Ngày hôm sau, ta và Lục Nhậm đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Thực ra ta chỉ có danh nghĩa Công chúa, bên cạnh chỉ có mụ mụ, còn Lục gia cũng không đông đúc gì.
Mấy ngày nay, họ đã cho một số người hầu và gia đinh lui về, chỉ giữ lại vài người theo hầu lâu năm để đưa về quê nhà.
Ta ngồi trong xe ngựa, còn Lục Nhậm thì cưỡi ngựa đi chậm rãi bên cạnh, hai bọn ta vừa đi vừa trò chuyện.
Ta kể về những năm tháng ở làng chài của mình, còn hắn thì kể về quê hương hắn, nơi biên giới xa xôi.
Những ngọn đồi phủ đầy cây ăn quả và hoa dại, khu rừng rộng lớn vô tận. Lục Nhậm nói nếu ta thích, đến mùa thu hắn sẽ đưa ta đi săn thỏ rừng và gà lôi.
Ta mỉm cười lắng nghe hắn vẽ ra bức tranh về cuộc sống sau này, cho đến khi xe ngựa lăn bánh đến cổng thành. Bước qua cổng thành này cũng đồng nghĩa với việc rời khỏi kinh thành, như Lục Nhậm đã nói, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Bánh xe ngựa lăn rầm rập, bất chợt phía sau vang lên tiếng gọi lớn: “Xương Lạc Công chúa!”
Một người lính mặc áo giáp chạy đến, tay cầm một phong thư, hai tay dâng lên: “Đây là Thái tử sai ta mang đến cho người.”
Nhìn bộ dạng của người lính, có vẻ như hắn là vệ binh canh cổng thành. Trong lòng ta bất giác cảm thấy căng thẳng.
Tiêu Hoài, kẻ tiểu nhân này, chẳng lẽ đến cuối cùng lại hối hận?
Ta chần chừ không biết có nên nhận hay không, nhưng Lục Nhậm đã cầm lấy thư từ tay người lính rồi đưa cho ta:
“Cứ xem thử đi.”
Ta hít một hơi sâu, mở thư ra. Bên trong chỉ có một dòng ngắn ngủi:
“Thẩm Du, chúc nàng bình an, vui vẻ, từng năm tháng về sau đều vô lo.”
Ta nhớ lại ngày đối chất với Tiêu Hoài, khi ta và Lục Nhậm rời khỏi thư phòng. Lúc ấy, ta đi sau lưng hắn, và hắn, quay lưng về phía ta, bất chợt nói nhỏ:
“A Du, chúng ta sao lại đi đến bước này?”
Ta ngoảnh lại nhìn kinh thành phồn hoa phía sau.
Phải, Tiêu Hoài, cuối cùng chúng ta vẫn phải đường ai nấy đi. Nhưng cũng chúc ngươi, mong rằng ngươi sẽ có được điều mình mong muốn, giữ vững giang sơn.