Cảnh Triệu ném điện thoại cho cậu ta.
Cảnh Kiến thuần thục mở khóa, mở WeChat chuyển vào tài khoản của mình hai mươi ngàn. Hầy, cuộc sống không dễ dàng gì, sinh hoạt phải nhờ anh trai tiếp tế.
Hai anh em đi về phía bãi đỗ xe.
Cảnh Triệu đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại lại: “Em lên xe đợi anh.”
Cảnh Kiến: “Anh đi đâu?”
Anh nói: “Vệ sinh.”
Cảnh Kiến đi tìm xe trước, xe của anh cậu rất dễ tìm, bà Lục mua kiểu xe cực kỳ phô trương.
Dọc theo con đường trước cửa nhà xác, đi thẳng về phía bên trái có một cái nhà vệ sinh, Cảnh Triệu đi thẳng về phía bên phải. Anh bước đến trước hàng rào inox, giơ tay ra, dùng ngón trỏ đụng vào vết máu dính bên trên.
…
Nhà xác và phòng viếng đều có bàn tư vấn.
Tối qua Tả Tiểu Vân làm ca đêm, đồng nghiệp có việc nên đổi ca với cô ta, sáng hôm nay vẫn là ca của cô ta. Cũng không có ai đến tư vấn, cô ta đang rảnh rỗi.
Cô ta gửi tin nhắn cho bạn thân: “Tớ nói cho cậu nghe, anh đẹp trai tối hôm qua không phải là diễm quỷ đâu, hôm nay tớ lại thấy anh ấy rồi.”
Bạn thân hỏi: “Thế là cậu bị quỷ theo rồi.”
Cô ta trả lời: “Tớ bách quỷ bất xâm nhé!”
Cốc, cốc, cốc.
Cái bàn trước mặt bị người ta gõ, Tả Tiểu Vân ngẩng đầu lên, sau đó đôi mắt bắt đầu tỏa sáng.
Wow, cái anh diễm quỷ kìa.
Nhìn vào ban ngày còn đẹp hơn, nhan sắc nhường này, còn được ánh sáng bên ngoài chiếu vào, muốn xỉu.
“Cái đó dùng hết rồi.”
Anh chỉ kệ tài liệu bên cạnh.
Tả Tiểu Vân nhìn qua một lần: “Cái gì cơ?”
“Quyển ‘Viết ý kiến kiến nghị’.”
Tả Tiểu Vân phản ứng kịp thời: “À.” Cô lấy một quyển mới trong ngăn kéo ra đưa cho anh, tiện thể quan tâm đưa thêm bút.
Anh nói cảm ơn, mở nắp bút ra, rồi viết lên quyển thu thập ý kiến.
Mấy tháng rồi không đổi quyển sổ này, bình thường không mấy người ghi ý kiến lại, Tả Tiểu Vân không khỏi liếc nhìn, trộm ngó xem nội dung trên tờ giấy. Chưa nhìn rõ chữ đã nhìn thấy tay của anh, khớp xương thon dài, cũng không quá trắng trẻo, nhưng móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, gân xanh trên mu bàn tay rất rõ ràng, không phải là một bàn tay ngọc ngà thuôn dài mà là một bàn tay tràn ngập sức mạnh.
Tả Tiểu Vân chú ý đến ngón trỏ của anh: “Tay anh…”
Ngòi bút dừng lại.
Cảnh Triệu ngước mắt nhìn: “Hử?”
Giọng nói này… quyến rũ quá!
Tả Tiểu Vân xin thề, bình thường cô ta thật sự không si mê: “Tay anh chảy máu rồi.” Cô lấy một hộp băng cá nhân trong ngăn kéo ra: “Cái này còn mới, tôi chưa dùng đâu.”
Trên ngón trỏ của anh còn dính vết máu.
Hình như anh hơi do dự nhưng cũng không từ chối: “Cảm ơn.”
Tả Tiểu Vân xin thề lần nữa, cô thật sự không si mê: “Mười lăm tệ một hộp.” Cô giơ điện thoại ra: “Có thể thêm WeChat không?”
Có lẽ anh là một người rất lịch sự, dù từ chối người ta cũng không thất lễ chút nào: “Ngại quá, điện thoại tôi hết pin rồi, tiền mặt được không?” Anh lấy một tờ tiền giấy hai mươi tệ trong túi ra đặt trên bàn, cuối cùng cũng viết lên quyển ý kiến xong, đặt bút xuống đè lên tờ tiền: “Cảm ơn.”
Anh cầm hộp băng cá nhân, đặt quyển ý kiến lên kệ tài liệu rồi đi mất.
Tả Tiểu Vân đưa mắt tiễn anh đi, thở dài: “Hầy.” Cô ta không cần hai mươi tệ, cô ta cần WeChat cơ!
Đợi người đi khuất bóng rồi, Tả Tiểu Vân chạy đi xem quyển ý kiến.
“Hàng rào inox bên ngoài nhà xác (Cột thứ ba từ trái qua phải) hỏng rồi.”
Bên dưới ký hai chữ rồng bay phượng múa.
“Cảnh…”
Cảnh gì đó, chữ rất đẹp cũng rất có phong cách.
Tả Tiểu Vân cầm điện thoại gửi cho bạn thân: “Vừa nãy diễm quỷ cho tớ hai mươi tệ”
Bạn thân: “Mẹ ơi, tiền… âm phủ sao???”
Tả Tiểu Vân: “…”
Cô bạn thân này đã phá hết sự lãng mạn của cô ta!
…
Cảnh Kiến đợi mười mấy phút ở bãi đỗ xe, anh cậu mới tới.
“Này.” Cảnh Kiến hất cằm: “Xe anh bị người ta làm xước rồi.”
Cửa xe bên ghế phó lái có một vết xước rất dài, người gây họa coi như còn phúc hậu, dán một tờ giấy trước kính chắn gió.
Trên giấy viết: “Xin lỗi anh, tôi làm xe của anh bị xước, bên dưới là số điện thoại của tôi, xin cứ liên hệ với tôi, tiền sửa bao nhiêu tôi sẽ chịu hết.”
Cảnh Kiến nhớ lại: “Có phải là cô gái sáng nay không?”
Khoảng tám giờ sáng, cậu ta và Cảnh Thiếu đến nhà ăn của quán ăn sáng thì thấy một cô gái mặc váy len hồng nhìn chằm chằm vào cái xe này, cái xe điện màu hồng của cô đỗ ngay bên cạnh.
Ừm, là cô ấy.
Cảnh Triệu nhìn thấy cô viết số điện thoại lên tờ giấy rồi gài dưới cần gạt nước.
Anh lấy một cái bút trong hộp xe ra, viết lên tờ giấy: “Không cần trả.”
Ném bút vào trong xe, chặn hộp băng cá nhân lên tờ giấy, đặt trên cái xe điện màu hồng.