• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21: SỐNG LẠI TỪ CÕI CHẾT

Con người là loài động vật kỳ lạ, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Hành động của Trần Mạnh Sơn khiến tôi vô cùng khó hiểu, rốt cuộc thì hắn định làm gì tôi?

Món đồ chơi như tôi, hắn chơi cũng được một thời gian rồi mà vẫn chưa thấy ngán sao? Hay hắn định hành hạ tôi khiến tôi chết dần chết mòn trong đau khổ? Tặng tôi cho kẻ khác, khiến dư luận bổ lên đầu tôi, đó đều là những nhát dao vô hình mà hắn đem lại.

Khi đến khu Lâm Thủy, Trần Mạnh Sơn xuống xe trước còn tôi đi theo sau. Hắn lên tầng, tôi thì không biết mình có nên đi theo hay không, nhưng nếu đã là một tình nhân thì hẳn là nên.

Thấy tôi đứng chần chừ ở phòng khách, Trần Mạnh Sơn tức giận quay đầu lại, "Sao nữa? Cô còn định chờ tôi bế cô lên hả?"

Tôi nhẹ nhàng thở phào rồi đi theo hắn.

Lên đến tầng hai, Trần Mạnh Sơn đột nhiên quay người ôm lấy tôi khiến tôi giật mình, "Anh muốn làm gì?"

Trần Mạnh Sơn lạnh lùng nhìn tôi, "Ngủ với cô chứ còn làm gì?"

Lời nói bẩn thỉu đến vậy mà hắn nói ra như không. Trần Mạnh Sơn đè tôi lên giường, tôi vừa nhìn hắn tháo thắt lưng vừa nói, "Hôm nay tôi thấy hơi khó chịu, đến tháng rồi."

Tôi vừa dứt lời, mặt Trần Mạnh Sơn nhăn lại như người đến tháng mới là hắn, "Thật không?"

Hắn không tin lời tôi nói. Bụng tôi đau âm ỉ nên chắc là sắp rồi, tôi cũng không chắc lắm, kinh nguyệt của tôi vốn không đều, sau khi phá thai còn chưa kinh lại.

Tôi gật đầu, "Ừ, hôm nay."

Trần Mạnh Sơn thấy tôi có vẻ không giống như đang nói dối, hắn bán tín bán nghi thò tay vào quần tôi.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận giữ hay hắn lại, "Anh bị làm sao vậy hả?"

Trần Mạnh Sơn kéo tuột quần tôi xuống tận mắt cá chân rồi sờ soạng, "Sao bảo đến tháng? Tháng của cô đây à? Nó chê cửa của cô nhỏ quá nên không thèm tới nữa phải không?" Hắn nói bằng giọng mỉa mai.

Tôi cảm giác tôi sắp đến thật, vì mỗi lần đều có dấu hiệu cả.

"Sắp tới rồi, anh đừng làm được không? Lúc này mà làm sẽ ảnh hưởng lớn đến cơ thể phụ nữ, chờ mấy hôm nữa đi."

Đời nào Trần Mạnh Sơn nghe lời tôi, hắn tiếp tục cởi thắt lưng của mình, "Cô nghĩ tôi để ý cơ thể cô ra sao hả? Lý Minh Thư, cô hài ghê đấy."

Đúng vậy, tôi nói xong câu đó cũng thấy nực cười.

Hắn cười, "Nghe nói phụ nữ khi đến tháng thì càng khít hơn, đàn ông làm sẽ càng thích, tôi chưa từng thử làm vậy bao giờ, đêm nay thử xem sao."

Trần Mạnh Sơn nói xong thì giạng chân tôi ra rồi bất ngờ chọc thẳng vào, hoàn toàn không làm một khâu chuẩn bị nào hết. Tôi đau đến mức thét lên, Trần Mạnh Sơn đúng là một tên cầm thú không có nhân tính!

Hắn vừa chuyển động vừa giữ lấy cằm tôi, cúi đầu cắn lên môi tôi, chôn vùi toàn bộ những tiếng thét đau đớn của tôi. Mồ hôi của hắn rơi xuống môi khiến tôi buồn nôn quặn cả ruột.

Nếu có ai hỏi cảm giác căm thù một người là như thế nào, thì cảm xúc của tôi bây giờ là ví dụ sinh động nhất. Tôi đau mà không thể kêu lên, chỉ có thể im lặng khóc. Nhìn têm đàn ông đang hành hạ mình, từng biểu cảm của hắn đều đã khắc sâu vào đầu tôi rồi.

Những đau đớn mà hắn ban tặng, bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ trả lại hắn gấp đôi.

...

Tôi cảm giác cơ thể mình đang dập dềnh trên biển, bụng thì đau quặn từng cơn như bị ai dùng dao đâm vào. Âm thanh duy nhất tôi nghe thấy được là tiếng thở dốc của Trần Mạnh Sơn và tiếng tôi kêu đau, cầu xin anh đừng làm vậy.

Nhưng không ai đoái hoài gì đến nỗi đau của tôi, vì vậy nỗi đau đó vẫn tiếp tục.

Chắc số phận của tôi là vậy rồi.

Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, bụng dưới vẫn đau quặn thắt, phía dưới có lót băng vệ sinh.

Đúng lúc này, giúp việc gõ cửa, "Cô Lý ơi, tôi có thể vào không?"

Tôi đáp lại bằng giọng khàn khàn, "Vào đi."

Giúp việc bưng bữa sáng vào rồi nói, "Cô Lý mau ăn sáng đi, cậu chủ đã dặn vậy rồi."

Nhìn bữa sáng nóng hôi hổi mà tôi không có cảm giác thèm ăn chút nào. Tôi định hỏi ai là người lót băng vệ sinh cho tôi, nhưng tôi nghĩ lại, không phải giúp việc thì là Trần Mạnh Sơn chắc? Hắn ta đời nào chạm vào con đàn bà bẩn thỉu như tôi chứ.

"Tôi ăn giờ đây, cô ra ngoài trước đi."

Tôi ngồi dậy xuống giường, chưa đi được mấy bước mà bụng dưới đau như bị rút gân, máu thì tuôn xối xả. Không biết là do phá thai hay do quan hệ đêm qua, lần này tôi ra rất nhiều.

Trên bồn rửa tay toilet có một gói băng vệ sinh, tôi xé vỏ rồi lấy một miếng băng ban đêm ra dùng. Thay băng thôi mà cả người tôi túa mồ hôi lạnh như vừa đi đánh trận.

Tôi đánh răng rửa mặt sơ qua bằng nước nóng, đi ra cố ăn non nửa bát cháo rồi bảo giúp việc dọn đi. Giúp việc dặn tôi nghỉ ngơi thật tốt, bao giờ có cơm trưa sẽ mang lên cho tôi, còn bảo tối nay Trần Mạnh Sơn mới về.

Bụng tôi đau không ngừng, mồ hôi tuôn ra như suối, tôi cắn chặt chăn, người thì run bần bật. Tôi nghĩ đến trận tra tấn đêm qua, mãi đến khi ngất đi thì ác mộng mới kết thúc.

Tôi rất muốn sống thật tốt, nhưng luôn có kẻ không muốn tôi sống tốt thì phải làm sao đây?

Hồi đại học tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết tổng giám đốc máu chó kinh khủng, không hiểu sao lúc đó tôi đọc mà khóc ghê gớm. Nam chính cực kỳ khốn nạn, nữ chính sảy thai ba lần vì hắn còn suýt nữa bị người khác cưỡng hiếp. Cô ta rất muốn trả thù, song khi có rất nhiều cơ hội tốt để giết hắn, cô ta lại mềm lòng không nỡ ra tay. Sau đó, nam chính hối lỗi, bắt đầu đối xử tốt với nữ chính, kết truyện nữ chính tha thứ cho nam chính.

Nếu ví tôi và Trần Mạnh Sơn là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết ấy, thì giữa chúng tôi không bao giờ có tha thứ, chỉ có thù hận, hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết.

Trần Mạnh Sơn sẽ không yêu tôi, và đương nhiên tôi cũng mãi mãi không bao giờ yêu hắn, vậy nên giữa chúng tôi chỉ có hận thù.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một câu: Sống lại từ cõi chết.

Tôi và hắn hẳn đang chơi một trò chơi, tôi tạm đặt tên trò chơi ấy là "chỉ một người được sống", vậy là đủ hiểu rồi. Tôi chưa hẳn là kẻ phải chết, vì sao kẻ đó không phải là hắn nhỉ? Muốn hắn chết thì cũng đơn giản thôi, tôi chỉ cần bôi thuốc độc lên người mình là cả hai cùng chết. Song tôi vẫn ham sống lắm, nên cách tốt nhất là để người khác giết hắn.

Nếu Trần Mạnh Sơn là kẻ bắt đầu trò chơi, thì tôi sẽ là người kết thúc nó.

Tôi nghĩ vậy mà cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn. Sau này tôi mới biết đó không phải phấn chấn mà là phát điên.

Tôi cắn răng bò ra từ trong chăn rồi dựa tường lết ra khỏi phòng ngủ. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh xem có camera hay không. Song chắc do Trần Mạnh Sơn mới dọn đến đây nên chưa kịp lắp, và hẳn ở đây cũng không có gì quan trọng. Nhưng tôi đoán rằng trong biệt thự này có tài liệu liên quan đến dự án khu Lệ Thủy, tôi vừa nhìn phòng làm việc của hắn vừa nghĩ.

Tôi rất cảnh giác quan sát trên và dưới tầng, không thấy bóng giúp việc đâu, chắc đều đang làm việc rồi.

Có tài liệu hay không cứ vào tìm thì biết thôi, tôi bèn lẻn vào phòng làm việc của Trần Mạnh Sơn. Tôi ngồi trước bàn của hắn, lót tay mình bằng ống tay áo ngủ dài rồi bật máy tính của hắn lên.

Máy tính yêu cầu nhập mật mã, tôi nghĩ ngợi rồi nhập 9180 vào. Hệ thống báo sai mật khẩu, tôi nhập ngày sinh của Trần Mạnh Sơn và cả Trần Mạnh Dương vào cũng vậy. Khi tôi quẫn đến độ định nhập ngày sinh của mình vào thì đột nhiên nghĩ đến mẹ của hắn. Hàng năm vào ngày sinh nhật của mẹ hắn, Trần Mạnh Dương đều về nước đi viếng mộ bà ấy cùng Trần Mạnh Sơn.

Tôi biết Trần Mạnh Sơn rất yêu quý mẹ mình.

Quả nhiên tôi đã đoán đúng, máy tính vừa được mở ra, tôi bèn lục tìm trong tất cả các folder. Cuối cùng cũng tìm thấy hồ sơ đấu thầu dự án khu Lệ Thủy, trong đó là thiết kế sơ bộ của Trần Mạnh Sơn, tôi vội vàng xem từ đầu đến cuối, cố gắng ghi nhớ thiết kế đó vào đầu. Trí nhớ của tôi khá tốt, tuy không đến mức nhìn là nhớ song cũng có thể nhớ được đại khái.

Khi tôi xem xong hồ sơ đấu thầu đang định tắt máy tính đi thì nhìn thấy một folder khác. Tôi nghĩ, nhân cơ hội này xem hết đi. Đó là một file video quay cảnh giường chiếu, người đàn ông trong video là quan chức cấp cao, hình như là người phụ trách chính dự án Lệ Thủy lần này.

Tôi biết doanh nhân và quan chức là người một nhà, trong tay doanh nhân ai chẳng có nhược điểm của đám quan chức. Song tôi không ngờ Trần Mạnh Sơn có thể dùng cách đê hèn đến mức này. Nhưng nghĩ lại, Trần Mạnh Sơn còn có thể đưa tôi lên giường đám quan chức đó cơ mà, có gì mà hắn không dám cơ chứ.

Tôi gửi video vào email của mình, xóa lịch sử rồi tắt máy tính.

Tôi thấp thỏm cầm điện thoại đi vào phòng ngủ của Trần Mạnh Sơn, video đã có, hồ sơ đấu thầu tuy không quá cụ thể nhưng tôi đã từng đấu thầu mấy lần, tôi biết chỉ cần tiết lộ tin này cho đối thủ của hắn, họ có thể đoán ra giá thầu thấp nhất của Trần Mạnh Sơn.

Vì dự án này mà Trần Mạnh Sơn đã bỏ qua rất nhiều dự án khác, sự phát triển của Trần thị trong vài thập niên tới đều dựa vào dự án này. Nói vậy đủ hiểu nếu dự án này thất bại, hắn và công ty của hắn sẽ phải chịu nhiều tổn thất đến mức nào. Vậy nên hắn mới dám nắm nhược điểm của quan chức cấp cao để làm tin. Nhưng nếu video và những thông tin đấu thầu này rơi vào tay nhà họ Trịnh thì sao? Trần Mạnh Sơn còn hy vọng cướp được dự án này ư?

Tôi cảm thấy con mồi đang tới gần. Trần Mạnh Sơn cũng gan đấy, dám quay video nhạy cảm của quan chức cấp cao. Người ta nói dân không đấu với quan, mà Trần Mạnh Sơn chỉ có tiền chứ tổ tiên cũng chẳng phải hạng làm cao cấp gì.

Hắn dám đấu với quan, tôi bèn làm người tốt bụng, tiết lộ cho những quan chức ấy biết trước để họ nghĩ cách ứng chiến.

Tôi nằm trong chăn suy nghĩ rất lâu, nên gửi thông tin này cho Trịnh Thanh, sau đó tôi sẽ làm người ngoài cuộc xem họ đấu đá lẫn nhau là được.

Ra Giêng là đấu thầu rồi, tôi mong sau khi nhận được những thông tin này, Trịnh Thanh sẽ kịp thời chuẩn bị.

Lúc Trần Mạnh Sơn về, tôi đang ngủ, khi tỉnh dậy thì thấy hắn ngồi bên giường mình nhìn tôi, "Thấy khỏe hơn chút nào không?"

Tôi cười gượng, "Nhờ phúc của anh nên tôi vẫn chưa chết được."

Tôi nhìn gương mặt giả tạo của hắn mà nghĩ, anh chẳng còn đắc ý lâu nữa đâu, miếng thịt mỡ Lệ Thủy tưởng dâng tận miệng lại bị cướp mất đủ để anh sầu bạc tóc, mà đó chỉ là món khai vị mà thôi.

Sẽ có một ngày, tôi biến hắn ta thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người. Tôi đoán hắn dám quay video của quan chức nọ, vậy hẳn còn rất nhiều nhược điểm của những quan chức khác. Tôi sức mỏng nên không thể làm gì được hắn, thôi thì đành để đám có tiền có quyền này chơi hắn là được. Tôi đứng ngoài cuộc xem trò hay thôi là đủ.

Chắc Trần Mạnh Sơn nằm mơ cũng không nghĩ đến việc tôi dám trả thù hắn đâu, dường như hắn hoàn toàn không cảnh giác với tôi.

Câu nói đầy mỉa mai của tôi khiến Trần Mạnh Sơn không vui, "Nếu khỏe hơn rồi thì xuống tầng ăn cơm đi." Hắn nói xong thì quay người đứng dậy. Tôi cũng đi theo hắn xuống tầng.

Bữa tối nay đều là những món bổ dưỡng. Song tôi ăn hai miếng thôi đã thấy không muốn ăn tiếp nữa.

Trần Mạnh Sơn thấy tôi buông đũa thì hỏi, "Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"

Tôi lắc đầu, "Không phải, chỉ là không muốn ăn thôi, bụng vẫn đầy lắm."

Trần Mạnh Sơn đáp, "Tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô." Hắn nói xong thì sai giúp việc gọi điện cho bác sĩ bảo họ đến nhà.

Tôi vội vàng nói, "Thôi, không cần đâu."

Trần Mạnh Sơn nhíu mày, "Thấy trong người khó chịu thì mời bác sĩ đến khám."

Tôi nhớ lại mấy lần bị thương trước, hình như sau khi hắn làm tôi bị thương xong thì thái độ đều tốt hơn một chút.

"Sao cô lại nhìn tôi như vậy?" Trần Mạnh Sơn ăn cơm tiếp, thấy tôi cứ nhìn bèn hỏi.

Tôi đáp, "Tôi phát hiện ra một quy luật."

Trần Mạnh Sơn tò mò không biết tôi định nói gì, "Quy luật gì?"

"Tôi phát hiện mỗi lần anh làm tôi bị thương xong đều bắt đầu đối xử tốt với tôi, anh có bị tâm thần phân liệt không đấy?"

Trần Mạnh Sơn vứt đũa lên bàn, "Lý Minh Thư, cô càng ngày càng to gan nhỉ, dám nói với tôi như thế hả?"

Tôi không biết lời tôi vừa nói nghiêm trọng đến mức nào mà khiến hắn tức giận đến vậy. Tôi bất đắc dĩ nhún vai, "Coi như tôi chưa nói gì đi." Tôi nói xong bèn đứng dậy lên tầng, ngủ cả ngày nay nên giờ tinh thần khá tỉnh táo.

Gần đến mười một giờ đêm, Trần Mạnh Sơn mới về phòng, tôi đoán hắn đang xử lý việc công ty trong phòng làm việc. Tôi lo lắng không biết hắn có phát hiện tôi động đến máy tính hay không. Sau khi dùng máy, tôi đã xóa hết lịch sử sử dụng, vị trí máy cũng không hề bị xê dịch. Tôi thầm trấn an bản thân mình, chắc chắn hắn sẽ không phát hiện ra đâu.

Trần Mạnh Sơn tắm rửa xong ra ngoài nằm xuống giường, hắn ôm tôi vào lòng và hôn lên cổ tôi, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ vang khẽ bên tai, "Làm gì cả ngày nay vậy?"

Câu hỏi này của hắn khiến tôi hơi bất an, tôi sợ hắn phát hiện ra điều gì, "Nằm nguyên ngày trong chăn chứ còn làm gì, bụng đau lắm."

"Giờ vẫn đau à?" Trần Mạnh Sơn thấy tôi nói vậy bèn đưa tay xoa nhẹ lên bụng tôi. Hiếm khi thấy hắn dịu dàng thế này, haha.

"Ừ." Tôi đáp.

"Ngày trước đến kỳ cũng đau vậy à?" Hắn hỏi.

"Không."

Mặt Trần Mạnh Sơn đột nhiên cứng lại, hắn rút tay về rồi quay người đưa lưng về phía tôi.

Lát sau tôi ngồi dậy, Trần Mạnh Sơn mất kiên nhẫn cằn nhằn, "Làm gì vậy?"

Tôi hơi xấu hổ giải thích, "Xin lỗi anh."

Trần Mạnh Sơn quay người bực mình hỏi, "Cô xin lỗi cái gì?"

Tôi chỉ mông hắn, "Quần của anh bị dính máu rồi, đi thay đi."

Trần Mạnh Sơn nhìn xuống thấy quần bị dính một mảng máu lớn, hắn nhíu mày nhìn tôi, "Sao chảy nhiều máu thế?"

Tôi đau gập cả người lại, "Tôi cũng không biết nữa, cảm giác lần này đau thêm phần của mấy tháng cộng lại vậy."

Trần Mạnh Sơn nghe vậy thì thấy không ổn lắm bèn nói, "Tới bệnh viện đi."

yo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK