Vẻ mặt Trần Mạnh Sơn thật sự rất khó coi, có lẽ hắn cũng không ngờ tôi lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Hắn liếc nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc không biết tên, sau đó hắn quay người rời khỏi văn phòng, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Bụng vẫn còn rất đói, vả lại tôi chẳng còn tâm trạng làm việc, bèn tới tiệm KFC đối diện công ty mua một chiếc hamburger ngồi ăn tại chỗ.
Tôi vừa ăn vừa lướt mạng, đây là thói quen từ thời học sinh, thường ngày tôi cũng rất thích lên mạng nói chuyện với bạn bè.
Vừa lên mạng, hệ thống liền báo tin nhắn chúc mừng sinh nhật, giờ tôi mới nhớ ra hôm nay là ngày 17, sinh nhật của tôi.
Trước đây vẫn còn Trần Mạnh Dương nhớ gọi điện chúc mừng, hoặc lén về nước mừng sinh nhật tôi.Bây giờ anh ta đã trở thành chồng của người khác, cũng không còn ai gọi điện chúc tôi một câu giản đơn “Sinh nhật vui vẻ nhé Lý Minh Thư!” nữa.
Đón sinh nhật một mình chẳng vui vẻ gì, tôi cũng không phải người có nhiều bạn bè, trước đây, tôi từng cho rằng thế giới của tôi chỉ cần Trần Mạnh Dương là đủ, không cần ai khác nữa.
Nay Trần Mạnh Dương không cần tôi, tôi mới biết không ngờ bản thân lại cô đơn đến thế.
Ăn xong hamburger, tôi liền trở về công ty, buổi chiều giằng co với Trần Mạnh Sơn khiến tôi không còn tâm trạng làm gì nữa. Tôi thu dọn đống tài liệu trên bàn rồi rời khỏi công ty. Tôi nói với Văn Dao rằng mình không khỏe, muốn về sớm nghỉ ngơi.
Văn Dao khó xử nhìn tôi: “Minh Thư, hay là cô vào nói với tổng giám đốc Trần một tiếng, tôi không làm chủ được chuyện này.”
Thật ra còn hơn nửa tiếng nữa là tới giờ tan ca, có lẽ vì hôm nay là sinh nhật nên tôi muốn về sớm, ít ra cũng mua cho bản thân một cái bánh sinh nhật. Khi không có ai yêu thương thì tôi lại càng phải tự yêu bản thân hơn, phải không?
Tôi gõ cửa văn phòng Trần Mạnh Sơn, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: “Vào đi.”
Tôi đẩy cửa bước vào, Trần Mạnh Sơn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi: “Chuyện gì?”
Tôi nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi không khỏe, có thể về sớm được không?”
Trần Mạnh Sơn im lặng một lúc, sau đó nhìn chiếc đồng hồ Tourbillon trên cổ tay: “Còn nửa tiếng nữa là về rồi, cô phải về gấp thế à?”
“Tôi không khỏe.” Tôi lặp lại một lần nữa
Trần Mạnh Sơn đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác đen rồi nói: “Đi theo tôi.”
“Tôi không khỏe.”
Có lẽ tôi đã nói quá nhiều lần, Trần Mạnh Sơn mất kiên nhẫn chau mày khó chịu: “Tôi không điếc, tôi là sếp hay cô là sếp.”
Hắn đi tới trước mặt tôi: “Đi thôi!”
Tôi theo hắn rời khỏi công ty, sau đó lên chiếc Maybach của hắn.
“Đây không phải là đường tới nhà xưởng.” Tôi nói.
“Tôi có nói là đến xưởng à?” Trần Mạnh Sơn hỏi lại.
“Thế anh đưa tôi đi đâu?”
“Đến nơi rồi biết.”
Hắn không nói, tôi cũng không muốn hỏi nữa, buổi chiều Trần Mạnh Sơn đã hỏi tôi điều khiến hắn sợ nhất là gì, thật ra tôi biết đáp án của hắn, kiểu người có tiền có thế như hắn sợ nhất có lẽ là cuộc sống quá nhàm chán, vì thế hắn mới muốn chơi những trò kích thích.
Hắn lại mở miệng: “Lý Minh Thư, cô là đồ chơi thú vị nhất của tôi.”
Tôi biết hắn muốn làm gì, đồ chơi, tóm lại đứng trước hắn, tôi chỉ là một thứ đồ chơi mua vui mà thôi.
“Cô rất bình tĩnh, không sợ tôi đem bán cô luôn à?” Trần Mạnh Sơn vừa lái xe vừa ngắm nghía tôi.
Tôi mỉm cười: “Sao có thể, tôi không đáng bao nhiêu đâu.”
“Cô cũng biết thân biết phận đấy.” Trần Mạnh Sơn cười châm chọc.
Tôi thở dài: “Đúng thế, biết thân biết phận chẳng có gì không tốt, biết vị trí của mình ở đâu mới là tốt nhất.”Giọng nói tôi đầy buồn rầu.
Trần Mạnh Sơn không nói gì nữa.Hắn dừng xe bên một cửa hàng trang sức, tôi hỏi hắn: “Anh muốn làm gì?”
Hắn xuống xe rồi cúi đầu nhìn tôi: “Buổi tối tôi có một buổi tiệc nên phải trang điểm lại cho cô, quê một cục thế này thật làm tôi mất mặt.”
Tôi muốn phản bác, nhưng nhìn lại mình với chiếc áo khoác đen dày cộm và chiếc váy đen bên trong, đúng là cũng hơi quê mùa.
Trần Mạnh Sơn bước vào cửa hàng, gọi nhân viên tới rồi nói: “Trang điểm cho cô ấy đi.”
Hai nhân viên dẫn tôi vào bên trong, họ chọn cho tôi một bộ váy lưng trần thắt eo màu đen trông rất gợi cảm, phối với đôi cao gót tám phân.
Sau đó một thợ trang điểm đánh kem nền BB cho tôi, tay anh ta liên tục chạm vào mặt tôi khiến tôi không quen lắm.
Trần Mạnh Sơn ngồi trên sô pha nhìn tôi trang điểm, tôi không biết chuyện trang điểm này có gì đáng cho hắn nhìn nữa.
“Tiệm này không có thợ trang điểm nữ à?” Trần Mạnh Sơn đột nhiên mở miệng.
Tên thợ trang điểm giật mình sợ hãi tưởng tay nghề của mình không tốt, nhân viên trong tiệm cũng lúng túng: “Đây là thợ trang điểm giỏi nhất tiệm chúng tôi.”
Trần Mạnh Sơn cau mày: “Đổi thợ nữ tới đây.”
Tôi xua tay: “Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.Tôi cũng là con gái, trang điểm đơn giản tôi vẫn có thể làm được.
“Biết làm mà không nói, còn để thợ nam trang điểm, không biết quần áo cô thiếu vải lắm sao? Nhìn từ đằng sau là thấy hết đấy.”
Trần Mạnh Sơn đay nghiến vài câu, tôi kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ, tôi siết chặt tay, tự nói với bản thân không được nghĩ nhiều, phải bình tĩnh.
Tôi trang điểm đơn giản một chút, sau đó lấy một nửa tóc quấn thành một búi tóc nhỏ, còn lại buông xõa.
Sau khi xong xuôi, tôi hỏi Trần Mạnh Sơn: “Tôi thế này được chứ?”
Hắn thẫn thờ nhìn tôi, mấy giây sau mới mở miệng: “Cũng được.”
Lúc Trần Mạnh Sơn quẹt thẻ, tôi bèn liếc nhìn hóa đơn. Không ngờ một bộ váy và một đôi cao gót có giá mấy trăm triệu, nhiều tiền như thế tôi đi làm hai năm cũng chưa chắc kiếm đủ.
Người có tiền đúng là có khác, mấy trăm triệu trong mắt hắn chỉ như mấy đồng cắc trong ví vậy.
Trần Mạnh Sơn vừa lái xe vừa liếc nhìn tôi nhiều lần. Tuy đầu tôi dựa vào kính xe giả vờ ngắm cảnh nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy, chỉ là không nói ra mà thôi.Xem ra Trần Mạnh Sơn cũng chẳng khác gì những người đàn ông bình thường.
Đến bữa tiệc, Trần Mạnh Sơn đưa cánh tay ra tỏ ý bảo tôi khoác tay vào, tôi cũng không làm kiêu, đành chiều theo ý hắn, Trần Mạnh Sơn mỉm cười.
“Tổng giám đốc Trần tới, không thể đi đón từ xa, mong anh không chấp chuyện này.”
Người đang nói mặc một bộ vest màu đỏ thẫm, dáng người cao đến choáng váng, khuôn mặt xinh đẹp khiến con gái cũng ghen tị.Tuy đẹp như con gái, nhưng lại không hề có cảm giác ẻo lả.
“Nhiều năm không gặp, cậu Trịnh ngày càng đẹp, đến nỗi đàn ông như tôi cũng không khỏi rung động đây.”Trần Mạnh Sơn bắt tay người đàn ông, sau đó nói một câu khiến mọi người bật cười.
Cậu Trịnh nhìn tôi vài lần rồi nói: “Có đẹp cũng không bằng cô gái bên cạnh anh, giới thiệu đi nào tổng giám đốc Trần.”
Trần Mạnh Sơn buông tay cậu Trịnh ra rồi nói: “Một cô gái đồng hành mà thôi.”
“Ồ, đồng hành thôi à?” Cậu Trịnh nhìn tôi đầy ẩn ý.
Mọi người xung quanh đều hiểu ý đằng sau câu giới thiệu của Trần Mạnh Sơn, nó đặt tôi vào thế cực kỳ khó xử,
Cậu Trịnh nói tiếp: “Có một cô gái đồng hành đẹp thế này, tổng giám đốc Trần thật có phúc.”
“Một cô gái thôi mà, sao có thể nói là có phúc hay không chứ.” Trần Mạnh Sơn nói với giọng không quan tâm.
Mọi người ở đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu.Qua cuộc nói chuyện của hai người, tôi biết đây là bữa tiệc chúc mừng cậu Trịnh du học về nước. Nhà họ Trịnh chính là đại gia bất động sản lớn nhất thành phố này. Cậu Trịnh là con một của nhà họ Trịnh, học tiến sĩ ở Mỹ, năm nay đã hai mươi sáu tuổi.
Nhà họ Trịnh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn trong dự án khu Lệ Thủy, tôi nghĩ tôi nên làm quen với người này.
Trần Mạnh Sơn bị mấy tên quan chức vây xung quanh, tạm thời không thể thoát thân.
Tôi cầm một ly nước ép đi tới chỗ cậu Trịnh, sau đó cụng ly với anh ta: “Xin chào cậu Trịnh, tôi là Lý Minh Thư, anh có thể gọi tôi là Minh Thư.”
Cậu Trịnh nhìn tôi rồi quay ra nhìn Trần Mạnh Sơn đang bị vây: “Cô Lý đúng là giỏi đấy.”
Tất nhiên tôi biết ý anh ta là gì.Tôi đã quyết tâm rồi, cũng đã dự đoán được mọi nỗi nhục nhã và tổn thương về thể xác lẫn tinh thần sẽ phải gánh chịu nếu đi theo con đường này, nhưng dù có chuyện gì đi nữa, tôi vẫn sẽ kiên trì đi tới cùng.
“Cậu Trịnh, anh không ngại nói cho Minh Thư biết tên đầy đủ của anh chứ, Minh Thư muốn làm bạn với anh.”Nói xong, tôi nở một nụ cười xinh đẹp.
“Trịnh Thanh.” Anh ta đáp.
“Trịnh Thanh à, tên hay lắm.” Tôi đưa tay ra: “Hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
Trịnh Thanh không bắt lấy tay tôi, anh ta hoài nghi hỏi: “Cô là người của Trần Mạnh Sơn, cô thấy chúng ta có thể trở thành bạn bè sao?”
Tôi cười nói: “Tôi nghĩ có thể, chắc chắn có thể, vì chúng ta có cùng một kẻ địch.”
Tôi chủ động kéo cánh tay Trịnh Thanh, ngón tay cố ý vạch vài nét trên mu bàn tay của anh ta: “Tôi muốn đứng về phía nhà họ Trịnh, không biết cậu Trịnh có chịu không?”
Trịnh Thanh lập tức đáp lại: “Tôi và cô Lý đều giống nhau, thích kết bạn xa gần.”
Sau khi chúng tôi buông tay, Trần Mạnh Sơn mới chen ra khỏi đám đông, hắn không vui đi về phía tôi: “Vừa rồi cô nói gì với Trịnh Thanh thế?”
Tôi cười tươi: “Không có gì, anh ấy khen tôi đẹp thôi, còn bảo anh rất may mắn, tôi cũng đã giải thích tôi không phải là bạn gái mà chỉ là một nhân viên quèn của anh thôi, nhưng anh ta không tin, thật đáng tiếc.”
Tôi nhún vai.
Trần Mạnh Sơn nghe xong, vẻ mặt sa sầm: “Cô nói với anh ta chuyện này làm gì, chẳng lẽ thấy người có tiền là mắt sáng lên.”
Tôi không muốn giải thích gì nữa, thuận theo ý hắn như thói quen: “Đúng thế, lọt mất con cá vàng thì phải tìm cách đi câu con khác chứ. Trước giờ tôi đều muốn gả cho đại gia mà.”
“Gả cho đại gia à, thân phận cô như thế còn muốn vào nhà danh giá à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” Trần Mạnh Sơn bắt đầu độc mồm độc miệng.
“Đừng coi thường người khác như thế, không chừng ngày nào đó tôi có thể gả cho đại gia thật đấy.” Tôi nói.
Trần Mạnh Sơn hừ khẩy khinh thường.
Trên đường trở về, dường như Trần Mạnh Sơn đang rất giận dữ, đi được nửa đường hắn bắt tôi xuống tự bắt xe đi về.
Giờ đã mười giờ tối rồi, hơn nữa còn là mùa đông, một đứa con gái như tôi đi giữa đường lúc này thật sự quá nguy hiểm.
Trần Mạnh Sơn chính là một tên ác quỷ vui giận thất thường, hắn nói: “Xuống xe, chẳng lẽ còn chờ tôi quăng cô xuống sao?”
Nhìn màn đêm tối như mực bên ngoài, tôi nói: “Chỗ này khó bắt xe lắm, có thể chở tôi thêm một đoạn nữa không, một cô gái như tôi đi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này thật sự ổn chút nào.”
Trần Mạnh Sơn cười lạnh: “Cô có an toàn hay không thì liên quan gì tới tôi, không thì cô gọi cái thằng cô vừa liếc mắt đưa tình tới đón đi.”
Trần Mạnh Sơn nói như thế tôi cũng khó lòng ở lỳ trên xe nữa. Tôi không thèm nhìn hắn nữa, tay mở cửa xe đón gió lạnh bên đường, chiếc Maybach của hắn mau chóng chạy vụt qua tôi.
Tôi siết chặt chiếc áo lông màu đen, đôi chân lộ ra bên ngoài khiến tôi lạnh đến mức run như cầy sấy. Dù lạnh chết tôi cũng không sợ, tôi chỉ sợ gặp phải kẻ xấu.
Nhìn xung quanh, thấy một cửa hàng tạp hóa vẫn đang mở cửa, tôi vội chạy qua đó cho an toàn đã rồi tính tiếp. Ngồi chờ ở đó một lúc lâu cũng không thấy chiếc taxi nào chạy qua, tôi mở danh bạ điện thoại ra, người tôi có thể gọi giúp đỡ cũng không nhiều. Tay lướt đến tên Kiều Lục, giờ tôi cũng chỉ có thể nhờ anh ta.
Khi tôi gọi, Kiều Lục đang ngủ, tôi ngại ngùng mở miệng nhờ vả, anh ta bảo tôi cứ chờ ở cửa hàng tạp hóa, anh ta sẽ lập tức lái xe tới.
Trên đường anh ta còn gọi cho tôi vài cuộc dặn dò không được đi lung tung, anh ta nói một cô gái như tôi khuya khoắt thế này sao còn ở bên ngoài, có biết nguy hiểm thế nào không.
Ai cũng biết chuyện này đối với một đứa con gái rất nguy hiểm, chỉ có Trần Mạnh Sơn không biết điều đó.
Kiều Lục sống cách đây không xa lắm, chỉ thoáng chốc đã thấy anh ta tới. Vừa lên xe, anh ta nhìn cách ăn mặc của tôi liền tò mò hỏi: “Minh Thư, tối nay cô đi đâu vậy?”
“Trần Mạnh Sơn dẫn tôi đi dự tiệc, tôi không biết đã nói gì chọc giận anh ta nên bị quăng giữa đường, cũng không bắt được xe, tôi thật sự không tìm được ai giúp đỡ nữa mới làm phiền anh.”
Kiều Lục nghe xong vỗ mạnh lên vô lăng, giọng đầy tức giận: “Sao tổng giám đốc Trần lại làm như thế, anh ấy không biết như thế rất nguy hiểm cho cô sao?”
Tôi cười bất đắc dĩ: “Có lẽ anh ta còn mong tôi gặp chuyện nữa kìa.”
Lời của tôi khiến Kiều Lục kinh ngạc: “Minh Thư, rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào mà anh ấy lại làm thế với cô, tôi ở Trần thị mười năm nay, anh ấy luôn rất tốt với nhân viên và người xung quanh.”
Lòng tôi cảm thấy rối bời, có lẽ do nhiễm lạnh khiến đầu tôi trở nên nặng trịch, tôi không biết nên nói như thế nào với Kiều Lục về quan hệ của tôi và Trần Mạnh Sơn, đó là mối thù gần hai mươi năm qua.
“Không có gì, có lẽ trời định là phải ghét nhau thôi.” Tôi không muốn nói nhiều.
Kiều Lục đưa tôi về nhà, bỗng tôi rất muốn mời anh ta vào nhà ngồi chơi một lát, vì hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn ở nhà một mình vào lúc này.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn dằn xuống suy nghĩ này, thôi bỏ đi, tôi không nên làm hại người khác nữa.
Trước khi đi, Kiều Lục vỗ nhẹ lên vai tôi: “Minh Thư, sau này có chuyện gì cần tôi giúp cứ nói với tôi một tiếng, không được khách sáo nghe chưa.”
Tôi cảm động gật đầu.
Vừa mở cửa ra, mẹ tôi đã gọi điện tới, tôi hưng phấn bắt máy. Nhiều năm qua, cuối cùng mẹ tôi đã nhớ tới ngày sinh nhật của tôi.
Đầu dây bên kia bỗng truyền tới tiếng khóc của mẹ tôi, bà ấy vừa khóc vừa nói: “Minh Thư, chú Trần không cần mẹ nữa, ông ấy có người đàn bà khác bên ngoài rồi.”