*********************************
“Thương Lĩnh Lĩnh.”
Cô đang ở phòng bếp: “Vào đi, cửa không khóa.”
Cửa không khóa, đẩy vào là mở ra được.
Cả3nh Triệu chỉ đứng ở cửa ra vào, không đi vào bên trong.
“Tôi để đồ ở cửa.”
Anh định xuống lầu thì Thương Lĩnh Lĩnh 1từ phòng bếp chạy ra, còn đang mặc tạp dề: “Anh có uống nước không?
Tôi pha nước chanh.”
Tạp dề màu hồng, rất nữ tính.
9
Cảnh Triệu nói: “Không uống.”
Anh đứng cạnh cửa, một chân đã bước ra khỏi cửa, nhìn cái hộp dưới chân, rồi lại bê hộp l3ên: “Để ở đâu?”
“Phòng bếp.”
Thương Lĩnh Lĩnh chạy lên trước để mở cửa.
Cảnh Triệu đặt cái hộp đựng đủ đồ x8uống chỗ trống ở phòng bếp.
Lúc đứng lên, anh hỏi: “Sao không khóa cửa?”
“Chờ anh đó.”
Giọng cô dịu dàng, như xuyên vào tai người nghe.
Cảnh Triệu không nhìn cô mà nhìn tủ lạnh ở đằng sau cô: “Tôi sẽ gõ cửa, lần sau nhớ đóng kỹ.”
Tủ lạnh màu xám bạc, bên ngoài được lau chùi sạch sẽ, trên đó phản chiếu bóng cô, mắt cá chân dưới làn váy rất
nhỏ.
Cô chưa tắt bếp, nhiệt độ trong phòng bếp dần tăng cao.
Bỗng tách một tiếng.
Dầu nóng trong nồi bắn ra, Thương Lĩnh Lĩnh không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay mở nắp nồi.
Cảnh Triệu tiến lên nắm lấy cổ tay cô. Cô dừng động tác lại, nhìn vào tay anh, anh liền buông tay ra, rồi lùi về sau một bước, mọi việc chỉ chưa tới vài giây.
“Trong nồi là gì vậy?”
Trên cổ tay vẫn còn hơi ấm, Thương Lĩnh Lĩnh mất một lúc mới lấy lại tinh thần: “Thịt kho tàu.”
Bởi vì phải nấu cơm, nên cô cuộn tóc lên, vầng trán đầy đặn, rất thích hợp với kiểu tóc củ tỏi. Cô còn mặc tạp dề
nên rất giống với một người phụ nữ đức hạnh chu toàn việc nhà.
Cảnh Triệu tắt bếp, đợi dầu không bắn nữa mới mở nắp nồi ra rồi nhìn thoáng qua.
Tài nấu nướng của cô thật sự rất…
Anh không đánh giá, bàn tay đã nắm cổ tay cô đút vào túi: “Đi đây.”
Anh rời đi, lười quản.
Thương Lĩnh Lĩnh nhìn vào nồi. Tại sao một số chỗ bị cháy, một số chỗ lại còn nguyên vậy?
Ừm, là do lửa rồi.
“Đến khóa cửa đi.”
“Ừm.”
Thương Lĩnh Lĩnh chạy theo.
Trước khi Cảnh Triệu xuống lầu thì dừng bước: “Bà Lục nhà tôi mua rất nhiều khoai lang, bảo cô xuống lấy.”
Thương Lĩnh Lĩnh nắm tay nắm cửa, thò đầu ra ngoài: “Anh đợi tôi chút, tôi thay giày.”
Cảnh Triệu không đợi mà xuống lầu trước.
Hai phút sau, Thương Lĩnh Lĩnh đưa một đĩa hoa quả tới chỗ bà Lục Thường An, bà Lục nhiệt tình hiếu khách giữ
cô lại ăn cơm.
Thịt kho tàu mà Cảnh Hà Đông làm mới gọi là thịt kho tàu.
Sau khi ăn cơm tối xong, bà Lục nói muốn gọi điện cho bố mẹ của Thương Lĩnh Lĩnh, thông báo một tiếng để bố mẹ
cô yên tâm, dù sao con gái cũng sống ở ngoài một mình.
Thương Lĩnh Lĩnh lưu tên bố mình trong danh bạ là Thương Tiến Tài.
Cô gọi qua: “A lô.”
Thương Tiến Tài: “Ôi.”
Tiếng này biểu lộ sự ngạc nhiên.
“Bố.”
“Hả?”
Tiếng này biểu lộ sự mất tự nhiên.
Thương Lĩnh Lĩnh dịu dàng hỏi: “Bố ăn cơm chưa?”
“Ối?”
Biểu lộ sự lo sợ khi được cưng chiều và không thể chịu nổi.
Cuối cùng Thương Tiến Tài cũng tỉnh táo lại, dần tiến vào trạng thái: “À, ăn rồi.”
“Mẹ con đâu?”
“Mẹ con à?” Thương Tiến Tài vẫn không quen miệng lắm: “À, đi nhảy quảng trường rồi.”
“Con vừa ăn cơm xong, ăn ở nhà cô Lục, chủ thuê nhà ạ.”
Thương Tiến Tài: “Ồ.”
Không biết phải nói gì.
“Cô Lục muốn nói với bố mấy câu.”
Thương Tiến Tài: “Hả?”
Hay là thôi đi, ông ta chỉ là người làm công thôi mà.
Đầu bên kia điện thoại đã được đổi thành bà Lục: “Anh Thương.”
Thương Tiến Tài lập tức ngồi thẳng lưng: “Ôi.”
Bà Lục thân thiện giới thiệu bản thân trước: “Tôi là chủ thuê nhà của Lĩnh Lĩnh, tôi họ Lục.”
“Chào chị.” Thương Tiến Tài đắn đo một lúc: “Bà chủ Lục.”
Bà Lục: “…”
Bà chủ thì bà chủ vậy.
Bà chủ Lục: “Là như vầy, tôi sợ anh lo lắng cho Lĩnh Lĩnh khi thuê nhà một mình nên bảo Lĩnh Lĩnh gọi điện cho
anh, đã làm phiền anh rồi.”
Thương Tiến Tài vô cùng thận trọng: “Không phiền, không phiền.”
Bà chủ Lục rất biết cách nói chuyện: “Anh không cần lo lắng cho Lĩnh Lĩnh khi ở chỗ tôi đâu, cả nhà tôi đều rất
thích con bé.”
Cảnh Triệu – một thành viên trong cả nhà, đang giúp Cảnh Hà Đông dọn bàn, nghe vậy thì ngước mắt lên.
Thương Lĩnh Lĩnh đang nhìn trộm anh lập tức giả bộ nhìn đèn treo.
“Mặc dù trong tòa nhà của tôi toàn là khách thuê nhưng nhiều người đã thuê mười mấy hai mươi năm rồi, mọi
người đều là người quen lâu năm, lầu trên lầu dưới đều có thể giúp đỡ lẫn nhau. Anh hãy yên tâm khi Lĩnh Lĩnh ở
đây, không gặp bất kỳ vấn đề an toàn nào đâu.” Bà Lục không có chứng sợ giao tiếp xã hội: “Nếu hôm nào rảnh thì
anh có thể tới xem thử, tôi dẫn anh đi tham quan.”
Bởi vì bà Lục nói chuyện rất thân thiện, bầu không khí của cuộc đối thoại cũng trở nên tự nhiên hơn.
“Có thời gian rảnh chắc chắn tôi sẽ tới.”
“Tôi nghe Lĩnh Lĩnh nói, anh mở cửa hàng bán trái cây.”
Thương Tiến Tài khiêm tốn: “Mở một cửa hàng ở bên ngoài khu chung cư của chúng tôi, sống tạm qua ngày thôi.”
Bà Lục bày tỏ sự đồng cảm: “Nhà của chúng tôi cũng vậy, chồng tôi bán bạch tuộc viên.”
Không phải thu tiền thuê nhà sao?
Không quan trọng.
Thương Tiến Tài cảm thấy bà chủ Lục không tệ: “Vậy tôi sẽ đến vào một ngày khác.”
“Chào đón anh bất cứ lúc nào.”
Sau đó, hai người trò chuyện về việc mở cửa hàng, rồi nói tới quy trình làm bạch tuộc viên và cách giữ trái cây tươi
lâu.
Cũng xem như là trò chuyện vui vẻ.
Bà Lục nhìn đồng hồ treo tường: “Không làm lỡ thời gian của anh nữa, tôi đưa điện thoại cho Lĩnh Lĩnh, hai người
nói chuyện đi nhé.”
Bà Lục trả điện thoại cho Thương Lĩnh Lĩnh, vẫn chưa cúp máy, Thương Lĩnh Lĩnh lên tiếng chào hỏi rồi đứng dậy
đi tới ban công.
Trên ban công có đặt một cái bàn, hai cái ghế, và một giàn hoa rất lớn. Trên giàn hoa đều là chậu cây do bà Lục
trồng, loại nào cũng rất căng mọng, đỏ xanh, lớn nhỏ đều có, phát triển rất tốt, cánh hoa mập mạp, vô cùng dễ
thương.
Phía dưới giàn hoa có mấy chậu trầu bà, lá vươn dài quấn quanh lan can.
Thương Lĩnh Lĩnh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nghịch lá cây trầu bà: “Nói gì với bà Lục?”
Bầu không khí của cuộc đối thoại lại trở nên gượng gạo.
“Thì tùy tiện tán gẫu chút.”
“Tùy tiện à?”
Giọng điệu mềm mại không xương.
Thương Tiến Tài lập tức đổi giống: “Đâu có, đâu có, tôi rất cẩn thận mà.”
Giọng cô gái ngọt ngào và mềm mại, nói như thế nào nhỉ?
Thương Tiến Tài bán trái cây, cảm thấy giọng cô giống quả lựu hạt mềm.
Cô nghịch cây trầu bà xong thì đứng dậy, hơi cúi người, dùng đầu ngón tay ấn vào mấy thực vật mọng nước: “Tôi
nghe bà ấy nói muốn mời ông tới đây tham quan.”
Bên kia không dám thở mạnh: “… Tôi không có thời gian.”
“Còn muốn thử ăn bạch tuộc viên?”
Vẫn không dám thở mạnh: “… Tôi dị ứng với bạch tuộc.”
Đầu bên kia ừm một tiếng, như có như không.
Thương Tiến Tài như mực trên chảo nóng, hận không thể duỗi tám cái chân ra ngoài: “Vậy… tôi cúp nhé?”
Cảnh Triệu từ phòng bếp đi tới.
Thương Lĩnh Lĩnh đứng ngay ngắn, dùng tay ấn vạt áo, giống như hoa lan hồ điệp mảnh mai trên giàn hoa.
“Ngủ ngon, bố ngủ sớm đi nhé.”
Thương Tiến Tài nhanh chóng cúp máy.
Đúng lúc vợ ông ta vừa nhảy quảng trường về.
“Lan Lan à, cô chủ Thương vừa gọi cho anh.”
Bà Tô Lan Lan đeo một vòng tay vàng rộng bằng ngón tay, đầu uốn xoăn nhỏ, là một người phụ nữ mập mạp,
khuôn mặt phúc hậu: “Cô ta gọi tới làm gì?”
Dáng người của Thương Tiến Tài cũng đẫy đà, vì tóc bạc sớm nên quyết định để đầu trọc, chỉ kém ông chủ nhà
máy da Giang Nam* một cái đầu vuốt keo.
(*) Ông chủ nhà máy da Giang Nam là nhân vật gây nhiều chú ý trên mạng xã hội Trung Quốc, nợ nần rồi ra nước
ngoài trốn nợ.
“Chủ thuê nhà của cô ta sợ chúng ta lo lắng cho sự an toàn của cô ta.” Thương Tiến Tài xoa cái đầu bóng loáng:
“Còn nói cả nhà họ đều rất thích cô chủ Thương.”
Bà Tô Lan Lan bĩu môi, hừ một tiếng: “Cả nhà họ thật xui xẻo.”
…
Gần tám giờ.
Bà Lục và Thương Lĩnh Lĩnh xem phim ở phòng khách, mỗi người cầm một túi bỏng ngô.
Cảnh Triệu giúp Cảnh Hà Đông dọn dẹp phòng bếp, đi vào phòng ăn lấy áo khoác: “Con lên lầu đây.”
Thương Lĩnh Lĩnh buông bỏng ngô xuống, chỉnh lại váy: “Cháu cũng về ạ.”
Bà Lục phất tay với vẻ mặt hiểu rõ: “Đi đi.”
Hai người lần lượt ra khỏi cửa.
Bà Lục mở nhỏ âm lượng xuống, sau đó vểnh tai lên nghe.
“Cảnh Triệu.”
Chỗ cầu thang rất yên tĩnh, giọng Thương Lĩnh Lĩnh vang lên.
Cảnh Triệu bước chậm lại, trả lời cô: “Ừm.”
“Hôm nay cảm ơn anh.”
Cô chạy vòng tới trước mặt anh, đứng cao hơn anh hai bậc thang, bóng cô chiếu lên người anh.
“Anh đưa tay đây.”
Anh nhìn cô, không di chuyển, bởi vì đứng ở phía dưới, nên phải hơi ngước lên, ngọn đèn trên đỉnh đầu và cô gái
dưới ánh đèn đều phản chiếu trong con ngươi anh.
“Tôi có một món quà cảm ơn tặng cho anh.”
Anh nuốt câu “không cần” đã sắp tới môi.
“Đưa tay đây.”
Lần này, tay anh nhanh hơn não anh một bước, đưa tay ra, bóng anh phản chiếu trên nền đất.
Thương Lĩnh Lĩnh cầm món quà trong tay, đặt cả tay cô và già vào lòng bàn tay Cảnh Triệu: “Tặng anh.”