự vui mừng: “Sau đó anh liền ghi nhớ tên tôi?”
Anh chuyển về đề tài đã bị cô hỏi chệch đi: “Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Anh có một đôi mắt đào hoa, nhưng không đa tình, đa phần mọi lúc đều là lạnh lùng: “Sao cô lại ở đây?”
Cô rất thích bọng mắt của anh.
Cô nhìn anh chằm chằm: “Tôi đến thuê nhà.”
“Chỉ là đến thuê nhà?”
Cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ, hỏi ngược lại: “Vậy anh nghĩ tôi đến đây để làm gì?”
Anh không đáp lời cô, xoay người đi lên lầu.
“Cảnh Triệu.”
Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Anh đứng ở giữa cầu thang, quay đầu nhìn cô, hai người chỉ cách nhau mấy bậc thềm.
“Không cần trả lại máy ảnh cho anh sao?” Cô hỏi.
Anh nói: “Cô đã dùng đá quý đổi với tôi rồi, bây giờ máy ảnh là của cô.”