“Cô nương không cảm thấy chúng ta rất hợp nhau sao? Có lẽ chúng ta có thể thử xem sao.”
Những ngày ở kinh thành của ta trôi qua một cách bình lặng. Hoàng đế lâm trọng bệnh, tuy còn danh nhưng đã mất quyền.
Giờ đây, Tiêu Hoài là người xử lý mọi việc triều chính. Hắn vừa đoạt được quyền lực, nội chính và ngoại sự đều chồng chất, chẳng có thời gian để ý đến ta.
Ban ngày, ta ở trong phủ Công chúa, đôi khi thêu thùa một chút, hoặc cùng mụ mụ nghiên cứu những món ăn mới.
Lục Nhậm thỉnh thoảng lại ghé qua, mang theo chút bánh trái hoặc hoa quả.
“Thẩm Du cô nương, đây đều là những món nổi tiếng ở vùng Bắc địa, cô nương nhất định phải thử!”
Những tháng ngày bình yên ấy là điều mà kiếp trước ta chưa từng trải qua, cảm giác dễ chịu đến mức ta có chút không dám tin đó là thật.
Có lẽ chính sự tĩnh lặng này khiến ta thường cảm thấy như có một sự đối lập quá lớn với kiếp trước.
Những đêm khuya, ta thường rơi vào ác mộng, quay trở lại đêm Tiêu Hoài thành thân.
Trong giấc mơ, ta uống chén rượu độc, cảm giác xung quanh rất ồn ào, tiếng chiêng trống náo nhiệt vọng đến từ phía Nhã Thư, dù khoảng cách rất xa.
Cổ họng ta đau rát, ta không muốn chết, liền dùng hết sức lực hô lên tên Tiêu Hoài: “Tiêu Hoài, ta hận!”
Ta choàng tỉnh khỏi ác mộng, bốn chữ cuối cùng ấy tự mình thốt ra, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Ta hít sâu hai lần, cảm thấy cổ họng khô khốc, khát cháy.