Khi trán chạm mạnh xuống bậc đá lạnh lẽo, từng dòng ký ức hỗn loạn chợt ùa về trong đầu ta.
Ta siết chặt lấy tay áo mình, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Thì ra, ta đã từng đến nơi này. Thì ra, đây chẳng phải là lần đầu tiên.
Kiếp trước, cũng chính tại nơi này, Tiêu Hoài hỏi ta muốn lấy gì làm ân thưởng.
Ta không chút do dự, ngẩng đầu nói muốn được ở bên cạnh hắn, làm chính thê được hắn danh chính ngôn thuận cưới hỏi. Đó chính là mong cầu một danh phận.
Nhưng khi đó ta không hề hay biết, Tiêu Hoài đã hứa với Thái phó, người đầu tiên được triệu kiến, rằng hắn sẽ cưới nữ nhi của ân sư làm Thái tử phi.
Cùng lúc đó, Thái phó cũng từ quan, trở về cố hương phương Nam để an hưởng tuổi già.
Nguyện vọng của ta lúc ấy không chỉ là ảo tưởng mà còn đẩy Tiêu Hoài vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc ấy, một vị Ngự sử nhảy ra, chính là kẻ đối đầu với Thái phó, chẳng muốn để Thái phó được thuận lợi.
Hắn dài dòng khuyên can, thậm chí đem cả việc ta chăm sóc Tiêu Hoài suốt hai năm ra trước mặt bá quan, nói rằng: “Nếu ngài từ bỏ cô nương này, chẳng phải sẽ phụ lòng dân chúng khắp thiên hạ hay sao?”
Tiêu Hoài lại lần nữa hỏi ta: “Thẩm Du, ngươi muốn gì?”
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán ta. Ở kiếp trước, hắn cuối cùng vẫn để ý đến lời dèm pha của thế gian, cưới ta làm bình thê.
Nhưng ta, vốn không cam lòng chia sẻ phu quân với người khác, đã cãi vã với hắn không ngừng. Thậm chí ta còn thu dọn hành trang, chuẩn bị trở về làng chài của mình.
Tiêu Hoài cản lại, hắn giành lấy đồ đạc của ta, từng món đồ trong đó được hắn lấy ra.
“Thẩm Du, cớ gì phải vậy? Dù nàng trốn đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm ra nàng.”
Nhưng đêm tân hôn, hắn vẫn rời đi, đến bên cạnh Thanh Mai Nhã Thư của hắn.
Đến khi nến đỏ đã cháy tàn, nha hoàn thân tín của Nhã Thư từ phủ Thái phó đến, mang theo một chén rượu.
“Nương tử, xin hãy uống đi. Xưa nay Thái tử chỉ có một chính thê, nào có chuyện bình thê?”
Rượu rất mạnh, ta nhớ rõ cái đau đớn khi nó trôi qua cổ họng, nóng rát.
Giờ được sống lại một lần nữa, ta chỉ muốn sống sót. Nhưng làm sao để sống đây?