• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mụ mụ ngủ ở phòng bên cạnh, ta không muốn làm phiền bà, nên tự mình kéo chăn ra, định đi lấy chút nước uống. Nhưng vừa đặt chân xuống đất, cả người ta run rẩy, rồi lại ngã phịch xuống giường.

“Thẩm Du, ngươi hận ta đến vậy sao?”

Là Tiêu Hoài, hắn đang đứng trước mặt ta. Đôi mắt hắn mở to, không chớp, chăm chăm nhìn ta.

Đêm đã khuya, trong phòng không có ánh đèn, chỉ nhờ chút ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, lờ mờ soi rõ khuôn mặt hắn.

Trong mắt hắn hiện lên sự phẫn nộ, bối rối, cùng một chút mất mát không thể diễn tả bằng lời.

“Ngươi hận ta?” Giọng Tiêu Hoài trầm thấp, hắn lặp lại câu nói, giọng như tiếng thì thầm.

Hắn hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay ra, dường như muốn vuốt ve gương mặt ta như những lần trước.

Nhưng giờ đây, hành động ấy chỉ khiến ta cảm thấy gượng gạo. Ta khẽ nghiêng đầu tránh đi, bàn tay hắn lơ lửng giữa không trung, trông thật buồn cười.

Thì ra, từ quá khứ trở về, chỉ có một mình ta. Hắn không biết gì cả.
Như thế cũng tốt. Hắn là hắn, ta là ta, không còn vướng bận gì nữa.

Tiêu Hoài từ từ hạ tay xuống, đứng thẳng người, lấy lại tư thế của một vị Thái tử uy nghi trên triều đường.

“Hẳn ngươi biết rõ ta không bao giờ có ý định làm ca ca của ngươi. Ngươi phải hiểu rõ, ta mang ngươi về kinh là để cho ngươi điều gì.”

Hắn đưa tay chạm vào túi thơm đeo bên hông, lặp đi lặp lại động tác ấy, như đang chờ câu trả lời từ ta. Nhưng ta có thể nói gì đây?

Gương mặt của Tiêu Hoài càng lúc càng hiện rõ vẻ bực bội và u ám, thậm chí hắn còn lần nữa gọi tên ta.

Ta đứng dậy, quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu hành lễ: “Thẩm Du tuy không mang họ Tiêu, nhưng vẫn là muội muội của ngài.”

Những lời này chính ta cũng chẳng hiểu chúng có ý nghĩa gì, huống hồ giữa đêm đột nhập vào phủ Công chúa, dù là Thái tử, cũng không thể đường hoàng mà làm như vậy.

Sáng hôm sau, khi mụ mụ mang bữa sáng đặt lên bàn, ta thậm chí còn không chú ý tới.

“Cô nương làm sao vậy?”

Ta chỉ đáp một tiếng, rồi mới sực nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Ta thật không ngờ Tiêu Hoài lại một mình, không mang theo cận vệ, lặng lẽ đến tìm ta.

Nhưng điều khiến ta lo lắng nhất là lời hắn nói khi rời đi.

Khi ta quỳ trên đất, hắn không cho ta đứng dậy, cũng chẳng hề động đậy. Phải một lúc lâu sau, hắn mới cúi xuống, đầu ngón tay lướt qua má ta, giọng nói trầm thấp nhưng ẩn chứa chút giận dữ: “Thẩm Du, ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ cần mang danh nghĩa muội muội là có thể rời xa ta sao? Ta khuyên ngươi đừng nghĩ đến những điều không nên nghĩ. Thiên hạ này, nơi nào không thuộc về họ Tiêu? Dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng dễ dàng bắt ngươi trở lại.”

Mụ mụ đẩy bát đũa về phía ta, khẽ hỏi: “Cô nương đang nghĩ gì vậy?”

Ta cầm đũa khuấy nhẹ bát cháo, thở dài: “Ta đang nghĩ, mọi chuyện trên đời này không đơn giản như ta tưởng.”

“Có lẽ… có lẽ ta thật sự nên lập gia đình.”

Chiều hôm đó, Lục Nhậm lại đến. Lần này, hắn mang theo bánh hạt dẻ từ tiệm An Thạch Phường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK