Tầm sáu, bảy giờ sáng, tôi bị mẹ mình đánh thức, bà bảo tôi xuống sân sau quét sạch đống vụn pháo hoa của ngày hôm qua. Tôi không muốn đi quét, nhưng nghĩ lại đến mùng Ba là tôi đi rồi, cố gắng thêm vài ngày thôi, đừng để cãi nhau chuốc thêm chuyện phiền phức không cần thiết nữa.
Khi tôi đang cầm chổi quét sân sau thì Trần Mạnh Sơn bước tới, hắn đi dép lê, mặc đồ ngủ, gương mặt như bị sương mù bao phủ. Không hiểu sao mà gần đây thị lực của tôi sụt giảm nghiêm trọng, tôi không nhìn rõ được gương mặt của hắn nữa, hình như đôi môi của hắn đang mấp máy muốn nói gì đó với tôi thì phải?
Tôi cầm chổi chậm chạp quét tước, thấy hắn đi tới nên đành bước đến trước mặt hắn, chào hỏi với vẻ lấy lòng: "Sao dậy sớm thế, không ngủ thêm lúc nữa?"
Trần Mạnh Sơn đứng trước mặt tôi, quay đầu lại nhìn sắc trời đang dần dần sáng tỏ ở phía Đông, giọng nói lẫn âm mũi nghèn nghẹn: "Từ vị trí này có thể nhìn thấy cảnh mặt trời mọc rất đẹp."
Tôi nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn, phía Đông đã xuất hiện vầng sáng của buổi sớm, quả nhiên đẹp thật.
"Đúng vậy, rất đẹp, thành phố A là trung tâm chính trị và kinh tế, mấy năm nay phát triển nhanh quá, môi trường ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, rất ít khi có thể ngắm được cảnh mặt trời mọc đẹp như vậy. Anh xem có giống gương mặt con trẻ đang cười không, tràn đầy hi vọng." Lòng tôi trào dâng một nguồn cảm hứng.
Trần Mạnh Sơn quay đầu liếc tôi một cái, gật đầu đặc biệt đồng tình với lời tôi vừa nói.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, có phần lúng túng. Trần Mạnh Sơn đột nhiên rút bàn tay đang đút trong túi áo ngủ ra, nâng cằm tôi lên. Hắn vừa cúi đầu là tôi đã biết ngay tên này lại muốn hôn mình. Nhưng đây là sân sau, tôi sợ sẽ có người giúp việc tình cờ đi ngang qua bắt gặp cảnh ấy.
Khi tôi đang định từ chối, nụ hôn của hắn đã rơi xuống khóe môi, tôi đờ đẫn nghệt mặt một lúc, mặc cho đôi môi của hắn giày vò đôi môi mình.
Tôi vội vã đẩy Trần Mạnh Sơn ra, trông thấy hắn nhíu chặt hàng lông mày, tôi đành phải phân bua: "Cô ấy đến kìa."
Lâm Thanh Uyên nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Sau vài giây hoảng loạn muốn độn thổ cho xong khi vợ chính của hắn bắt tận tay day tận trán, tôi nghĩ chuyện này sẽ có người đi giải quyết, cũng không cần mình phải nhọc lòng nghĩ ngợi. Bởi vì Trần Mạnh Sơn còn không muốn người khác biết được mối quan hệ bẩn thỉu giữa tôi và hắn hơn cả tôi.
Trần Mạnh Sơn quay đầu sang, Lâm Thanh Uyên quay ngoắt 180 độ, nở nụ cười rất ngọt ngào với Trần Mạnh Sơn: "Anh Sơn, sao anh dậy sớm vậy, tối hôm qua không phải anh nói với em anh buồn ngủ rũ cả mắt à?"
Trần Mạnh Sơn trông vẫn rất thong dong, hoàn toàn không có cảm giác hoảng loạn khi bị bắt quả tang: "Không ngủ được nên dậy ngắm mặt trời mọc, nếu em đã dậy rồi thì ăn sáng sớm một chút, anh đưa em về, gia đình em nhiều việc."
Lâm Thanh Uyên nhìn tôi rồi lại liếc sang Trần Mạnh Sơn, môi tôi vẫn còn trơn trơn ươn ướt, hiển nhiên là vừa mới hôn người ta xong. Mà môi của Trần Mạnh Sơn cũng thế.
Thế nhưng Lâm Thanh Uyên không vạch trần, cô ta bước lên phía trước ôm cánh tay Trần Mạnh Sơn, cọ bộ ngực ngồn ngộn rất đáng tự hào lên cánh tay Trần Mạnh Sơn, ánh mắt khiêu khích thỉnh thoảng lướt về phía tôi. Giọng nói của cô ta rất ngọt ngào và nũng nịu, trên người luôn có cái vẻ yếu ớt và đáng yêu không phù hợp với lứa tuổi. Rõ ràng cô ta lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng khí chất của tôi lại mang đến cho người khác cảm giác quá trưởng thành.
Ai đó đã từng nói rằng, sau lưng mỗi một cô gái trưởng thành sớm luôn có những câu chuyện đầy cay đắng.
"Anh Sơn, bà nội bảo em đến tối hẵng về, gặp các chú các bác nhà họ Trần cùng anh đã, sớm muộn gì cũng phải gặp, đúng không nào?" Họ vừa đi vừa nói.
Trần Mạnh Sơn đáp lại: "Tùy ý em thôi!"
Trần Mạnh Sơn và Lâm Thanh Uyên đi rồi, tôi tiếp tục cầm cây chổi trong tay đi quét sân.
Ngày mồng một đầu năm, sẽ có vài người họ hàng chi thứ của nhà họ Trần qua chúc Tết hai người già trong nhà, tiện thể nịnh nọt, nịnh bợ người cầm trịch trong gia đình là Trần Mạnh Sơn. Tôi quét sân xong, chưa kịp ăn sáng đã phải phụ giúp công việc trong bếp, cơn sốt lúc tăng lúc giảm, toàn thân cứ có cảm giác ngay một giây sau có thể đập đầu xuống sàn.
Bận rộn một hồi trong bếp, tôi thực sự không gắng gượng nổi nữa, nói với dì một tiếng rằng cơ thể không thoải mái, muốn lên tầng nghỉ ngơi. Dì thấy dáng vẻ ốm yếu của tôi, cũng đành để cho tôi lên phòng.
Khi tôi đang vịn cầu thang đi lên, hai người già trong nhà họ Trần lại đi từ tầng hai xuống. Tôi ý thức được mình không nên đi cầu thang này, đang định đi xuống thì ánh mắt lạnh lẽo của bà Trần đã lướt tới: "Qua đây đỡ tôi."
Bình thường bên cạnh bà luôn có một dì giúp việc ân cần hầu hạ. Trước Tết, gia đình dì giúp việc này xảy ra chút chuyện nên phải về nhà. Dịp Tết, người giúp việc trong nhà không đủ dùng nên bên cạnh bà ta mới không có ai hầu hạ kề cận.
Tôi bước lên vài bậc để đứng sau lưng bà ta, vốn định đỡ lấy cánh tay để bà tatừ từ bước xuống. Ai ngờ, tôi vừa chạm vào cánh tay bà ta thì bà ta lại bước hụt. Cơ thể tôi gần đây luôn trong trạng thái yếu ớt, hôm nay còn chưa ăn sáng, toàn thân không có một chút sức lực nào. Bà cụ lại rất “đẫy đà”, khi bà ta ngã, tôi căn bản không kéo lại được, đành trơ mắt nhìn bà ta lăn thẳng từ trên cầu thang xuống tầng một như một quả bóng da.
Tôi sợ đến mức mất hết tri giác, cả người như bị đóng đinh trên cầu thang, hai mắt mở trừng trừng.
"Á!" Lâm Thanh Uyên hét ầm lên, tiếng hét của cô ta vang vọng khắp căn biệt thự.
Trần Mạnh Sơn, Trần Mạnh Dương và khách khứa trong phòng khách đều chạy tới.
