Nghe bọn họ trò chuyện ríu rít, tôi vô cảm, nhắm mắt lại giả vờ nghỉ ngơi.
Máy bay hạ cánh, Trần Mạnh Sơn, Trần Mạnh Dương và Nguyễn Nhung ngồi ở chiếc xe phía trước, còn tôi và nhân viên ngồi ở chiếc xe phía sau.
Đến nhà họ Trần, chú Trần và bà cụ Trần cùng những người giúp việc và mẹ tôi đợi ở cổng đón cô con dâu tương lai.
Tôi âm thầm làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, muốn đi thẳng vào phòng mình, bởi vì từ trước tới nay cảnh náo nhiệt này không thuộc về tôi. Hơn nữa tôi đã khóc suốt chuyến bay, chắc lúc này mắt tôi đỏ giống như mắt thỏ.
Mẹ tôi vẫn kéo tôi tới trước mặt chú Trần và bà cụ Trần để tôi chào hỏi họ.
Tôi bất đắc dĩ đành nói: “Chú Trần, bà Trần, cháu về rồi.”
Tôi không thể gọi “bà nội” giống như Trần Mạnh Sơn và Trần Mạnh Dương, bởi vì bà cụ Trần không cho phép tôi gọi như vậy. Mà tôi cũng rất biết điều, không cho gọi thì thôi.
Chú Trần khách sáo cười với tôi: “Về rồi à, mau cùng mẹ con vào trong nghỉ ngơi đi!”
Tôi cùng mẹ đi vào căn phòng nhỏ của mình.
Mẹ tôi vuốt má tôi, đau lòng nói: “Sao con lại gầy đến mức này, mắt còn đỏ nữa, con khóc à?”
Tôi kéo tay mẹ ra, lấy bừa một lý do: “Khóc đâu, gần đây con bận quá, toàn phải thức đêm nên bị viêm giác mạc, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi. Mẹ đi ra ngoài đi, con mệt quá, muốn ngủ một lát.”
Mẹ thấy tôi đã nằm trên giường liền xoa đầu tôi: “Vậy con ngủ đi, đợi đến giờ ăn thì mẹ gọi con.”
Tôi nghĩ chút rồi nói: “Mẹ, lúc ăn đừng gọi con, con không muốn ăn, mẹ cứ nói con bị say máy bay.” Tôi thực sự không muốn gặp người nhà họ Trần kia.
“Làm vậy sao được, chú Trần sẽ không vui đâu, con ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Mẹ tôi nói xong rồi đi ra ngoài, trước giờ bà chỉ để ý đến việc chú Trần vui hay không, chưa từng hỏi đứa con gái này thế nào.
Đến bữa tối, tôi vẫn ra ăn. Chú Trần ngồi ở vị trí chính, người con trai thứ hai không chỉ cưới được một người vợ tốt, môn đăng hộ đối mà còn mang thai thì đương nhiên ông ta vui rồi.
Ông ta nói với Trần Mạnh Sơn: “Em trai con đã sắp lấy vợ, có con rồi đấy, con ba mươi mốt tuổi rồi, cũng phải lo đi thôi.”
Trần Mạnh Sơn cười nói: “Cô gái tốt môn đăng hộ đối đâu có dễ gặp, lại còn phải có tình cảm với nhau.”
Tôi nghe xong tự giễu trong lòng, tiếp tục xới cơm trong bát của mình.
“Mạnh Dương gắp thức ăn cho Nhung món em ấy thích đi, đừng cứ ngồi ngẩn ra đấy.” Trần Mạnh Sơn lên tiếng.
“Mạnh Dương, em muốn uống canh, anh giúp em lấy một bát với.” Giọng Nguyễn Nhung dịu dàng, giống như con dao găm đâm vào trái tim tôi.
“Uyển Uyển, Minh Thư năm nay cũng không còn nhỏ nữa nhỉ?” Chú Trần hỏi mẹ tôi.
Tôi có dự cảm chẳng lành, không phải ông ta muốn tôi xem mắt đấy chứ.
“Minh Thư năm nay hai mươi ba tuổi, con gái tuổi này đúng là không còn nhỏ nữa, em còn định bảo anh và bà xem có con trai nhà nào được thì giới thiệu cho nó một người đấy.” Mẹ tôi dịu dàng nói với chú Trần.
“Con trai của chú Vương đầu bếp bằng tuổi với con gái cô, tôi thấy môn đăng hộ đối lắm đấy. Con gái lớn rồi cứ ở nhà người khác làm gì, trong nhà có hai người đàn ông là Mạnh Dương với Mạnh Sơn mà còn có một cô gái lớn ở thì ra thể thống gì nữa.” Bà cụ Trần nói với mẹ tôi.
Bà cụ Trần cũng xem thường mẹ con tôi giống như Trần Mạnh Sơn.
Sắc mặt mẹ tôi khó coi, bà định mượn cơ hội để chú Trần tìm cho tôi một đối tượng kết hôn tốt, không ngờ bị bà Trần định gả tôi cho con trai của đầu bếp.
Trần Mạnh Dương liếc nhìn tôi rồi giải vây, nhưng tôi không cảm động mà chỉ cảm thấy thảm hại. Anh ta có thể cưới cô nàng cành vàng lá ngọc, còn tôi chỉ xứng với con trai của người giúp việc nhà họ Trần.
Trần Mạnh Dương đối với tôi rất tốt, Trần Mạnh Sơn với bà cụ Trần không thích tôi thì chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
Ăn tối xong, cả nhà họ Trần ngồi trên sô pha, vây quanh đứa bé trong bụng của Nguyễn Nhung, vui vẻ trò chuyện.
Tôi với mẹ tôi dù ở trong căn nhà này bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì mãi mãi cũng chỉ như người ngoài.
Tôi lên căn phòng nhỏ của mình trên tầng ba, đầu cầu thang có một chiếc điện thoại màu đen nhánh không biết của hãng nào. Tôi nghĩ chắc là điện thoại không có tên tuổi gì của người giúp việc trong nhà, lúc tôi nhặt lên định tìm quản gia để hỏi ông xem là của ai. Vừa quay người xuống nhà thì thấy dì Trần nhìn tôi với vẻ hung dữ: “Sao điện thoại của cậu cả lại ở trong tay cô.”
Tôi không ngờ rằng chiếc điện thoại màu đen tầm thường này lại là điện thoại của Trần Mạnh Sơn. Vậy thì chắc chắc không phải nhãn hiệu vớ vẩn mà là loại đặt làm riêng.
“Cháu nhặt được ở góc cầu thang tầng hai. Hóa ra là của anh ấy à, vậy thì dì đưa cho anh ấy hộ cháu!”
Tôi nói rồi đưa điện thoại cho dì Trần.
Dì Trần vừa nhận lấy thì Trần Mạnh Sơn xuất hiện, lạnh lùng nói với dì Trần: “Lấy sim ra cho tôi, còn điện thoại thì vứt đi.”
Tôi nghe xong cười khẩy. Hắn phải đến mức đó sao, dù sao tôi cũng chỉ động vào điện thoại của hắn một tí mà hắn lập tức đem vứt.
Ha ha... Đối với hắn, tôi bẩn đến mức nào vậy.
Nghĩ tới lúc xuống máy bay, hắn nói với thư ký: Thay hết ghế của máy bay. Mặc dù hắn nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy.
Vì vậy, lúc ăn cơm cùng hắn, tôi nhìn hắn ăn món nào tôi đều không đụng tới, nếu không có lẽ cậu cả sẽ không gắp món tôi đụng vào nữa.
Lúc tôi quay người định lên tầng. Hắn nói lại câu mà mười hai năm trước đã nói với tôi: “Có phải cô quên rồi không, cô nên đi cầu thang khác!”
Biệt thự rất lớn, hai bên nhà đều có cầu thang. Bên phải này là để cho chủ nhân nhà họ Trần đi, bên trái dành người giúp việc.
Hắn tỏ thái độ ghét tôi quá rõ ràng, chỉ kém không viết mấy chữ tôi ghét Lý Minh Thư trên mặt.
Từ khi học cấp Hai tôi đã ở kí túc xá, cố gắng không về nhà. Mỗi lần về không gặp hắn nên dần dà tôi cũng không coi mình như người giúp việc nữa, đương nhiên cũng không dám coi mình là chủ.
Hôm nay hắn nhắc nhở, khiến tôi nhận rõ thân phận của mình. Ở căn nhà này, tôi không bằng cả người giúp việc.
Tôi đi tới trước mặt hắn, lần đầu tiên nhìn thẳng và nói câu đầu tiên với hắn trong suốt mười năm qua: “Xin lỗi cậu cả, tôi quên mất.”
“Vậy bây giờ biết rồi hả?” Hắn hừ lạnh khinh thường rồi lướt qua tôi.
Tôi xuống nhà rồi đi cầu thang khác lên tầng ba.
Hôn lễ của Trần Mạnh Dương tổ chức ở biệt thự nhà họ Trần, mẹ tôi bận đến mức chân không chạm đất mà vẫn còn bị bà cụ Trần mắng như con chó. Tôi căm hận trong lòng nhưng lại không dám trút ra.
Tôi không muốn thấy cảnh trang hoàng hôn lễ bèn trốn ở trong phòng, quản gia đến gọi tôi ra ngoài, nói rằng bà cụ Trần có việc tìm tôi.
Tôi đành phải đi ra, bà cụ nhìn thấy tôi, tức giận mắng: “Nhà tôi không nuôi người ăn không ngồi rồi, cô còn đứng đực ra đấy làm gì, không mau trèo lên dán hoa giúp đi.”
Trong nhà có bao nhiêu người giúp việc nam, còn có người làm vườn mà cứ bắt cô gái như tôi leo lên leo xuống.
Tôi không muốn làm, còn chưa từ chối mẹ tôi đã nói: “Minh Thư, con nhỏ nhắn linh hoạt, con lên làm đi, coi như là tấm lòng của con cho anh hai.”
Bữa sáng tôi không ăn gì, làm việc ở trên thang lâu nên hoa mắt chóng mặt. Tôi bất cẩn giẫm hụt bậc thang, thế là ngã xuống, sợ đến nỗi quên cả hét lên.
Ở bên dưới đều là đá hoa, nếu như cứ thế ngã chết không hẳn là không tốt, coi như là món quà cưới tặng cho Trần Mạnh Dương, dùng máu của tôi tô điểm thêm cho sự tươi vui của đám cưới cũng tốt.
Tôi không ngã xuống đất mà rơi vào trong lòng của một người đàn ông.
Tiếng người đàn ông thét chói tai: “Mạnh Dương, em không sao chứ!” Là tiếng của Trần Mạnh Dương.
Tôi bừng tỉnh, biết Trần Mạnh Dương đã cứu tôi vào lúc nguy hiểm nhất. Trong nhà này, chỉ có mình anh ta đưa tay ra giúp tôi.
Trần Mạnh Sơn kéo tôi ra khỏi lòng của Trần Mạnh Dương rồi đỡ anh ta dậy.
Bà cụ Trần thấy hai đứa cháu trai của mình bị thương, tiến lên tát vào mặt tôi: “Đồ sao chổi!”
Tôi ôm mặt, muốn khóc cũng không khóc được. Tôi chịu ấm ức như vậy, mẹ tôi chỉ thay tôi xin lỗi bà cụ, chẳng lẽ tôi sai ư? Tôi không sai, tôi đâu có ép anh hai cứu tôi.
Trần Mạnh Sơn đỡ Trần Mạnh Dương vào phòng. Nguyễn Nhung lo lắng đi theo sau.
Tôi cũng lo tình hình vết thương của Trần Mạnh Dương, đợi mọi người giải tán, tôi muốn đến thăm anh ta. Còn chưa đến cửa phòng thì tôi đã bị một người kéo vào một căn phòng khác.
Người kéo tôi là Trần Mạnh Sơn, điều khiến tôi tò mò hơn là sao hắn lại không chê tôi làm bẩn tay hắn.
“Lý Minh Thư, tốt nhất là cô xác định rõ thân phận của mình đi, nếu còn dám tơ tưởng tới Trần Mạnh Dương thì tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Trần Mạnh Sơn chỉ vào mũi tôi cảnh cáo.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, sao hắn lại biết.
“Lý Minh Thư, người cũng chia thành mấy loại, cô tự lo cho mình đi, đừng có tơ tưởng đến Mạnh Dương nữa, cô phải biết bản thân mình xứng với người như thế nào!”
Trần Mạnh Sơn ăn nói khó nghe, mặc dù trong mười năm qua chúng tôi không nói với nhau bất cứ câu nào, song tôi rất rõ, miệng hắn không thể thốt ra câu nào hay được.
Bạn định nói hắn không giống đàn ông hả, vậy mà hắn đối với người ngoài lại rất ga lăng.
Lúc năm tuổi tôi tới nhà hắn, hắn chửi mẹ tôi là hồ ly tinh, tôi là đồ hèn hạ.
Năm tôi mười hai tuổi, sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, mẹ tôi đích thân làm bánh kem, muốn lấy lòng hắn thì bị hắn ném bánh xuống đất, còn nói với mẹ tôi: “Sao thế, lấy lòng được người già rồi giờ lại muốn lấy lòng tôi à, bà cũng chỉ là một bảo mẫu miễn phí của nhà họ Trần thôi, còn mơ mộng hão huyền làm bà chủ à, bà có xứng không?”
Hắn sỉ nhục mẹ tôi trước mặt mọi người. Mười hai tuổi, tôi như kiểu nghé con không sợ cọp, tức giận không nhịn được, tôi cầm kéo nhào lên người hắn giống như con sư tử con, không biết sao cơ thể nhỏ nhắn của tôi lại có năng lượng khổng lồ đẩy thanh niên hai mươi tuổi ngã xuống đất. Tôi muốn đâm kéo vào cổ hắn, lúc đó tôi thật sự muốn giết chết hắn.
Nếu không phải người lớn đến kịp thời, có lẽ tôi đã giết hắn thật rồi, nhưng cuối cùng vẫn đâm vào ấn đường của hắn, đến giờ vẫn có một vết sẹo rất sâu.
Đó là kiệt tác của tôi, đương nhiên tôi cũng phải trả giá, tôi bị nhốt nửa tháng trời, mẹ tôi quỳ gối khổ sở cầu xin chú Trần thì tôi mới được thả ra.
Lần đó suýt chút nữa tôi đâm vào mắt hắn, cho nên hắn hận tôi, ghét tôi cũng đúng.
“Nói xong chưa?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Có lẽ là tôi quá bình tĩnh, khiến dáng vẻ kiêu căng của hắn giảm đi không ít.
“Cút ra ngoài!” Hắn cau mày lạnh lùng nói.
Tôi quay người bước ra.
“Đợi đã!” Hắn đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi không nghe mà đi tiếp.
Hắn tức giận túm bả vai tôi, kéo lại. Cổ áo tôi bị hắn xé rách, lộ áo ngực màu kem.
Tôi vô cùng tức giận, tôi nhịn hắn không phải ngày một ngày hai nữa, mà rất nhiều năm rồi.
Tôi vung tay muốn đánh hắn, mẹ kiếp, thằng khốn này đúng là khiến tôi vừa nhìn đã muốn đánh chết, thật hối hận tại sao mười năm trước sao không dùng kéo đâm chết hắn luôn.
Từ nhỏ Trần Mạnh Sơn đã học võ nên dễ dàng chặn được tay tôi, còn đẩy tôi ngã xuống đất.
Tôi tức quá còn muốn đứng dậy đánh tiếp, trong lòng tôi chứa một con quái thú quật cường, không bao giờ chịu thua.
Tôi chửi hắn: “Đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ!”
Tôi giống như một người đàn bà chanh chua vừa giãy dụa vừa chửi: “Trần Mạnh Sơn, anh là đồ vô liêm sỉ, hạ lưu, anh giỏi thì buông tôi ra.”
Tôi hiếm khi thốt những lời thô tục. Ở trong mắt người khác tôi được xem như thục nữ, nhưng thời khắc này tôi bị Trần Mạnh Sơn ép đến nỗi mất hết hình tượng dịu dàng ấy rồi.
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi một lát rồi buông tôi ra, vẻ mặt hơi hoảng hốt, lảo đảo lùi về sau vài bước.
Tôi vội vàng chỉnh lại áo lót, kéo chiếc áo sơ mi rách toác che lên người.
Người đàn ông tôi yêu lấy vợ, cô dâu không phải tôi, lòng đã khổ không thể tả. Mà Trần Mạnh Sơn còn sỉ nhục tôi như vậy, tôi đâu chỉ uất ức mà còn sinh lòng thù hận.
Năm tuổi, tôi vào nhà họ Trần, trong bảy năm từ lúc năm tuổi đến mười hai tuổi, tôi và Trần Mạnh Sơn đều ở trong căn nhà lớn này.
Bảy năm đó, tôi không ít lần bị hắn hành hạ, hắn giống như một con quỷ biến thái vậy, bỏ thuốc xổ vào trong cốc trà của tôi, tôi suýt nữa chết vì mất nước; hắn còn thả rắn độc lên giường tôi, khiến tôi suýt bị rắn độc cắn.
Năm mười hai tuổi, sau khi tôi cầm kéo suýt giết chết hắn, mỗi ngày tôi đều sống trong lo sợ, tôi sợ hắn báo thù, may mà lúc đó hắn đi nước ngoài du học, nhưng trước khi hắn đi nước ngoài đã tìm bọn lưu manh ức hiếp tôi. Nếu không phải anh hai đến kịp thời thì tôi thực sự bị bọn lưu manh đó làm nhục rồi, việc như thế này trong những năm đó thật sự quá nhiều, tôi không biết sao mình có thể sống được dưới tay hắn nữa.
Tôi đứng dậy, căm phẫn nhìn hắn: “Trần Mạnh Sơn, chẳng phải anh bảo tôi là kẻ hèn hạ ư? Anh động vào người hèn hạ như tôi, chẳng phải anh còn hèn hạ hơn tôi à!”