• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên ngoại – Lục Nhậm

Ta chỉ nhớ một mũi tên lao đến, xuyên thẳng qua n.g.ự.c ta. Đối diện ta là quân man di Tây Bắc, tiếng trống trận, tiếng gào thét vang dội khắp chiến trường.

“Giết! Giết!”

Vòng vây ngày càng nhỏ dần. Ta nôn ra một ngụm máu, sức lực cạn kiệt.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, đứng trước mặt ta lại là phụ thân. Ông vuốt đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Sao mà đổ nhiều mồ hôi thế này? Lại gặp ác mộng à?”

“Phụ thân?”

Phụ thân ta không hề tử trận cách đây hai tháng. Ông đỡ ta ngồi dậy, nói: “Ngày mai là lễ ban thưởng của Thái tử, những người có công đều có thể xin phong thưởng. Lục gia chúng ta chẳng thiếu gì cả… Ồ không, con còn thiếu một hiền thê. Để ta đi xin ban hôn cho con.”

Ta mới chợt nhận ra rằng mình đã sống lại.

Lễ ban thưởng lần này cũng chẳng khác gì kiếp trước. Thái phó vẫn muốn gả con gái cho Thái tử, còn phụ thân ta thì mong mỏi xin được ban hôn cho ta.

Nhưng có một điểm khác biệt — cô gái mà Tiêu Hoài mang từ phương Nam về, Thẩm Du, lần này không cầu xin một danh phận từ Thái tử. Nàng ấy chỉ nói muốn nhận Thái tử làm ca ca.

Kiếp trước, ta đã gặp Thẩm Du hai lần. Lần đầu tiên, nàng ấy khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khi một trận lũ lụt và bạo loạn xảy ra ở một địa phương phía Nam. Ta và huynh trưởng được phái đến để trấn giữ.

Nửa đêm, trong doanh trại bị một nhóm lưu dân xông vào. Họ hét lên, la ó như thể chúng ta là kẻ thù của họ.

Lúc ấy ta còn trẻ, lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như vậy. Cả một ngày một đêm, tất cả binh sĩ mới có thể dẹp yên cuộc nổi loạn. Nhiều binh sĩ đã bị thương, trong đó có ta.

Chính vào lúc đó, ta đã gặp Thẩm Du. Nàng ấy bằng tuổi ta, được trưởng làng dẫn đến.

Nàng mang theo một chiếc hòm nhỏ đựng thuốc, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho ta, cẩn thận từng vòng một.

“Có đau không, tướng quân?”

Khi đó, ta chưa phải là tướng quân, nhưng ta nghĩ mình rồi sẽ trở thành tướng quân. Trong doanh trại, ta là người trẻ tuổi nhất.

Họ chưa bao giờ kéo ta vào những trò như uống rượu hay đánh bạc. Những lúc rảnh rỗi, ta thường đến tìm Thẩm Du.

Nàng ấy sống một mình, thường xuyên đi đổi cát ở phía Tây. Ta cầm giỏ đi bắt cá gần đó, có khi bắt được con lớn, bọn ta nhặt vài cành khô, nhóm lửa nướng ăn, xem như bữa tối.

Ta phải ở lại vùng đất phía Nam trong ba tháng, sau đó sẽ đến doanh trại Tây Bắc để rèn luyện. Trước khi đi, ta đến chào từ biệt Thẩm Du: “Thẩm Du, đợi khi ta trở thành Đại tướng quân, ta sẽ đưa ngươi đến kinh thành chơi.”

Lần thứ hai ta gặp Thẩm Du là khi Tiêu Hoài trở lại kinh thành. Lúc đó, ta vừa được phong làm Xa kỵ tướng quân.

Ta vẫn nhớ lời hứa với Thẩm Du, liền nói với phụ thân. Ông trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Con định tìm ai? Người phương Nam à? Thái tử cũng vừa trở về từ đó, mang theo vài người. Con có thể hỏi thăm xem, ta nhớ có một người tên Thẩm Du.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK