Thật ra, mãi sau này nghĩ lại tôi mới hiểu tại sao Trần Mạnh Dương không ghét tôi như Trần Mạnh Sơn. Trần Mạnh Dương khác hoàn toàn hắn, anh ta hiền lành tốt bụng như ánh mặt trời, sẽ không có cái suy nghĩ phân biệt đối xử giữa các tầng lớp giàu nghèo. Nhưng Trần Mạnh Sơn, bà cụ Trần và cả chú Trần, bọn họ đều cảm thấy bản thân cao quý, xem người khác như cỏ rác.
Trần Mạnh Sơn mắng tôi một trận xong vẫn đứng bên giường bệnh của tôi mãi không đi. Tôi không hiểu hắn còn ở lại đây làm gì, muốn sỉ nhục thì đã sỉ nhục rồi. Tôi cũng không thèm cãi lại nữa, chẳng lẽ còn muốn đánh tôi một trận thì mới chịu à.
Tôi không chịu nổi việc hắn ở đây nữa bèn nói khích: “Trần Mạnh Sơn, tôi không hiểu, nếu anh đã không thích tôi thì cần gì dây dưa với tôi như thế nữa, hay giống như trong phim, anh yêu tôi nên mới hành hạ tôi như thế?”
Trần Mạnh Sơn như nghe thấy chuyện hài nhất trên đời, hắn cười như điên như dại, giọng cười như tiếng gọi của ma quỷ trong đêm đen khiến người ta sởn gai ốc.
Hắn nói: “Lý Minh Thư, cô lấy đâu ra tự tin thế, cô cảm thấy loại người thấp kém như cô mà lọt vào mắt tôi được à?”
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, tôi bình tĩnh nói: “Nếu đã như thế sao tổng giám đốc Trần còn đứng bên giường tôi làm gì, sao chưa đi đi?”
“Cô...” Hắn nghẹn lời không biết đáp trả thế nào.
“Cô tưởng tôi muốn nhìn thấy cô à, chỉ thoáng liếc cô một cái tôi cũng thấy bẩn mắt tôi rồi.” Trần Mạnh Sơn nổi giận.
Tôi đáp: “Thế thì mau đi đi, mất công lại bẩn mắt anh nữa.”
Trần Mạnh Sơn quay người đóng sầm cửa bỏ đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi mới nhắm mắt ôm bụng, chui vào chăn run lẩy bẩy.
Trong lúc mơ hồ, tôi cảm giác có người đang dịu dàng xoa nhẹ bụng tôi.
Sau hai ngày nằm viện, tôi đã trở lại đi làm. Lúc ăn cơm trưa, một số cô nàng trong công ty thầm bàn tán về Trần Mạnh Sơn.
Tôi vốn không có hứng thú, nhưng thấy bọn họ nhắc tới dự án khu Lệ Thủy, tôi không khỏi dỏng tai lên nghe. Bọn họ nói Trần Mạnh Sơn năm nay thường ở thành phố C, hắn có vẻ như quyết tâm phải giành được dự án khu Lệ Thủy.
Khi về thành phố A dự hôn lễ Trần Mạnh Dương, tôi đã biết Trần Mạnh Sơn quan tâm tới dự án này. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đây là chuyện không liên quan tới mình.
Sau này Trần Mạnh Sơn chèn ép tôi tận nơi, tôi mới để ý tới dự án khu Lệ Thủy. Tôi nghĩ tôi phải làm một vài việc để đòi lại món nợ cho cuộc sống thê thảm trước đây.
Đã kinh doanh thì làm gì có ai trong sạch, vì một dự án hay mảnh đất nào đó mà qua lại với nhà nước là việc khó tránh khỏi, trong đó chắc chắn có chuyện không thể lộ ra ánh sáng. Trong bảy, tám năm ngắn ngủi, chắc chắn Trần Mạnh Sơn làm không ít chuyện dơ bẩn mới phát triển Trần thị lên một tầm cao mới như thế.
Tôi cũng không biết nên làm thế nào, đây mới chỉ là suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, bỗng có tiếng người truyền tới: “Chào tổng giám đốc Trần.”
Vừa ngẩng đầu, tôi liền nhìn thấy Trần Mạnh Sơn đang bưng đĩa cơm tới, hôm nay chắc có bão, không ngờ hắn lại tới nhà ăn của nhân viên ăn cơm.
Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Trần Mạnh Sơn bỗng ngồi xuống đối diện tôi, giữa tôi với hắn còn cách một cái bàn.
Rất nhanh sau đó Văn Dao cũng ngồi xuống, cô ta quay lưng lại với tôi, vừa vặn chắn giữa tôi và Trần Mạnh Sơn.
Trần Mạnh Sơn nói với Văn Dao: “Dao Dao, đi lấy giúp tôi một bát canh nhé.”
Văn Dao ngọt ngào đáp: “Vâng!”
Văn Dao vừa rời đi, giữa tôi và Trần Mạnh Sơn lại không còn gì cản tầm nhìn nữa.
Tôi không muốn thấy hắn, nhưng nếu đổi chỗ thì cũng kỳ, thế là quyết định bỏ không ăn nữa. Tôi chỉ ăn vài miếng cơm trắng, thức ăn không hề đụng tới, dù sao cũng không thấy ngon miệng lắm.
Tôi cầm đĩa cơm định đi, Trần Mạnh Sơn đột nhiên ngẩng đầu thấp giọng nói: “Sao thế, thấy tôi nên ăn không ngon à?”
Tôi lạnh lùng đáp trả: “Tôi sợ làm bẩn mắt của tổng giám đốc Trần, không phải anh hay bảo tôi vào toilet soi gương xem lại chính mình sao?”
Tôi cố ý chêm vào chữ toilet trong lúc Trần Mạnh Sơn đang ăn cơm, quả nhiên khiến hắn ăn mất ngon. Hắn trừng mắt nhìn tôi, nhưng lạ lùng lại không chọc ngoáy sỉ nhục tôi.
Vừa mới ra khỏi nhà ăn, tôi liền nghe thấy tiếng bước chân theo tôi. Tôi quay đầu lại, không ngờ lại là Trần Mạnh Sơn, không biết hắn ăn nhanh hay là bị tôi làm mất ngon không muốn ăn nữa.
Chúng tôi một trước một sau đi vào văn phòng, nhưng dù sao hắn cũng là sếp tổng, tôi là nhân viên, sao có thể đi đằng trước sếp được chứ, huống chi tôi cũng không phải loại không biết điều?
Tôi dừng lại, nép sang một bên nhường hắn đi trước. Hắn liếc nhìn tôi, ánh mắt như có cảm xúc gì đó khó diễn tả bằng lời.
Đến khi hắn đi một đoạn xa, tôi mới bắt đầu rảo bước.
Buổi trưa không ăn gì, hậu quả mới ba giờ chiều tôi đã đói cồn cào ruột gan, chỉ đành ôm bụng nằm bẹp trên bàn làm việc.
Tôi nhớ tới lúc tôi mười lăm tuổi, không cẩn thận làm vỡ một chiếc bình hoa trong nhà nên bị bà cụ Trần phạt quỳ gối trên mặt đá cuội lát ngoài vườn hoa.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác đầu gối đau xót đến tê dại ấy, mẹ tôi không dám cầu xin cho tôi, bà ấy trốn tránh giả vờ như không biết chuyện gì.
Lúc đó Trần Mạnh Dương tới cứu tôi, biết tôi cả ngày không ăn cơm, anh ta liền tới bếp tự tay úp một tô mì cho tôi. Tuy chỉ là mì nhưng nó là thứ ngon nhất tôi ăn từ trước tới giờ.
Nghĩ tới anh hai, nước mắt tôi lại trào ra như vỡ đê, trên thế giới này, người duy nhất thật lòng với tôi đã không còn thương tôi nữa.Đúng là quá thê thảm.
Tay tôi vô thức cầm bút chì khẽ quệt vài nét trên tờ giấy A4 trắng tinh, hình ảnh một cậu bé đứng nấu mì dần rõ nét trên trang giấy.
Nước mắt như những viên ngọc to tròn rơi tí tách lên trang giấy. Tôi nhớ anh ta quá, không ngờ tôi lại làm chuyện ngu ngốc này, đã nói phải xóa bỏ hình bóng anh ta khỏi tim tôi rồi mà.
Bỗng có một bàn tay lớn giật lấy bức vẽ trong tay tôi, tôi hét lên: “Trả cho tôi!”
Ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Trần Mạnh Sơn đang nhìn tôi đầy nguy hiểm, hắn nhìn bức vẽ rồi nói với giọng lạnh như băng: “Cô đang vẽ tranh nhớ ai à?”
Tôi không thèm để ý hắn, giằng lại bức vẽ: “Trả cho tôi, chuyện này chả liên quan tới anh.”
“Roẹt...“Trần Mạnh Sơn xé bức vẽ thành mảnh nhỏ, những mảnh giấy vụn từ trong tay hắn rơi lả tả xuống đất. Hắn khinh thường liếc mắt: “Vẫn không biết thân biết phận thế à, chẳng lẽ cô không biết dù không có Nguyễn Nhung thì cô và nó cũng không thể ở bên nhau được sao. Cô là ai, nó là ai, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Giờ phút này tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Trần Mạnh Sơn luôn nhắc nhở chuyện này khiến tôi cũng cảm thấy mình thật khốn nạn.
Tôi khuỵu xuống nhặt từng mảnh vụn vào lòng bàn tay: “Anh không hiểu, loại người như anh sẽ không bao giờ hiểu được. Cũng đúng, sao anh có thể hiểu được chứ?”
Có lẽ Trần Mạnh Sơn không nghe ra giọng điệu khó chịu của tôi, hắn ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy hứng thú: “Ồ, thế cô nói xem, sao tôi lại không hiểu nào.”
Sau khi nhặt hết mảnh giấy vụn cất vào túi, tôi bình tĩnh nhìn khuôn mặt tự đại của Trần Mạnh Sơn: “Ông trời có mắt, rồi sẽ có một ngày anh phải hối hận vì những chuyện đã làm với tôi.”
Tôi vừa dứt lời, Trần Mạnh Sơn đã phá lên cười: “Lý Minh Thư, cô đang nói cái gì thế? Tôi sẽ hối hận à?Haha, đúng là trò hề.”
Hắn đứng dậy nhìn tôi đầy châm chọc, người hắn cao hơn tôi cả cái đầu: “Lý Minh Thư, cô có biết cô là gì với tôi không?”
Ánh mắt tôi vẫn phẳng lặng nhìn hắn: “Tôi không biết, nhưng tôi biết anh chính là ác quỷ, sớm muộn cũng có ngày anh gặp quả báo phải xuống địa ngục đền tội.”
Dường như bị tôi chọc giận, hắn vung tay gạt mọi thứ trên bàn xuống đất, sau đó nắm lấy tay quăng tôi lên bàn, cạnh bàn cứng nhọn va vào bụng khiến tôi đau đớn kêu rên.
Trần Mạnh Sơn đè lên người tôi, bàn tay lớn của hắn kéo váy tôi xuống: “Cô nói tôi là ác quỷ phải xuống địa ngục đúng không, nếu đã như thế, không bằng tôi phải làm gì đó cho xứng với cái danh ác quỷ cô đặt cho tôi chứ nhỉ, còn hơn tốn một chuyến xuống địa ngục mà chẳng làm được gì.”
Tôi hét lên: “Anh muốn làm gì, anh điên rồi, đây là công ty đó!”
Trần Mạnh Sơn bất cần nói: “Công ty thì sao, quên nói với cô, văn phòng của cô còn lắp đặt máy quay chuẩn HD đấy. Hay là chúng ta livestream cảnh giường chiếu, dáng người cô đẹp như thế không quay thật đáng tiếc.”
Trần Mạnh Sơn như muốn làm thật, tay hắn đã luồn vào trong váy tôi.
Tôi hoảng sợ giãy dụa: “Trần Mạnh Sơn, anh không còn là con người nữa rồi.”
“Nếu đã không phải con người thì làm mấy chuyện đồi bại cũng không sao đâu. Cô nói đúng, em gái yêu quý của tôi ạ.”
Đây là lần đầu tiên Trần Mạnh Sơn gọi tôi là em gái, nhưng tiếng gọi này tôi lại không dám nhận.
Tôi vừa phá thai chưa tới một tháng, nếu hắn làm gì đó với tôi, có lẽ tôi không thể nhìn thấy ánh nắng ngày mai mất. Nhưng tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn Trần Mạnh Sơn làm càn trên người mình.
“Tôi đang nghĩ, nếu tôi chết đi, anh có đi tù hay không?” Tôi lạnh lùng buông một câu khiến Trần Mạnh Sơn phải khựng lại.
Hắn nhìn tôi như cười như không: “Sao thế, lấy cái chết uy hiếp tôi à? Cô thấy tôi sẽ sợ sao?”
Tôi cười thảm lắc đầu: “Không, tất nhiên anh không sợ, anh có tiền có quyền, anh chính là pháp luật.”
Nói xong tôi nhắm mắt lại: “Anh muốn làm gì thì làm đi!”
Trần Mạnh Sơn không tiếp tục nữa, hắn khẽ vỗ mặt tôi: “Biết cô vừa phá thai, tôi cũng không muốn ra trận trong máu me. Chẳng qua muốn dạy cô một bài học thôi.”Hắn buông tôi ra, còn chỉnh lại quần áo tôi cho thẳng thớm, sau đó ôm tôi từ trên bàn xuống ghế.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, thật ra tôi không phải người không sợ chết, vừa rồi tôi sợ hãi vô cùng.
Trần Mạnh Sơn ngồi trên bàn, hắn nhìn tôi một lúc rồi vươn tay vuốt ve khuôn mặt tôi. Thật kỳ lạ, sao giờ tôi lại cảm nhận được sự dịu dàng của hắn chứ.Đúng là tôi trúng tà rồi.
“Lý Minh Thư, cô rất hận tôi phải không?” Trần Mạnh Sơn hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh đang nói nhảm à.”
Trần Mạnh Sơn gật đầu: “Đúng là nói nhảm, nhưng làm sao bây giờ, cô chính là món đồ chơi thú vị của tôi, cô hiểu không, kiểu người như tôi sợ nhất điều gì cô biết không?”
Không ngờ Trần Mạnh Sơn lại có tâm trạng “tám” chuyện với tôi.
Tâm trạng hắn tốt không có nghĩa là tâm trạng tôi tốt, tôi đáp qua quýt cho có lệ: “Kiểu người như anh sợ nhất là xuống địa ngục.”
Nụ cười trên môi Trần Mạnh Sơn vụt tắt, vẻ mặt hắn tối sầm: “Nếu xuống địa ngục thì loại người tàn nhẫn giết cả đứa con trong bụng chưa đầy ba tháng của mình như cô mới là người đầu tiên.”
Tôi nghẹn lời, giọng nói đầy run rẩy: “Đúng thế, có lẽ tôi mới là người phải xuống địa ngục.”
Hắn im lặng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của tôi, sau đó mới mở miệng: “Cô hối hận đã bỏ đứa bé à, không chừng cô lén sinh ra, tôi còn có thể cho cô một số tiền lớn.”
Tôi mỉm cười: “Thế thì tôi không dám, mấy chuyện kiểu mẹ quý vì con này không hợp với tôi, hơn nữa dù sinh ra thì cũng là con rơi, chẳng ai yêu chẳng ai thương, rồi để nó lặp lại bi kịch đời tôi sao?”
Trần Mạnh Sơn từng nói tôi đừng mơ chuyện mẹ quý vì con, giờ tôi trả lại cho chính hắn những lời đó.
“Cô còn chưa sinh nó ra thì sao biết được là bi kịch. Nếu cô mang thai của Trần Mạnh Dương thì dù biết là con rơi bị ghẻ lạnh cô vẫn phải sinh nó ra chứ, sao lại bỏ nó không chút do dự như thế.” Trần Mạnh Sơn bỗng nhiên quát lên, hắn dường như đã dồn nén cơn giận quá lâu, chỉ chờ giây phút này để bùng nổ.
Tôi vô cùng kinh ngạc.Ngẫm nghĩ một lúc, tôi hỏi hắn: “Trần Mạnh Sơn, hình như anh hơi kích động vì đứa bé bị tôi phá đấy nhỉ?”
“Đó là... Cô nghĩ nhiều rồi, cô không xứng làm mẹ của con tôi.”Trần Mạnh Sơn lạnh lùng quăng ra một câu.
“Tôi biết, vì thế tôi đã tự giác bỏ đứa bé.”
Đứng trước cơn giận của của Trần Mạnh Sơn, tôi vẫn rất bình tĩnh.Hoặc có lẽ tôi thật sự không quan tâm tới đứa bé lắm.
Cảm xúc Trần Mạnh Sơn đã ổn định lại, hắn không còn giận dữ như trước: “Tại sao phải đợi tới ba tháng, đợi đến khi đứa bé thành hình cô mới đi phá thai. Lý Minh Thư, cô có ý gì?”
Thái độ của Trần Mạnh Sơn với đứa bé thật kỳ lạ.
Chẳng lẽ hắn muốn tôi sinh... Không, không, không, chuyện này không thể nào, chắc chắn là do tôi nghĩ nhiều quá rồi.
“Thật ngại quá, hôm đó tôi uống ba ly rượu khiến bụng đau đến nỗi ngất đi, có một anh tài xế tốt bụng đưa tôi vào bệnh viện, sau đó tôi mới biết tôi có thai ba tháng. Hôm sau tôi lập tức hẹn với bác sĩ phá thai, tôi không hề do dự vì đây là con của anh, nên nó chỉ có thể chết đi thôi.”Nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của hắn, tôi nghĩ tôi đã đoán đúng vài phần.