• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Lĩnh Lĩnh vô cùng điềm tĩnh, cô hỏi cậu ta nhưng không hề dừng tay: “Không xem nổi nữa sao?”



Chỉ là chưa quen mà thôi nên Tiểu Lý lắc đầu: “Không… không phải.”



Tính cách của cô hình như rất tốt, cô dịu dàng nói: “Cậu có thể đi ra ngoài trước, đến khi nào hết buồn nôn thì vào.”



Tiểu Lý cũng không muốn ở lại đây gây phiền phức nên bèn nói xin lỗi rồi chạy ra.



Bên ngoài không có ghế nên cậu ta tìm một chiếc xe đẩy xác rồi dựa vào, lúc này bỗng có một bình nước xuất hiện trước mặt.



“Này.”



Là anh Phùng, mọi người trong nhà tang lễ đều gọi anh ta như thế, anh Phùng vẫn còn trẻ, mới vào nghề chưa được hai năm.



Tiểu Lý cầm lấy bình nước: “Cảm ơn.” Cậu ta mở nắp ra uống một ngụm.



Anh Phùng vỗ vào vai của cậu ta, thể hiện phong thái của đàn anh: “Sau này nhìn nhiều rồi sẽ quen thôi.” Anh Phùng là người đã từng trải nên rất điềm tĩnh: “Mức độ này vẫn còn nhẹ đấy, ít ra thì không có mùi gì nặng.”



Tiểu Lý lơ đãng nhìn sang phòng phục hồi thi hài: “Cô ấy là người phụ trách chính của cuộc phẫu thuật phục hồi này sao?”



“Cậu nói Lĩnh Lĩnh ấy à?” Anh Phùng ừ một tiếng, trong giọng nói là sự khâm phục: “Thường thì những ca phẫu thuật thẩm mỹ cho thi hài có độ khó cao đều do cô ấy làm cả.”



Họ đều là những người phẫu thuật thẩm mỹ thi hài, cũng có người gọi họ là người nhập liệm. Công việc của họ được phân công rõ ràng: có người phụ trách chống phân hủy, có người phụ trách tẩy rửa, có người phụ trách mặc quần áo và có người thì phụ trách trang điểm và phẫu thuật phục hồi.



Thương Lĩnh Lĩnh chủ yếu làm phục hồi thi hài, đôi khi cũng trang điểm nữa.



Tiểu Lý bỗng nhớ đến ông Bùi - một người thầy đã hơn năm mươi tuổi: “Trông cô ấy vẫn còn rất trẻ.”



Anh Phùng nhướng mày lên: “Không chỉ trẻ trung mà còn xinh đẹp nữa.”



Điều này có thể nhìn ra được cho dù cô đang đeo khẩu trang.



Tiểu Lý thầm nghĩ có lẽ cô ấy chính là “hoa khôi của nhà tang lễ” mà ông Bùi đã từng nhắc lúc thông báo tuyển dụng.



“Ọe...”



Tiểu Lý lại buồn nôn nữa.



Đi về phía bên phải của khu phẫu thuật thẩm mỹ là phòng viếng, bây giờ có rất nhiều người thân của người chết đặt linh đường của nhà tang lễ, không chỉ có thể sử dụng quan tài băng để giữ xác mà còn có thể tưởng nhớ người đã khuất.



Hôm nay là ngày Rằm Âm lịch, vầng trăng tròn vành vạnh treo tuốt trên cao. Đêm thu tháng Mười nên trời khá lạnh, trước cửa có một cậu trai trẻ mặc áo hoodie, mũ áo trùm đầu, cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.



“Anh, anh đến chưa?”



Cậu trai trẻ cùng lắm là hai mươi tuổi, khuôn mặt rất nhỏ và có tỷ lệ hoàn hảo, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả con gái nữa, nhưng cậu lại uốn kiểu tóc xoăn của trai đểu.



Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi khàn, lộ rõ sự uể oải: “Đang tìm nơi đỗ xe.”



“Bãi đỗ xe ở phía trước phòng nghiệp vụ, anh đậu ở bên phải nhé còn bên trái dành riêng cho xe chở xác.”



Xe chở xác...



Một người đàn ông cao lớn vừa thò đầu ra từ phòng viếng nghe vậy liền run rẩy rồi rụt vào trong.



“Ở tầng một, linh đường số hai.”



Cậu trai trẻ cúp máy rồi đi vào trong.



Khoảng chừng mười phút sau thì có một người băng qua đêm đen bước vào, dáng vẻ đầy mệt mỏi vì đi đường. Anh cầm một chiếc ô màu đen trong tay.



Anh mặc một chiếc áo hoodie màu trắng và áo khoác ngoài màu nâu đậm, sau khi nhìn quanh một lượt thì bước đến quầy tư vấn.



“Xin chào.”



Âm vực và âm sắc trầm ấm, quả là một giọng nói hay.



Nhân viên trực ca đêm đang chơi điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu lên.



“Xin hỏi làm sao để đến linh đường số hai vậy?”



Lúc này nhân viên công tác mới nhìn rõ được khuôn mặt của người nọ, trong phút chốc cô ta bị lóa cả mắt, ngẩn ra: “Đi… đi vào hành lang bên trái, đếm ngược căn phòng thứ hai ở bên phải.”



Cô ta không giàu vốn từ vựng, chỉ biết rằng người đàn ông này rất hấp dẫn, ngũ quan sắc sảo, vừa cứng cáp vừa xinh đẹp.



Anh nói: “Cảm ơn.”



Rõ ràng là giọng điệu hờ hững nhưng lại không thiếu phần lịch sự, lễ độ.



Vẫn chưa kịp ngắm thêm thì người ta đã rời đi rồi, nhân viên trực ca đêm tỉnh táo hẳn ra, lập tức lấy điện thoại ra nhắn cho bạn của mình: “Chị em ơi, vừa nãy có một anh chàng cực kỳ đẹp trai đến hỏi đường tớ đó.”



Người bạn ấy chuyên môn hắt nước lạnh: “Chị em tỉnh lại đi, đó là diễm quỷ đó.”



“...”



Đi vào hành lang bên trái, đếm ngược căn phòng thứ hai ở bên phải.



Cảnh Triệu đặt chiếc ô ở ngoài cửa rồi bước vào trong: “Bố, mẹ.”



Lục Thường An vốn đang buồn ngủ liền ưỡn người rồi đứng dậy: “Chẳng phải đã bảo con đừng đến đây rồi sao, nửa đêm nửa hôm lái xe nguy hiểm lắm.”



Bà Lục Thường An là một “cô công chúa”, hiếm khi Cảnh Triệu nhìn thấy bà ăn mặc giản dị như thế này.



Người đã mất là một ông cụ tám mươi bốn tuổi, là chú họ bà con xa của bố Cảnh Triệu - Cảnh Hà Đông. Ông cụ không lập gia đình, Cảnh Hà Đông là một người tốt bụng nên ôm đồm việc tang lễ, nửa đêm dẫn theo vợ con đến túc trực bên linh cữu. Bây giờ Cảnh Hà Đông đang ngủ gà ngủ gật nên đầu của ông cứ lắc lư.



Cảnh Triệu bước lên thắp một nén nhang.



Lục Thường An ôm cậu con trai lớn thắm thiết, khuôn mặt của bà hơi tròn và mũm mĩm, không hề có dấu vết của thời gian: “Con ăn tối chưa?”



“Ăn rồi ạ.”



Lục Thường An đá cậu con trai thứ đang nghịch điện thoại ở bên cạnh: “Đứng ở đây làm gì, còn không mau đi mua đồ ăn khuya cho anh trai con.”



Cảnh Kiến: “...”



Rõ ràng Cảnh Triệu mới là đứa con nhặt về nuôi mà.



Cảnh Kiến vò tóc rồi đi mua đồ ăn khuya.



Cảnh Triệu ngồi cùng bố mẹ được khoảng một tiếng thì đi ra ngoài rồi tìm chỗ ngồi. Anh vừa xuống máy bay vào một tiếng trước, cất hành lý và máy chụp hình xong liền chạy đến đây ngay nên bây giờ rất buồn ngủ.



Anh nhắm mắt lại, không bao lâu sau thì ngọn đèn kích hoạt bằng âm thanh tắt.



Vì để chống phân hủy và bảo vệ thi thể nên máy điều hòa của nhà tang lễ được mở ở mức rất thấp. Có một người bước đến từ phía xa, tiếng bước chân rất nhỏ nên đèn kích hoạt bằng âm thanh không sáng lên, bóng người trên mặt đất vừa dài vừa mảnh khảnh.



Đó là một cô gái mặc áo khoác bảo hộ màu trắng, sau khi bước đến gần thì cô đứng lại rồi nghiêng đầu, chớp đôi mắt đen láy nhìn Cảnh Triệu đang ngồi trên ghế.



Cô đứng yên một lúc lâu, sau đó cúi người xuống, đưa bàn tay đang cầm bật lửa lên rồi gạt một cái làm ánh lửa bùng lên. Ánh lửa màu xanh u ám rọi vào trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp của cô và khuôn mặt của anh – lớp da mà cô muốn lột ra cất giấu kỹ.



Cô đưa cánh tay còn lại lên, vòng qua ánh lửa xanh và hướng về phía khuôn mặt của anh.



Nhà tang lễ, trong phòng viếng, cơn gió lạnh của ngày thu, ánh lửa xanh, phụ nữ và cả tiếng khóc lóc nỉ non như có như không... Người phụ nữ trung niên vừa bước ra từ linh đường số một lập tức run lẩy bẩy, đôi môi trắng bệch mấp máy: “Ma, ma...”



Ngọn lửa của chiếc bật lửa liền phụt tắt.



Thương Lĩnh Lĩnh nhìn sang bà ta và đặt ngón tay lên môi: “Suỵt.” Cô bước đến gần rồi cởi chiếc mũ của bộ đồ bảo hộ và khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt tiên nữ ngây thơ trong sáng. Cô cười ngọt ngào: “Không phải ma đâu, là tiên nữ.”



Ma nữ lớn rồi, học được cách ngoan ngoãn nên thành tiên nữ rồi.



Sau khi cô rời đi thì Cảnh Triệu đang ngồi trên ghế bỗng mở mắt ra, ánh mắt của anh u tối, khó lường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK