“Suỵt, đừng nói nữa!”
Ta xoay nhẹ chén trà trong tay, lời đồn đại quả thực khiến người ta không vui, nhất là những lời đồn có liên quan đến Tiêu Hoài, càng khiến ta cảm thấy chán ghét.
Ta khẽ vỗ lên mu bàn tay mụ mụ, định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, một lưỡi d.a.o bất ngờ bay qua, trong nháy mắt cắm thẳng vào bàn trà của những người vừa bàn tán.
Sau tiếng hét thất thanh, một giọng nam trong trẻo vang lên: “Phía sau mà nói xấu nữ tử, đó có phải là hành vi của bậc đại trượng phu không?”
Người đó mặc một bộ trường bào bằng gấm màu xanh, tóc dài buộc cao, bên hông giắt một thanh đoản kiếm. Ta chợt nhận ra mình đã từng gặp người này.
Vài ngày trước khi Tiêu Hoài thành thân ở kiếp trước, ta không thể đi đâu một mình, lúc nào cũng bị các cung nữ theo sát. Vì quá chán chường, ta ngồi một mình bên bờ ao.
“Thẩm cô nương.” Hắn đi ngang qua ta lúc đó, tay đang bắt vài con bướm.
“Cô nương có thích không?”
Ta không biết vì sao hắn biết họ của ta, nhưng chỉ vừa nói xong, hắn đã bị gọi đi.
Tiêu Hoài từ nội điện bước ra, liếc nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo, như thể ta không nên ở đây, không nên nói chuyện với ai khác.
Lần này, ta vẫn nghĩ mình sẽ chẳng có giao tình gì với Lục Nhậm. Vì vậy, dù rất cảm kích trước hành động hiệp nghĩa của hắn, ta cũng không lên tiếng cảm tạ mà chỉ rời khỏi trà quán.
Mụ mụ chắc nghĩ rằng ta không biết thân phận của Lục Nhậm, bèn nhắc nhở: “Cô nương, đó là Lục Nhậm, con trai duy nhất của Lục hầu gia đấy!”
“Phụ thân của Lục Nhậm, Định Viễn đại tướng quân Vũ An hầu, là một nhân vật lẫy lừng, dưới tay ông ấy có hàng vạn tinh binh, đủ sức điều động cả biên cương.”
“Lục Nhậm từ nhỏ đã nối nghiệp cha, là một thiếu niên tướng quân nổi tiếng.”
Thấy ta không có phản ứng gì, mụ mụ tưởng ta chưa nghe nói về Lục Nhậm, liền tiếp tục lải nhải: “Nói về quyền lực triều đình, Thái phó đứng thứ nhất, còn Lục hầu gia đứng thứ hai.”
“Vào ngày Thái tử phong thưởng cho các công thần, Lục hầu gia là người thứ hai được triệu kiến. Cả hai người đều xin hôn sự cho con cái của mình.”
Danh Sách Chương: