*********************************
Thương Lĩnh Lĩnh cầm chùm bóng bay đi tới: “Ông ơi…” Cô đưa tờ tiền trong tay qua: “Cháu tới trả tiền.”
Ông lão nhìn thấy qu3ả bóng bay thì hiểu ngay, ông ấy làm mất nhiều bóng bay như vậy, nhưng chỉ có một người
đến trả tiền sau khi nhặt được.
Ông1 lão cầm tiền: “Cảm ơn cô.”
Cô gái rất lễ phép, lại hay cười: “Không cần cảm ơn ạ.”
“Cô bé, cháu thật tốt bụng.”
Đúng là một mặt trời nhỏ khiến người ta yêu thích.
Ông lão còn thối lại năm tệ.
Thương Lĩnh Lĩnh cất 5 đồng x3u vào túi, khi chạy thì kêu keng keng. Cảnh Triệu đợi cô ở ven đường, cô hào hứng
trở lại và nói: “Ông lão khen tôi tốt bụng.”
8
Anh không cho ý kiến gì.
Cô cầm dây bóng bay, kéo nó lên xuống, như thể đang dắt một con mèo giống Cảnh Thiến Thiến vậy.
“Ông ấy đang khen anh đó.” Thương Lĩnh Lĩnh vẫn tự hiểu mình.
Cảnh Triệu không tiếp lời, ừm một tiếng xem như đáp lại.
“Làm thế nào để trả tiền cho anh?”
“Không cần trả đâu.”
Lần làm xước xe trước đó cũng vậy, rốt cuộc là anh quá hào phóng hay là thích từ chối người khác. Thật ra Thương
Lĩnh Lĩnh cũng không có nhiều kiên nhẫn, tất cả sự kiên nhẫn của cô đều đã dành cho Cảnh Triệu.
Cô tìm một cái cớ nghe khá ổn: “Không được, tiên nữ tốt bụng như chúng tôi không thể chiếm lợi từ người khác.”
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, hình như đang cười.
Anh không hay cười, ít nhất không cười nhiều khi gặp Thương Lĩnh Lĩnh.
“Cảnh Triệu.”
“Ừm.”
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi lời mời kết bạn: “Tôi kết bạn WeChat rồi, anh đồng ý đi, tôi chuyển tiền bóng
bay cho anh.”
Anh lặp lại lần nữa: “Không cần trả.”
Thương Lĩnh Lĩnh vươn tay định kéo áo anh nhưng lại thôi: “Cảnh Triệu.”
Cô không đợi anh đáp lại.
“Cảnh Triệu.”
“Cảnh Triệu.”
Cô không cố ý làm nũng, chỉ cố dùng giọng hay hơn, nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn, nghe vào giống như một túi
bánh rán nhân kem, vừa mềm lại vừa ngọt.
“Cảnh…”
Cảnh Triệu dừng bước lại, Thương Lĩnh Lĩnh đâm sầm vào anh, tay cô buông lỏng, bóng bay đi.
“Bóng bay của tôi bay rồi.”
Cô xoa phần trán không đau lắm, bởi vì đứng gần nên cô ngửi thấy hương bưởi thoang thoảng trên người anh.
Là sữa tắm mà bà Lục nhờ người mua từ nước ngoài về, bà Lục còn nhiệt tình giới thiệu sữa tắm này cho Thương
Lĩnh Lĩnh.
Cô cười, phàn nàn: “Tại anh khiến bóng của tôi bay mất rồi.”
Hiện tại không có mưa, dây bị thả ra, quả bóng bay lên.
Cảnh Triệu ngẩng đầu nhìn, đã bay xa rồi: “Ừm, do tôi.” Chỉ cần giọng của anh dịu dàng hơn thì nghe như muốn
hái hết trăng sao cho bạn vậy, khiến người ta mê đắm: “Nên không cần trả tiền nữa, coi như tôi đền cho cô.”
Trăng sao đã vỡ thành mảnh vụn thủy tinh.
Thương Lĩnh Lĩnh: “…”
Không cho cô chuyển tiền thì sao thêm bạn WeChat được!
Mặt trời nhỏ Thương lấy ra hết mọi sự kiên nhẫn tiềm tàng: “Không cần đền.” Phải chuyển tiền.
Anh đút tay vào túi áo khoác, đi ở phía trước, ngay cả gió cũng không biếng nhác như anh: “Người tốt bụng như
chúng tôi không chiếm lợi của người khác.”
Tiên nữ tự nhận mình tốt bụng không chiếm lợi của người khác: “ ”
Độ khó khi cua Cảnh Triệu còn hơn khâu một thi thể đã bị gãy hết xương.
Trên đường trở về, Thương Lĩnh Lĩnh rầu rĩ, không nói gì với Cảnh Triệu. Anh cũng yên lặng, mở một giai điệu đàn
cello, để nó lặp lại trong bốn mươi phút.
Xe không lái vào ga ra của tòa nhà Tinh Duyệt, Cảnh Triệu dừng xe ở trước khu chung cư.
“Cô vào trước đi.”
Thương Lĩnh Lĩnh chậm rãi cởi dây an toàn: “Anh muốn ra ngoài sao?”
Anh không trả lời thẳng: “Những đồ cô mua để trong xe, tôi sẽ mang lên giúp cô khi tôi về.”
Lý do không xách nổi đồ cũng không dùng được.
Thương Lĩnh Lĩnh ủ rũ: “Ừm.”
Cô xuống xe, Cảnh Triệu lái xe đi.
Vào giờ này, trường tiểu học đã tan học, Cảnh Hà Đông đang bán bạch tuộc viên ở cổng trường tiểu học phía sau
khu chung cư.
Cảnh Triệu đậu xe ở đường đối diện.
Cảnh Hà Đông đang lật bạch tuộc viên: “Sao con lại tới đây? Không bận việc à?”
“Vẫn ổn ạ.”
Cảnh Triệu cầm đôi đũa duy nhất ở phía dưới xe ba bánh, dùng răng xé túi bọc bên ngoài, gắp một viên bạch tuộc
viên, tướng ăn của anh rất đẹp: “Buôn bán thế nào ạ?”
“Làm không kịp luôn.” Bạch tuộc viên chín, Cảnh Hà Đông nhanh chóng cho vào hộp: “Con tới đúng lúc lắm, giúp
bố giao hàng đi.”
“Giao tới đâu?”
Cảnh Hà Đông đóng hộp xong thì bỏ vào một cái túi, rồi bỏ hai đôi đũa vào: “Đại học Hoa Thành.”
Bên cạnh có thùng rác, Cảnh Triệu ném túi đựng đũa vào thùng rác một cách chuẩn xác: “Gửi số điện thoại cho
con.”
Gian hàng của Cảnh Hà Đông rất nhỏ, chủ yếu buôn bán lề đường chứ không đăng ký app giao đồ ăn. Tuy nhiên,
một số khách quen có WeChat, đôi khi sẽ đặt thức ăn online.
Đại học Hoa Thành cách tòa nhà Tinh Duyệt một kilomet, chỉ mất vài phút lái xe, trường học không cấm người
ngoài vào.
Cảnh Triệu đã giao hàng vài lần nên cũng biết đường, tòa số mười bảy ở tận trong cùng.
Anh gọi điện thoại cho khách: “Xin chào, xin hỏi có phải cô Sa không?”
Bên kia sửng sốt: “Hả?”
Cảnh Triệu nói tên đầy đủ: “Cẩu Muội Chan của nữ sĩ Sa Điêu điềm văn esport*.”
(*) Sa Điêu điềm văn esport là một tác giả viết truyện boy love.
Tên khá dài.
Nhưng không thể gọi đối phương và cô Sa Điêu được, cũng không thể gọi là cô Cẩu được.
Cô Cẩu Muội Chan: “Đúng vậy, là tôi.”
“Giao đồ ăn đây ạ, ở dưới tòa mười bảy, cô vui lòng xuống lấy giúp.”
“Được.”
Khoảng hơn 10 phút trôi qua.
Một cô gái mặc quần áo ở nhà hình khủng long đi ra từ tòa mười bảy, nhìn xung quanh, rồi đi tới trước mặt Cảnh
Triệu, không chắc chắn lắm: “Bạch tuộc viên à?”
Cảnh Triệu gật đầu.
Những cô gái ở tuổi này vừa dễ thương lại ham chơi: “Tôi là bạn cùng phòng của cô Cát Điêu, cô Hách Du Càn.”
Cảnh Triệu đưa túi cho cô ta.
Cô Hách Du Càn: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Cảnh Triệu quay về bằng đường cũ.
Cô Hách Du Càn nhìn “bạch tuộc viên” rời đi, tới khi không thấy ai nữa, cô ta vội vàng gọi điện cho bạn cùng
phòng: “Cẩu Muội Chan, tớ nói cho cậu nghe, người giao hàng là một anh chàng đẹp trai siêu cấp.”
Cẩu Muội Chan từng gặp Cảnh Hà Đông, nói dáng vẻ ông ấy rõ ràng giống một con gấu.
Nữ sĩ Hách Du Càn cũng là khách quen của Cảnh Hà Đông: “Không, không phải, không phải bạch tuộc viên già
đâu.”
Bạch tuộc viên già là biệt danh của Cảnh Hà Đông.
Cô Hách Du Càn đoán: “Chắc là con trai của bạch tuộc viên già.”
Cảnh Kiến từng giao bạch tuộc viên cho Cẩu Muội Chan, Cẩu Muội Chan nói rằng không giống trai đẹp lắm.
Cô Hách Du Càn làm rõ mối quan hệ: “Có lẽ bạch tuộc viên già có hai bạch tuộc viên con, người cậu gặp là viên hai,
đây là viên cả.”
Từ đó về sau, biệt danh của Cảnh Kiến là: bạch tuộc viên hai.
Cảnh Triệu là: bạch tuộc viên cả.
Cộng thêm bạch tuộc viên già, gọi chung là: gia tộc bạch tuộc viên.
Nữ sĩ Hách Du Càn vừa đi vừa phấn khích: “Tớ nói cho cậu nghe, viên cả cực kỳ đẹp trai!”
Cẩu Muội Chan nói viên hai cũng không tệ.
Sao viên già lại…
Chắc chắn là bà viên có ngoại hình đẹp nên mới xinh được hai viên xinh đẹp như vậy.
Lại nói tới anh viên cả, anh dừng xe ở cổng trường học, mới ra khỏi xe thì có hai sinh viên nữ đi tới, một trong hai
người nhìn anh nhiều lần.
“Có phải thầy Cảnh không ạ?”
Sinh viên nữ này ở khoa nhiếp ảnh, thấy Cảnh Triệu thì hai mắt sáng lên: “Là thầy thật sao, thầy Cảnh.”
“Em là fan của thầy đó, em theo dõi thầy đã lâu.”
“Em rất tích tác phẩm của thầy.”
Sinh viên nữ đó rất kích động.
Cảnh Triệu lắc đầu nói xin lỗi: “Thật ngại quá, bạn nhận nhầm người rồi.”
Anh không dừng lại, lên xe rồi lái xe rời đi.
Sinh viên nữ vội vàng mở album ảnh ra, cẩn thận so sánh với ảnh của thần tượng: “Không nhận nhầm mà.”
Cô ấy biết, thầy Cảnh không thích mang công việc vào cuộc sống.
Bạn cùng phòng hỏi: “Thầy Cảnh là ai?”
“Mạng sống của tớ.”
“Là nhiếp ảnh gia mà cậu theo dõi đó à?”
Sinh viên nữ phát ra tiếng marmota* trong vô thức: “A a a a a a!” Cô ấy phấn khích nhéo bạn cùng phòng liên tục:
“Là anh ấy, là anh ấy, có hóa thành tro tớ cũng nhận ra!”
(*) Marmota là là một chi động vật có vú trong họ Sóc, bộ gặm nhấm.
Nói đến mạng sống của bạn học này…
Giới nhiếp ảnh, giới thượng lưu và giới giải trí đều gọi anh một tiếng thầy Cảnh. Anh nổi tiếng với một tác phẩm đề tài chiến tranh đã
lấy được nhiều giải thưởng nhiếp ảnh lớn của quốc tế vào 5 năm trước. Sau khi về nước, anh đã hợp tác với Đạo diễn Trần Dã Độ
quay một bộ phim tài liệu về đề tài bệnh tâm thần, lại tạo tiếng vang ở trong nước lần nữa. Sau đó, anh ấy giành được tất cả những
giải thường lớn trong giới nhiếp ảnh. Anh không hay chụp chân dung, ít hợp tác với giới giải trí, nhưng những thương hiệu cao cấp
đều từng mời anh, những nghệ sĩ nam nổi tiếng hàng đầu trong giới đều từng tìm tới anh để chụp bìa tạp chí.
Còn nghệ sĩ nữ, anh chỉ từng chụp cho một người.
Anh rất khiêm tốn, không thích lộ diện, chỉ xuất hiện trong ảnh chụp của người khác, nhưng chỉ với mấy tấm hình đó đã khiến anh
càng thêm nổi tiếng. Bởi vì anh có ngoại hình chẳng thua gì nghệ sĩ, bởi vì những người nghệ sĩ đăng những tấm ảnh này đều gọi anh
một tiếng thầy Cành trên mạng xã hội.
Tóm lại, là một người rất truyền kỳ lại vô cùng thần bí.