Trần Mạnh Sơn và Trần Mạnh Dương vội vàng đỡ bà ta lên, Trần Nguyên Đông thấy tôi đứng ở đầu cầu thang tầng hai, cơn giận bốc lên ngùn ngụt cao giọng chất vấn: "Chuyện gì thế hả!"
Tôi sợ đến mức hai chân nhũn ra, mấp máy môi muốn giải thích, nhưng sợ đến mức hồi lâu cũng không thốt ra được từ nào.
Trần Nguyên Đông lại hỏi Lâm Thanh Uyên: "Thanh Uyên, có phải cháu nhìn thấy gì không, cháu thật thà kể lại cho chú nghe."
Lâm Thanh Uyên nhìn tôi, bàn tay của cô ta bấu chặt vào quần áo, tôi nghe thấy giọng nói của cô ta như âm thanh của ma quỷ bay vào lỗ tai: "Cháu thấy Minh Thư đứng sau bà nội, sau đó bà nội ngã xuống."
Trần Nguyên Đông huỳnh huỵch bước lên tầng, tát một cái giáng trời xuống mặt tôi: “Loại mất dạy ăn cháo đá bát, báo cảnh sát."
Cái tát này thật sự độc ác, chỉ một cái tát mà mắt mũi tôi lập tức hoa lên, đầu óc nát vụn như đậu phụ, chỉ chực mê man đi. Không chống đỡ nổi nữa, tôi khuỵu gối trên cầu thang.
"Chú Trần, chú đừng hiểu nhầm lời cháu nói, lỡ như Minh Thư chỉ muốn kéo bà nội lại, nhất thời kéo không được mới dẫn đến kết cục thế này."
Lâm Thanh Uyên đâu có giống như đang biện bạch cho tôi, lời cô ta rõ ràng cố ý miêu tả xấu hơn!
Tôi biết bây giờ mình có một trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.
Tôi quỳ trên mặt đất, nhìn Trần Mạnh Dương đầy sợ hãi. Tôi hi vọng anh ấy có thể nói đỡ giúp tôi vài lời, nhưng trên mặt Trần Mạnh Dương lại lộ ra biểu cảm thất vọng, có phải anh ấy cũng cảm thấy tôi là người đã đẩy bà cụ không.
Tôi biết anh ấy thích mình, nhưng anh ấy yêu người nhà của mình hơn, anh ấy sẽ không bao giờ tin tôi. Trái tim tôi nguội lạnh, Trần Mạnh Dương không tin tôi, Trần Mạnh Sơn càng khỏi phải nói.
Trần Mạnh Sơn lạnh lùng nhìn tôi: "Đưa bà nội đi bệnh viện trước đã."
Người cầm trịch trong gia đình đã lên tiếng, mọi người bắt đầu có hành động. Trần Nguyên Đông, Trần Mạnh Dương và Trần Mạnh Sơn cùng Lâm Thanh Uyên đều tới bệnh viện, khách khứa của nhà họ Trần đã lục tục đi hết, mẹ tôi bước tới giơ tay tát lên mặt tôi, mắng ầm lên: "Loại mất dạy, mày có biết mày làm như thế thì hai mẹ con mình chắc chắn không thể sống ở nhà họ Trần được nữa không, tại sao mày phải đẩy ngã bà cụ, có phải mày điên rồi không?"
Mẹ tôi vẫn còn muốn đánh tôi nữa nhưng tôi đã không chống đỡ nổi mà ngất đi.
Đợi khi tỉnh lại, cảnh sát đã đến nhà họ Trần. Khi vừa thấy họ vào phòng mình, trong lòng tôi bỗng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Cảnh sát nói: "Cô Lý Minh Thư, cô bị tình nghi gây thương tích cho người khác, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!"
Tôi biết lần này tôi mà đi, có thể sẽ không quay về được nữa.
Tôi xuống giường, bổ nhào tới trước mặt Trần Mạnh Sơn, túm lấy cánh tay hắn mà giải thích đầy bất an: "Tôi không hề đẩy, tôi không hề đẩy bà cụ, tôi chỉ muốn đỡ bà. Đợi khi nào bà cụ tỉnh dậy, anh có thể hỏi bà, bà gọi tôi tới đỡ bà xuống tầng mà, anh tin tôi một lần thôi được không?"
Trần Mạnh Sơn không hề nhúc nhích, tôi cuống đến mức nước mắt đã trào ra, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt hắn. Tôi nghẹn ngào nói: "Anh tin tôi một lần thôi được không, cầu xin anh xin tôi một lần được không?"
Trần Mạnh Sơn hất tay tôi ra, vô cùng lạnh lùng: "Bà nội đã tỉnh rồi, bà nói là cô đẩy, từ máy quay ở hành lang tầng hai cũng nhìn ra được cô đứng sau bà nội, cô còn muốn cãi chày cãi cối gì nữa."
Tôi suy sụp ngồi bệt xuống đất, nhân chứng vật chứng đầy đủ, tôi muốn giải thích gì cũng khó.
Sau khi bị cảnh sát dẫn đi, tôi nói với Trần Mạnh Sơn: "Anh có tin hay không thì tôi cũng không đẩy bà cụ."
Tôi không nhìn thấy Trần Mạnh Dương, có phải anh ấy cũng tin cái máy quay chết tiệt đó và lời bà nội nói không? Cảnh sát thẩm vấn tôi mấy tiếng đồng hồ, tôi quyết không nhận tội. Cảnh sát nói với tôi là không nhận tội cũng không sao, vì vẫn có thể kết luận tội của tôi mà không cần lời khai.
Tôi nhìn chiếc còng trên tay mình, không ngờ cũng có một ngày lại phải đeo nó thêm lần nữa. Lần trước là năm tôi mười hai tuổi, cảnh sát không khống chế nổi tôi nên đã đeo còng cho tôi.
Tôi là người có tiền án tiền sự, cho nên dĩ nhiên mọi người sẽ tin lời cái máy quay và bà cụ chết tiệt kia.
Rõ ràng sáng nay, Trần Mạnh Sơn còn hôn lên môi tôi, vậy mà buổi chiều hắn đã để cảnh sát áp giải tôi đi rồi.
Tội trạng của tôi được tính là cố ý gây thương tích cho người không thành, bà cụ không có vấn đề gì đáng ngại, nếu như thật sự phán tội chắc cũng chỉ bị phạt tù có thời hạn khoảng chừng một năm.
Tôi đã tính đến khả năng xấu nhất, một năm thì một năm, bao nhiêu năm như thế tôi còn sống được, một năm này thì đã làm sao.
Tôi nói với cảnh sát, có thể cho tôi gặp Trần Mạnh Dương không. Tôi biết chuyện này rất khó xảy ra, chắc hẳn Trần Mạnh Dương đã hận tôi thấu xương.
Ngày thứ bảy từ khi bị tạm giữ, tôi mới gặp được Trần Mạnh Dương.
Lúc này tôi không nào còn xinh đẹp như trước, cả người mệt mỏi, tái nhợt, suy sụp, tóc tai rối tung rối mù, hốc mắt sâu hoắm, dáng vẻ người không ra người quỷ không giống quỷ này, tôi nghĩ tôi như vậy, anh ấy không bao giờ thích tôi nữa!
Trần Mạnh Dương cầm điện thoại lên, chúng tôi cách nhau một lớp kính thật dày, giọng điệu của anh ấy không khác gì chất vấn, anh ấy nói: "Minh Thư, tại sao em phải làm như vậy, anh biết bà nội đối xử với em không tốt, nhưng em cũng không thể giữ ý nghĩ độc ác như vậy được. Hại người sau cùng sẽ thành hại mình, bài học mười năm trước em vẫn chưa nếm đủ à?"
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn anh ấy mà chỉ có thất vọng, thất vọng vô cùng. Tôi muốn giải thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành thôi. Điều gì nên giải thích đã giải thích rồi, chẳng phải anh ấy cũng không tin đó sao?
Tôi hít hít mũi, ngửa đầu lên để những giọt nước mắt chực trào ra quay ngược về hốc mắt, gương mặt xấu xí lúc cười lên trông cũng có vẻ dữ tợn: "Cảm ơn anh có thể đến thăm tôi, cảm ơn."
Nói xong, tôi cúp điện thoại, có bao nhiêu lời lẽ, bao nhiêu câu giải thích, bao nhiêu nỗi đau thương và buồn bã đều vụn nát trong lòng, tôi không cần thiết phải nói nữa.
Tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi, theo chân người cai tù đi vào trong, phán quyết dành cho tôi được đưa ra rất nhanh, tội cố ý gây thương tích, một năm tù.
Nhà họ Trần coi như có chút nhân tính, không động tay động chân gì trong đó. Tôi tin rằng với khả năng của nhà họ Trần, muốn tôi ngồi tù tám năm hay mười năm cũng rất dễ dàng.
Tôi được đưa từ phòng tạm giam đến nhà tù. Mười năm trước, tôi từng ở trong trại cải tạo dành cho thanh thiếu niên, mười năm sau tôi lại vào nhà tù nữ. Xem ra tôi không chỉ có mối duyên nợ không hóa giải được với bệnh viện, mà còn có mối nghiệt duyên khác với nhà tù.
Phụ nữ xinh đẹp mà ngồi tù tuyệt đối không được nhận "đãi ngộ" gì, chỉ có xui xẻo hơn phạm nhân khác. Đêm đầu tiên khi vào nhà tù, tôi đã bị những nữ tù nhân khác làm nhục, khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn chết, sống sót đâu còn hi vọng gì.
Họ dùng cán bàn chải đánh răng được vót nhọn chọc lên lưng tôi, quệt thành từng vết máu, thời gian nửa tháng ở trong tù, cân nặng của tôi giảm từ bốn mươi tám cân còn bốn mươi cân.
Tôi nghĩ mình căn bản không thể kiên trì nổi ở trong tù một năm, tôi sẽ bị người ta "chỉnh" chết trong này mất. Thậm chí tôi còn cảm thấy những phạm nhân nữ kia được nhà họ Trần sai phái để cố ý giày vò tôi.
Tối đó, khi tất cả mọi người đã ngủ rồi, tôi dốc hết dũng cảm, cầm cán bàn chải vót nhọn, tự rạch cổ tay mình.
Một lần rạch không rách, tôi hăng tiết vịt rạch mạnh hơn. Cơn đau khiến tay chân tôi run rẩy, tôi cắn răng rạch lần cuối cùng, máu tươi như dòng suối nhỏ chảy ra ngoài.
Cứ thế đi! Thù hằn gì, uất hận gì, chết rồi là giải thoát hết.
Dường như tôi đã nằm mơ một giấc mơ rất giải. Trong mơ, bố công kênh tôi trên đôi vai dài rộng của ông đi trên bờ ruộng, hát cho tôi nghe một bài hát thiếu nhi. Tuy rằng ông hát không hay, nhưng đối với tôi mà nói, đây đúng là tiếng hát động lòng nhất trên thế giới này.
Trong mơ còn xuất hiện cả Trần Mạnh Dương, anh ấy nhoẻn miệng cười rất đẹp với tôi, nhưng dần dần nét cười tắt lịm. Gương mặt anh ấy không còn dễ nhìn nữa mà biến thành một con quỷ. Anh ấy vừa vươn tay muốn bóp cổ tôi vừa chất vấn, tại sao muốn hại chết bà nội của anh ấy.
Tôi cứ nói hết lần này đến lần khác là tôi không làm vậy, tôi không hề, tôi cầu xin anh ấy hãy tin tôi. Anh ấy nói, anh ấy không tin, bởi vì tôi là người có tiền án tiền sự, mười năm trước muốn hại chết anh trai của anh ấy, mười năm sau muốn hại chết bà nội của anh ấy, anh ấy nói tôi ngồi tù là đáng đời lắm.
Khi tôi tỉnh dậy, một y tá có tuổi đang cắm kim truyền vào mu bàn tay tôi, tôi biết đây là bệnh viện, hóa ra tôi chưa chết à!
Tôi không chết được vì được đưa đi cấp cứu kịp thời, nhưng tôi vẫn phải quay về cái nơi ăn thịt người ăn hết cả xương đấy.
Tôi nói: "Tại sao phải cứu tôi, tại sao không để tôi chết đi?"
Y tá vén lại chăn cho tôi: "Còn trẻ như vậy sao đã nghĩ quẩn rồi, phải sống mới có hi vọng chứ."
Nước mắt chảy dọc xuống mang tai, tôi khẽ lắc đầu: "Tôi đã không còn hi vọng gì nữa rồi."
Đúng lúc này, Trần Mạnh Sơn bước vào, hắn nói với y tá: "Làm phiền cô rồi."
Y tá nói một câu: "Bệnh nhân bây giờ rất yếu, rất dễ xúc động, có ý nghĩ coi thường mạng sống, người thân nhất định phải khuyên bảo cẩn thận."
Trần Mạnh Sơn gật đầu với y tá: "Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Y tá đi rồi, Trần Mạnh Sơn ngồi xuống giường bệnh của tôi, hắn rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho tôi, hắn lau xong tôi lại chảy nước mắt.
"Cô được làm từ nước à, lắm nước mắt thế." Hắn nói.
Hai mắt tôi vô hồn nhìn chằm chằm vào trần nhà, tôi vẫn nói: "Tại sao phải cứu tôi, không phải anh rất mong tôi chết đi à, bây giờ đúng ý anh rồi còn gì?"
"Không ai mong cô chết cả, bà nội già rồi, có phần lú lẫn, không nhớ rõ lúc đó xảy ra chuyện gì. Chuyện bên Anh khá gấp gáp nên tôi phải về xử lý, thời gian này không ở trong nước, ai ngờ phán quyết của cô được đưa ra nhanh như vậy. Bây giờ đã điều tra rõ ràng, để cô phải chịu thiệt những ngày qua! Bây giờ cô không sao rồi." Trần Mạnh Sơn nhẹ nhàng nói vài câu đã lật mọi chuyện sang một trang sử khác.
Tôi biết mình không sao rồi, nhưng tại sao tôi không thấy vui vẻ chút nào. Nửa tháng nay tôi không chỉ chịu tổn thương trên thể xác lẫn tinh thần, mà còn vết thương hằn sâu trong tâm hồn. Cả đời này không thể chữa lành.
Tôi kéo chăn lên che mặt mình, nằm trong chăn khóc nức nở.
Tôi khóc rất lâu, Trần Mạnh Sơn kéo chăn của tôi ra, hắn nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Đã bảo cô làm từ nước rồi, cô khóc nhiều quá thành nghiện à, đã chịu thôi chưa?"
Hai mắt tôi đỏ ửng nhìn vào hắn, tôi muốn khắc ghi hình dáng hắn trong lòng, cho dù hắn có hóa thành tro, tôi cũng phải nhận ra hắn. Nếu như có thể, tôi hi vọng người trước mặt mình thịt nát xương tan.
Tôi vươn tay kéo cánh tay hắn, ánh mắt hắn có vài phần kinh ngạc, tôi nấc nghẹn rồi lắp bắp nói: "Đừng... đừng... hại tôi như thế nữa, tôi suýt nữa đã bị hại chết rồi, tôi thực sự sợ lắm sợ lắm, như thế vẫn chưa đủ sao! Tôi sợ lắm!"
Nước mắt nước mũi của tôi trào hết cả ra, quệt đầy lên cánh tay hắn.
Trần Mạnh Sơn thở dài một hơi, vỗ vỗ lên đầu tôi, hắn nói: "Lần này là hiểu nhầm thôi, cảnh sát cũng tiến hành thụ án theo chứng cứ, bà nội già quá hồ đồ rồi, cô còn so đo với một bà già ngoài tám mươi à?"
Tôi chưa từng thấy người nào da mặt dày như tấm phản, lương tri bị chó tha sạch như thế. Chuyện này trong mắt hắn, chỉ cho qua đơn giản bằng một câu cô còn so đo với bà cụ ngoài tám mươi à?
So đo ư? Tôi nào có bản lĩnh gì mà so với đo? Tôi số khổ, đành phải chấp nhận thôi.
Bà cụ nhà họ Trần bị lẩm cẩm thật hay cố ý, vậy thì tại sao bà ta lại nói ra sự thật.