Mụ mụ chưa kịp nói hết câu, thì từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
“Thẩm cô nương!”
Ta quay lại, không ngờ Lục Nhậm đã đuổi theo.
Gió đêm thổi tung tà áo của hắn, tạo ra những âm thanh phần phật như thể hắn là một thiếu niên từ biên cương trở về.
Cho đến kiếp này, ta vẫn không hiểu vì sao Lục Nhậm lại biết tên ta.
Hắn chắp tay cúi chào ta: “Ta là Lục Nhậm, con trai của Vũ An hầu, Xa kỵ tướng quân.”
Hắn xuống ngựa, bước đi bên cạnh ta, giọng nói trong trẻo và đầy sức sống: “Thẩm cô nương, đừng để tâm đến những lời của đám người kia.”
Ta khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Thật ra họ nói cũng không sai, ta có lẽ là nữ tử khó gả nhất kinh thành này.”
Lời ta vừa dứt, Lục Nhậm đã bật cười ha hả: “Điều này thì cô nương không được tranh rồi! Rõ ràng, danh hiệu khó gả nhất phải thuộc về ta, Lục Nhậm mới đúng!”
Vừa nói xong, mụ mụ kéo nhẹ tay áo ta, khẽ nhắc: “Lục gia vốn nổi danh trung liệt, nội tổ phụ của Lục Nhậm, Lục lão hầu gia, cùng với các thúc bá của hắn đều đã hy sinh vì nước. Giờ đây, gia tộc Lục gia chỉ còn lại Lục hầu gia và Lục Nhậm mà thôi.”
Vì thế, giới quyền quý trong kinh thành truyền tai nhau rằng, nếu ai gả con gái cho Lục gia, chưa được bao lâu sẽ phải làm quả phụ.
Hơn nữa, Tiêu Hoài mới vừa nắm quyền, hắn sẽ không thể không thu hồi binh quyền. Quyền thế của Lục gia còn duy trì được bao lâu cũng chưa biết được.
Lục Nhậm dẫn ngựa đi phía trước, tiếp tục nói: “Phụ thân ta sợ rằng ta không lấy được thê tử, nên đã phải nhờ Thái tử giúp chỉ hôn cho ta. Nhưng chuyện này cũng làm Thái tử rất đau đầu, vì hôn nhân là chuyện cả hai cùng tình nguyện, kể cả hoàng gia cũng không thể cưỡng ép ban một đạo chỉ hôn được.”
Cứ thế, hai bọn ta vừa trò chuyện, vừa từ từ đi đến trước cổng phủ Công chúa mới xây. Trên tấm biển lớn mới treo, bốn chữ “Xương Lạc Công chúa” vừa được viết xong.