• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nó từ từ ăn sạch tay của nữ phù thủy.”



Nữ phù thủy thoi thóp: “Mày, mày…”



Bà còn không có cơ hội chỉ trích Thỏ đỏ.



“Nữ phù thủy mở to mắt, tắt thở.”



Thương Lĩnh Lĩnh rót một ly rượu vang, đỏ như máu, cô nếm thử một ngụm, từ từ ung dung tiếp tục: “Sau đó là chân, Thỏ đỏ bắt đầu ăn chân của nữ phù thủy, còn có cả cơ thể nữ phù thủy. Thỏ đỏ không thích nội tạng, bởi vì máu me nhầy nhụa, còn rất tanh. Nó cũng không thích đầu, bởi vì nó không thích chính nó, nó chính là một cái đầu.”



“Sau khi ăn hết tay, chân và cơ thể của nữ phù thủy, nó biến thành một con thỏ bình thường, nó có thể đi được, có thể chơi cùng với các động vật nhỏ khác, nhưng các con vật khác vẫn không chơi với nó, vẫn không thích nó, vì sao thế? Vì sao lại không thích nó? Nó rất khó chịu, rất cô đơn, một mình ở trong lâu đài, rất lâu không ra ngoài, cho đến tận khi toàn bộ đồ hộp trong lâu đài đều bị nó ăn sạch.”



Bình luận rào rào hỏi sau đó thế nào.



“Một ngày, Thỏ đỏ đi ra khỏi lâu đài, nó rất đói, nó muốn đi tìm thức ăn, nó muốn ăn thịt, muốn ăn tay với chân, nó thèm thịt tươi, thèm máu tươi. Sau đó nó phát hiện ra một con thỏ trắng, một con thỏ trắng rất xinh đẹp.”



Thương Lĩnh Lĩnh dừng lại, hỏi: “Nó sẽ ăn con thỏ trắng sao?”



Bình luận đều nói: Sẽ ăn.



Bởi vì thèm thịt là bản năng của Thỏ đỏ.



“Nhưng nó không ăn thỏ trắng, nó bắt thỏ trắng về nhốt trong tòa lâu đài, nói với thỏ trắng, tôi rất thích cậu, cậu ở lại đây với tôi được không?”



“Thỏ trắng lại nói: Thả tôi ra, xin cậu hãy thả tôi ra.”



“Không, sao nó có thể thả cô thỏ đi được, nó thích thỏ trắng như vậy, nó cô đơn như vậy, nó thà chịu đói chứ cũng nhịn không ăn thịt thỏ trắng.”



“Nhưng thỏ trắng không thích nó, thỏ trắng vẫn luôn chạy trốn, luôn chạy trốn và muốn rời khỏi nó.”



“Đừng đi mà, tôi xin cậu đó. Thỏ đỏ nói với thỏ trắng như thế, vừa hèn mọn vừa đáng thương.”



Thương Lĩnh Lĩnh lấy tay miết miệng ly rượu vang đỏ, ánh đỏ chiếu vào trong mắt: “Đêm hôm nay, thỏ trắng dùng bát uống nước mài đứt chiếc khóa sắt, nhưng cũng đâu có tác dụng gì, khóa sắt biến mất nhưng bên ngoài còn có lồng, thỏ trắng căn bản không trốn được.”



“Thỏ đỏ rất tức giận.”



Thương Lĩnh Lĩnh hỏi: “Thỏ đỏ sẽ làm gì tiếp theo?”



Dưới bình luận rất nhiều người nói: Thỏ đỏ sẽ ăn hết tay của thỏ trắng.



Thương Lĩnh Lĩnh cười: “Đúng rồi.” Cô đến gần micro thu âm, giọng nói như truyền tới một rừng rậm cổ xưa không một bóng người truyền tới: “Thỏ đỏ ăn hết tay thỏ trắng.”



“Thỏ trắng vẫn trốn, vẫn cầu xin nó thả cô đi, sau đó Thỏ đỏ lại ăn hết chân thỏ trắng, để thỏ trắng không thể chạy thoát được.”



Trên bình luận đầy tiếng hét.



Hóa ra đây không phải là truyện cổ tích dỗ ngủ, mà là truyện cổ tích đen tối.



“Không có tay, không có chân nên thỏ trắng chảy rất nhiều máu, nhưng Thỏ đỏ còn có một bí mật nữa.”



“Nếu như có ai đó ăn tay chân của Thỏ đỏ, thì có thể mọc ra tay chân mới, lúc trước nó ở trong lâu đài rảnh rỗi đã dùng các con vật khác làm thí nghiệm.”



“Thỏ trắng không chạy nữa, bởi không chạy nổi, Thỏ trắng sắp chết, nằm trong lồng không hề nhúc nhích.”



Thương Lĩnh Lĩnh lại hỏi: “Mọi người đoán lần này Thỏ đỏ sẽ làm gì?”



Có bình luận nói: “Nó sẽ cho thỏ trắng ăn chân và tay của mình.”



“Vì sao mọi người lại cảm thấy Thỏ đỏ sẽ đưa tay và chân cho thỏ trắng?”



Bởi vì Thỏ đỏ yêu thỏ trắng,



“Đúng vậy, Thỏ đỏ rất yêu thỏ trắng.” Giọng Thương Lĩnh Lĩnh đột nhiên đè thấp, “Nhưng mọi người trả lời sai rồi, Thỏ đỏ ăn hết toàn bộ con thỏ trắng, không chừa lại thứ gì.”



Ở bình luận ai cũng hét ầm lên.



Ban đêm vốn dĩ nên yên giấc bây giờ tan tành rồi.



“Thỏ đỏ rất vui vẻ, cuối cùng nó cũng có được toàn bộ thỏ trắng.”



Bình luận tiếp tục gào lên.



Truyện vẫn chưa kết thúc.



“Đột nhiên, Thỏ đỏ cảm thấy ngực đau quá, đau quá đau quá, nó lăn lộn trên mặt đất, đau sắp chết.” Thương Lĩnh Lĩnh lại hỏi những fan hâm mộ đáng yêu đang bị dọa không hề nhẹ của mình: “Biết vì sao không?”



Bọn họ đều hỏi vì sao?



“Bởi vì nó ăn lục phủ ngũ tạng của thỏ trắng, nó mọc thêm lục phủ ngũ tạng, nó mọc ra cả trái tim, nhưng mà…” giọng nói đột nhiên khổ sở, “Trong rừng rậm không còn thỏ trắng.”



Là một truyện bi kịch.



[Vừa tàn nhẫn vừa tổn thương.]



[Đen tối như thế, tôi khóc mất rồi.]



[Tôi muốn dễ ngủ cho nên mới vào livestream, bây giờ không ngủ được nữa.]



[Mẹ nó Thỏ đỏ a a a.]



[Thỏ trắng vô tội quá.]



[Kết thúc thế nào?]



[Kết thúc!]



Kết thúc à…



“Thỏ đỏ đau quá, nằm trong lồng, nằm ở chỗ mà thỏ trắng đã chết, móc trái tim ra, sau đó nó không đau nữa, nó chết.”



[Sao lại thế?]



“Nữ phù thủy chưa kịp nghiên cứu xong, chưa kịp nói với Thỏ đỏ, tất cả các bộ phận trong cơ thể, chỉ có trái tim là không thể lặp đi lặp lại việc bị đào mổ cắt chém.”



Dừng lại một lúc lâu, Thương Lĩnh Lĩnh nói: “Kể xong rồi.”



Đây là truyện cổ tích mẹ cô viết.



Phía dưới cùng còn có một câu: “Anh là Thỏ đỏ, tôi là thỏ trắng, anh làm tôi chết, tôi cũng có thể làm cho anh chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK