*********************************
Còn thiếu một quân nữa là thắng rồi!
Bà Lục xoa ngón tay, đợi tới lượt mình bốc bài. Nhưng vừa mới bốc bà đã thấy kh3ông ổn, không phải quân bài
mình muốn, bà đánh rồi mới hỏi vào điện thoại: “Vừa nãy con nói gì?”
“Gửi số điện thoại1 của Thương Lĩnh Lĩnh cho con.”
Anh nói nhanh hơn bình thường.
“Đợi mẹ chút.” Bà Lục mở danh bạ, phiên âm c9hữ Thương ở bên dưới, bà vừa trượt vừa tìm.
Lúc này, người chơi tiếp theo ra một quân bài.
Bà Lục nhìn lướt3 qua: “Sao bà không nói tên bài, vừa nãy bà đánh gì đấy?”
Người chơi tiếp theo là Thục Trân: “Lục Sách đó.”
Bà Lục nhanh chóng dùng một tay đẩy bài ra: “Lục Sách thì tôi ù rồi!” Bà nhặt quân Lục Sách lên, đặt vào giữa quân
Ngũ Sách và Thất Sách, thời khắc khiến lòng người kích động đã đến: “Cùng một màu!”
Hôm nay vận may của bà Lục bùng nổ, chưa đến một tiếng mà đã ván thứ ba cùng màu, một ván là tự bốc nên ù,
hai ván là ù nhờ lấy bài của Thục Trân.
Thục Trân bực bội lẩm bẩm hôm nay không xem hoàng lịch.
“Mẹ.” Cảnh Triệu thúc giục: “Lát nữa rồi đánh, gửi số điện thoại cho con trước đi.”
“À, được.” Bà Lục tìm số điện thoại gửi qua: “Sao con chẳng có số của Thương Lĩnh Lĩnh vậy, không phải hai đứa
cùng…”
Cúp máy.
Thế mà lại cúp máy!
Bà Lục kinh ngạc: “Bé Triệu nhà tôi cúp máy của tôi!”
Thục Trân hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Bình thường bà Lục khen bé Triệu lên tới trời, nói thằng bé kiên nhẫn, có phong độ, hiểu lễ nghĩa lại còn vô cùng
hiếu thuận, là cục cưng bự mà trời ban cho bà.
Thế mà cục cưng bự lại cúp máy của bà Lục.
Nhưng bà Lục không giận tí nào mà còn rất vui vẻ: “Chà, có vợ thì quên mẹ, quá tuyệt!”
Chú ý nào, trọng điểm của câu nói này không phải là quên mẹ mà là có vợ.
Thục Trân và hai người cùng chơi bài khác: “…” Không hiểu sự vui vẻ của bà Lục cho lắm.
Có điều nhóm bạn chơi bài cũng có thể hiểu được sự vội vàng của bà Lục, dẫu sao thì cục cưng Triệu từ lúc 19 tuổi
tới bây giờ, ngoại trừ Cảnh Thiến Thiến ở bên cạnh ra thì chẳng có cô gái nào. Bà Lục có gấp cũng là chuyện thường
tình, không có người mẹ nào không lo lắng tình trạng hôn nhân của con trai, nhất là xu hướng tính dục.
Còn trước 19 tuổi thì họ còn chưa biết thằng bé. 19 tuổi, cục cưng bự nhà bà Lục mới đến tòa nhà Tinh Duyệt.
…
Cảnh Triệu kiểm tra lại số điện thoại bà Lục đưa, anh không nhớ sai, số lần trước gọi không có vấn đề gì, anh lại gọi
lần nữa.
Lần này thì bắt máy rồi.
“A lô, xin chào.”
Đột nhiên mưa rơi tí tách, sau đó thì xối xả.
Cảnh Triệu giơ ô lên, bước đến chỗ không có người: “Là tôi.”
Tiếng mưa rất ồn nhưng anh vẫn nghe được rõ giọng vui mừng của Thương Lĩnh Lĩnh: “Anh biết số của tôi sao?”
Thậm chí còn hơi đắc ý.
Cảnh Triệu không trả lời câu hỏi của cô, giọng nói như nhiễm phải hơi lạnh mùa Thu: “Sao vừa nãy không nghe
máy?”
Mặt đường cũ không bằng phẳng, mưa rơi tụ lại thành vũng, giày màu trắng giẫm qua vũng nước, bước chân vội
vã, nước đọng làm bẩn cả giày.
Anh cầm một cái ô màu đen đi trong màn mưa, vài giọt nước bắn lên tạo thành từng vệt đậm nhạt khác nhau trên
vạt áo.
“Quên chỉnh chế độ chuông nên không nghe thấy.” Cô như bạn nhỏ làm sai, ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi, khiến
anh nhọc lòng rồi.”
Cảnh Triệu giơ ô lên cao, đi ngang qua cây hòe bên đường, nhìn ngó từng con đường: “Cô đang ở đâu?”
“Ở đường Hoa Đông, trước cửa một quán cà phê.” Cô nói: “Trước cửa quán có một mô hình bánh kem siêu to.”
Cảnh Triệu biết quán đó, rẽ ở chỗ ngã ba, bước chân nhanh hơn: “Có bị ướt mưa không?”
“Không.”
“Đợi chút.”
Anh cúp máy.
Thương Lĩnh Lĩnh nhìn màn hình điện thoại, hiển thị tên người gọi đến: Người đẹp Cảnh.
Cô đã tìm người điều tra về tài liệu của Cảnh Triệu, cô không thiếu số điện thoại mà thiếu một cơ hội để quang
minh chính đại gọi đến số điện thoại đó.
Cô đứng dưới mái hiên, im lặng chờ đợi.
Mưa rơi trên mái hiên nhỏ xuống thành từng dòng, từng giọt mưa lớn nhỏ rơi xuống vũng nước xóa mờ ảnh ngược
của thành phố.
Lúc gió ngừng thổi thì người đẹp Cảnh của cô cũng tới.
“Cảnh Triệu.” Thương Lĩnh Lĩnh vẫy tay với anh, nụ cười rạng rỡ: “Tôi ở đây!”
Ánh mắt anh đã có điểm dừng chân.
Cô lập tức lao ra ngoài màn mưa.
“Đợi đó, đừng nhúc nhích.”
“Ừm.”
Cô lại ngoan ngoãn lùi lại, nhìn chăm chú đợi anh đến đón.
Mưa rất to, dù chỉ che cho một người thì cũng sẽ bị ướt góc áo.
Cảnh Triệu bước đến dưới mái hiên, phủi nước mưa bên vạt áo, anh thu ô lại: “Cô chạy đến đây làm gì?”
Thương Lĩnh Lĩnh nhấc cái túi trong tay: “Mua đồ ngọt.”
“Cô nên nói với tôi một tiếng trước.”
Giọng điệu của anh vẫn giống như bình thường, trầm thấp, bình tĩnh mà ấm áp.
Nhưng Thương Lĩnh Lĩnh lại cảm thấy anh giận rồi.
Cô nhỏ giọng giải thích: “Anh không cho tôi số điện thoại.”
Anh không nói tiếp, đang nhìn mưa rơi bên ngoài.
Thương Lĩnh Lĩnh nhẹ nhàng dịch về phía anh một bước: “Quần áo anh ướt rồi.”
Sát gần nhau, nước mưa trên ô làm ướt giày cô.
Cảnh Triệu dựa vào tường, đổi tay cầm ô: “Mưa to quá, đợi tạnh rồi hãy về.”
Mưa rất to, bầu trời đen kịt, hơi nước mờ mịt.
Cô nhận ra trời mưa làm nền cho anh, bọt nước mờ mịt lượn lờ cùng hình dáng mạnh mẽ của anh tạo thành sự
chênh lệch rõ ràng, giống như trong tranh thủy mặc trắng đen điểm một bông hoa đào rực rỡ, thêm màu sắc cứng
cỏi kiên cường.
Không giống như năm anh 19 tuổi, khi ấy anh giống như mặt trời chói lọi, giống như gió thổi ngoài căn phòng, tự
do không bị trói buộc.
Anh rất cao, Thương Lĩnh Lĩnh một mét sáu mươi tám cũng phải ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cảnh Triệu, anh có lạnh
không?”
Anh lắc đầu.
“Có mỏi tay không?”
Anh không trả lời, nhìn vũng nước trước mặt đến xuất thần.
Thương Lĩnh Lĩnh lại hỏi: “Có cần tôi cầm ô giúp anh không?”
Anh quay đầu lại, đôi mắt như có hơi nước, không thấy rõ ảnh ngược: “Quan tâm bản thân mình đi.”
Nói bóng gió là: Bớt can thiệp chuyện người khác đi.
Anh chẳng ngoan chút nào.
Thương Lĩnh Lĩnh buồn phiền cúi đầu.
Cô thích xinh đẹp, ra ngoài chỉ quan tâm đến phong cách, không nhìn nhiệt độ, quần áo rất mỏng manh, áo thun
ngắn tay, áo khoác để ngoài xe, cái váy tiên nữ cũng không ngăn nổi gió lạnh, gió thổi tung làn vải, cô ôm tay run
rẩy.
“Vào trong quán đợi đi.”
Cảnh Triệu đi vào trước.
Thương Lĩnh Lĩnh hé miệng cười, đi theo sau.
Trong quán có mấy bàn khách ngồi trú mưa, loa phát một bản dương cầm, mùi thơm của đồ ngọt và cà phê quanh
quẩn trong không khí.
Cảnh Triệu đặt ô lên giá treo ô trước cửa, bước đến quầy thu ngân chọn món.
“Hai cốc chocolate nóng.”
Bên quầy thu ngân có hai cô gái trẻ tuổi, một người đang giả vờ bận rộn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một cái, một
người khác lên đơn cho khách đâu vào đấy.
Đúng rồi, cái người lên đơn đâu ra đấy cũng khá xinh, được coi là người đẹp.
“Tổng cộng sáu mươi tám tệ.” Người đẹp hỏi: “Anh có thanh toán bằng WeChat không?”
Cảnh Triệu đặt thẻ ngân hàng lên quầy: “Quẹt thẻ.”
Người đẹp bình tĩnh nhìn Thương Lĩnh Lĩnh đằng sau Cảnh Triệu, sau đó bình tĩnh quẹt thẻ.
Sau khi thanh toán xong, người đẹp đưa thẻ và hóa đơn ra: “Thẻ của anh.” Cô đưa cả máy đợi gọi đồ lên cùng.
Anh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Bọn họ chọn vị trí cạnh cửa sổ.
Cô nhân viên thu tiền giả vờ bận rộn cuối cùng cũng không bận rộn nữa, hứng thú kéo tay áo của người đẹp đồng
nghiệp: “Đã thấy chưa, đã thấy chưa?”
Người đẹp vô cùng kiêu ngạo: “Tôi không mù.”
“Tuyệt vời.”
Thật sự tuyệt vời, mặt mũi, hầu kết, còn cả chân nữa.
Không đầy năm phút sau, máy đợi gọi đồ đã reo lên.
Cảnh Triệu bước đến quầy thu ngân, tóc trước trán còn ẩm ướt.
Người đẹp đặt hai cốc chocolate nóng lên khay, rồi đẩy tới.
Anh lịch sự nói tiếng cảm ơn.
Người đẹp đặt một cái khăn tay lên khay: “Đừng khách sáo.”
Trong khăn tay lộ ra một góc của tờ giấy trắng.
Có rất nhiều cô gái xấu xa, đối phương càng phong độ thì lạiscàng muốn quyến rũ, khiến đối phương rơi khỏi đàn thần, nhiễm bụi
trần.