Tay phải hắn cầm bút, tay trái đỡ lấy giấy, dường như đang cân nhắc phải viết gì tiếp theo. Ánh nắng chiều xuyên qua cánh cửa lớn chiếu vào.
Lục Nhậm, như thể đang kể về một chuyện hết sức bình thường, đáp:
“Ý trung nhân của thần chính là Xương Lạc Công chúa.”
Ngay giây tiếp theo, tay Tiêu Hoài khựng lại, nét bút cũng đột ngột ngừng lại, giọt mực đen rơi xuống giấy.
Hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc ánh mắt ta chạm phải hắn từ ngoài cửa thư phòng.
Ta nghĩ tâm trạng của Tiêu Hoài hôm nay chắc không tốt như ta tưởng.
Trong khoảnh khắc ấy, trên gương mặt hắn hiện lên sự bối rối và kìm nén hiếm thấy, như thể mọi thứ đang xảy ra đều ngoài tầm kiểm soát của hắn.
“Ban hôn cho Thẩm Du?” Hắn thì thầm, lặp lại câu nói, đôi mắt khẽ nheo lại, tay hắn đã sớm ném cây bút lông xuống đất, vệt mực loang dài trên bàn.
Một lúc lâu sau, như thể đã nhận ra điều gì, hắn đứng lên, bước tới trước mặt ta, mỉm cười đầy châm biếm: “Xương Lạc Công chúa quả là giỏi thủ đoạn. Không chỉ có danh phận Công chúa, mà còn nhanh chóng bám lấy tiểu hầu gia của Lục gia.”
Rồi hắn dừng lại, giọng đầy mỉa mai:
“Ngươi có nghĩ mình xứng đáng không? Một thôn nữ từ làng chài, ngươi xứng với hắn sao?”
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Lục Nhậm, nhưng lời nói đột nhiên nghẹn lại.
Ta nhìn theo, phát hiện ánh mắt của hắn đang dừng trên túi thơm mà Lục Nhậm đeo bên hông – chiếc túi mà ta đã thêu.
Suốt một tháng qua, Lục Nhậm thường xuyên mang đồ ăn đến cho ta, và ta cũng đã tặng hắn chiếc túi thơm ấy để đáp lễ, vì không muốn cứ nhận đồ của người ta mãi.
“Xương Lạc Công chúa đúng là thêu rất khéo, còn hơn cả những thợ thêu giỏi nhất kinh thành!”
Lục Nhậm cầm chiếc túi thơm ngắm nghía rất lâu, dù có chút vẻ như đang tâng bốc, nhưng đúng là các hoa văn thêu của phương Nam khác hẳn so với kinh thành.