• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Anh nói: “Cô đã dùng đá quý đổi với tôi rồi, bây giờ máy ảnh là của cô.”
Nói xong, anh liền đi lên lầu.
Thương Lĩnh Lĩnh ngẩng đ3ầu nhìn chiếc bóng của anh trên mặt đất.
Trong nhà, bà Lục Thường An và Cảnh Hà Đông đang rửa hoa quả trong bếp.
Cảnh Hà Đông n1hìn ra ngoài trước, thấy trong phòng khách không có ai liền lén lút hỏi vợ: “Lúc nãy trên bàn ăn,
em làm gì vậy hả?”
Bà Lục vểnh bộ món9g tay mới làm, bóc vỏ nho: “Không làm gì hết.”
“Con gái người ta lần đầu đến nhà làm khách, hỏi đông hỏi tây thì không thích hợp cho lắ3m.”
Móng tay đẹp không tiện bóc nho nên bà liền vứt vào trong đĩa: “Em chỉ hỏi mấy vấn đề thường ngày, có gì mà
không thích hợp?”
<8br>Cảnh Hà Đông tắt vòi nước, rửa tay sạch sẽ rồi bóc nho cho vợ: “Anh còn lạ gì em sao, em thấy con gái nhà
người ta trông xinh đẹp nên muốn làm mai, đúng không?”
Ý đồ đừng nên quá rõ ràng.
“Anh không nghĩ rằng cô ấy và bé Triệu nhà chúng ta rất hợp sao?”
“Hợp chỗ nào chứ? Em đến cả việc con gái nhà người ta làm nghề gì còn không biết.”
“A, quên hỏi mất rồi.” Có điều bà Lục không quan tâm, trong đầu toàn là khung cảnh hai người xinh đẹp, ba năm
ẵm hai cháu: “Làm nghề gì không quan trọng, ngoại hình của hai đứa nó rất tương xứng, con sinh ra sẽ trông rất
xinh xắn.”
Cảnh Hà Đông đút quả nho đã bóc vỏ vào miệng vợ: “Em chỉ nhìn mặt thôi.”
Bà Lục ăn nho xong, liền hất tay ông ra: “Em nhìn mặt cái gì, nếu em nhìn mặt thì có thể nhìn trúng anh sao?”
Cảnh Hà Đông cao một mét tám mươi bảy, khỏe như gấu: “…”
Trong phim hoạt hình là cảnh hai con gấu đánh nhau trên cây với cái đầu trọc lóc, nhân vật chính giống như là
được hoạ từ ông vậy.
Vì vậy, chuyện năm đó cô công chúa thứ hai nhà họ Lục có thể nhìn trúng Cảnh Hà Đông, một vệ sĩ nghèo nàn
cũng coi như một việc thần kỳ.


“Cảnh Triệu nhà chúng ta mới hai mươi sáu, em vội vàng như vậy làm gì?”
Bà Lục vội đến mức trợn trừng mắt: “Em có thể không vội sao? Nó lớn như vậy, nhưng lại chưa yêu một cô gái nào
cả. Lại còn cứ ba ngày là ra nước ngoài, đi đi về về. Mỗi lần trở về, trên người đều có vết thương, làm gì có nhiếp
ảnh gia nào giống nó, trên người lúc thì bị thương vì dao, lúc thì bị thương vì súng, cũng không biết là nó đang làm
gì ở bên ngoài, em có thể không vội được sao? Em sợ rằng một ngày nào đó, nó cứ thế đi mà không quay trở về.”
Tính cách của Cảnh Triệu chính là có chuyện gì cũng tự mình gánh lấy, cái gì cũng không nói.
Anh giống như một cơn gió, không ai có thể giữ được anh, quanh năm suốt tháng đến cả bà Lục cũng không gặp
anh được mấy lần.
Cảnh Hà Đông an ủi vợ: “Em đừng nghĩ nhiều, không phải con nó đã nói rồi sao, nó đi đến nước loạn lạc chụp
cảnh chiến trường.”
“Em có thể không nghĩ được sao? Nó cái gì cũng không nói với em.” Bà Lục cũng không phải kiểu người gấp gáp
bế cháu, chỉ là, đã hết cách rồi: “Em muốn nó sớm ổn định cuộc sống, muốn để vợ nó quản nó, để nó không thể đi
đâu được.”
Cảnh Hà Đông tiếp tục đút nho cho vợ.
Bà Lục gạt tay ông ra: “Anh vừa mới dạy bảo em hả?”
Cảnh Hà Đông làm sao có thể dạy bảo vợ, ông không có gan đó: “Không phải, anh chỉ là nhắc nhở em thôi.”
Người phụ nữ bị chiều hư sẽ không nói đạo lý: “Anh có ý đó.”
Cảnh Hà Đông đầu hàng trong tích tắc: “Được, được, được, anh sai rồi, anh sai rồi.”
Bà Lục Thường An hừ một tiếng, không so đo với ông nữa, bưng nho quay trở lại phòng khách.
Chỉ có một mình Thương Lĩnh Lĩnh ở đó.
“Lĩnh Lĩnh, đồ đạc của cháu khi nào thì chuyển đến?”
Thương Lĩnh Lĩnh nói: “Chiều mai ạ.”
“Một mình cháu có chuyển được không?”
“Cháu đã tìm công ty chuyển nhà rồi.”
Lục Thường An ngồi bên cạnh Thương Lĩnh Lĩnh: “Đúng rồi, Lĩnh Lĩnh, cháu làm nghề gì?”
Cô nhìn sang hướng khác, đột nhiên trở nên căng thẳng bất an.
Bà Lục thấy cô khó xử: “Là không tiện nói sao?”
Cô lắc đầu, loay hoay một hồi mới nói thật: “Cháu là người phẫu thuật thẩm mỹ thi hài, làm việc trong nhà tang
lễ.”


Những người làm việc trong nhà tang lễ đều sẽ không chủ động nói họ làm nghề gì.
Mặc dù là thời đại văn minh, nhưng một số suy nghĩ mê tín vẫn ăn sâu bén rễ, ngành nghề tang lễ tuy không bị kỳ
thị, nhưng cũng không thật sự được người khác yêu thích.
Bà Lục nghe xong liền sững sờ.
Thương Lĩnh Lĩnh cúi đầu xuống, vô cùng thất vọng: “Nếu như cô nghĩ rằng cháu không thích hợp sống ở đây…”
Bà Lục lập tức nói: “Có gì không thích hợp chứ, cô chỉ là không ngờ Lĩnh Lĩnh cháu lợi hại như vậy, công việc của
cháu, người bình thường không thể làm được, người có thể làm đều là những người tài ba.”
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh: “Cô không cảm thấy xui xẻo sao?”
“Xui xẻo cái gì, ai mà không chết chứ.”
Thương Lĩnh Lĩnh từng gặp qua những chủ nhà rất khoa trương, đi thẳng tới ném đậu đỏ và muối vào người cô.


Hai mắt cô đỏ hoe, cất lên câu cảm ơn.
Bà Lục nhìn có hơi đau lòng, nghĩ rằng cô gái này chắc hẳn đã phải chịu không ít uất ức khi làm công việc này.
Thứ ba, Cảnh Kiến quay trở lại trường học.
Sáng sớm Cành Triệu đã ra ngoài, đến phòng làm việc, địa


nằm ở một con hẻm cổ xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK