Ta không hiểu sao, mỗi khi gặp Lục Nhậm, ta lại cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, như thể đã từng gặp hắn từ rất lâu về trước.
Hắn biết ta thích bướm, thích đồ ăn vặt, nhất là bánh hạt dẻ, cũng biết ta thích nghe kể chuyện, thích thả diều vào mùa xuân.
Giống như bọn ta đã quen nhau từ rất lâu rồi vậy.
Lần này, Lục Nhậm dắt theo một con bạch mã, chỉ tay về phía ngọn núi sau lưng: “Ở kia, hoa đỗ quyên đã nở rộ rồi, Thẩm cô nương có muốn cùng đi xem không?”
Ta khẽ gật đầu, rồi nói: “Lục Nhậm, về chuyện ngươi nói lần trước, ta đã suy nghĩ kỹ. Có lẽ chúng ta thực sự có thể thử.”
Lục Nhậm thoáng ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu ra.
“Ý cô nương là…?”
Ta tiếp lời: “Nam nữ thành thân.”
Lục Nhậm đột nhiên bật cười lớn như một đứa trẻ, nhảy cẫng lên đầy vui mừng, ngắt ngang lời ta: “Ta hiểu rồi! Ta sẽ về ngay báo với phụ thân. Chắc chắn ông sẽ mừng rỡ lắm, không đợi nổi nữa! Đúng rồi, ta cũng sẽ nhờ Thái tử ban hôn.”
Vì hôm phong thưởng trên đại điện, Lục gia cầu xin chính là hôn sự cho con trai ông, nên đến cuối cùng, vẫn phải đến gặp Thái tử để đi bước này.
Kể từ khi Lục hầu gia trở về từ biên cương, bệnh cũ của ông phát tác, sức khỏe không tốt nên chỉ có ta và Lục Nhậm vào cung.
Thế nhưng, hôm đó mụ mụ đột nhiên bị cảm lạnh, ta phải cho xe ngựa đưa bà đến y quán, làm lỡ mất giờ lành vào cung.
Khi ta đến nơi, được thái giám đưa tới trước thư phòng chờ đợi, thì Lục Nhậm đã được truyền vào trước.
Tiêu Hoài hôm nay có vẻ tâm trạng rất tốt, vừa phê xong mấy tấu chương, trong thư phòng vang lên tiếng hắn trò chuyện với Lục Nhậm: “Tìm được ý trung nhân nhanh vậy à?”